GIA ĐÌNH

Dù đi đến đâu, dù đi bao xa, thì ta luôn luôn có một nơi để về, một nơi để dừng

chân. Đó là…Gia Đình

* * *

Hồi còn bé, nó vẫn thường ngồi chiếc xích đu nghe mẹ kể về chuyện ngày xửa

ngày xưa, mẹ nó lúc đó là một giáo viên cấp một, còn ba nó là nhân viên hành

chính ở xã cùng cơ quan với mẹ kế của nó bây giờ. Nhưng rồi mọi chuyện đã

không như nó mong muốn, khi nó học lớp 4 thì mẹ nó mất vì bệnh ung thư. Lúc đó

vì còn nhỏ nên không hiểu, chỉ thấy mẹ nằm trong quan tài tài như đang ngủ vậy

thôi. Đến khi đưa mẹ ra nghĩa trang thì nó mới khóc, và lúc đó nó biết nó vừa có

một mất mát lớn. Từ ngày mẹ mất, ngôi nhà nó ở trở nên lạnh lẽo vô cùng. Ba nó

vẫn đi làm bình thường. Buổi trưa, nó qua nhà thím ăn cơm, thím vẫn hay kể về mẹ

của nó, nó chỉ nhớ rằng mẹ nấu ăn rất ngon, mà nó thích nhất là rau chấm kho quẹt

và chè chuối của mẹ, sau này dù ai nấu cũng không ngon bằng mẹ nó được, có lẽ

những món ăn đó thiếu vị yêu thương.

Đến năm nó học lớp 6 thì Ba nó tái giá với một người khác, người mà nó vẫn gọi là

mẹ kế, và ngày đó nó gặp nhỏ-tức em gái nó, nhỏ nhỏ hơn nó hai tuổi. Lúc Ba nó

nói sẽ đem Dì về nhà, nó đã không đồng ý, với nó lúc đó, chỉ có một mình Mẹ là

Mẹ thôi, nó không chấp nhận thêm một người mẹ nào khác nữa. Hồi xưa, khi nó

nghe Mẹ kể về Tấm Cám, nó đã thấy sợ mẹ kế lắm rồi, thế mà chuyện đó lại xảy ra

với nó. Nhưng dù đồng ý hay không thì Ba nó vẫn đưa Dì và nhỏ về ở chung. Một

đám cưới nhỏ được tổ chức tại khuôn viên nhà nó, nó thì chẳng vui vẻ gì, nhưng

nhỏ thì vui ra mặt. Ngày Dì và nhỏ đến ở nhà nó, nó được đặc cấp cho một phòng

riêng, và căn phòng đó trở thành giang sơn của nó từ đó đến giờ, còn Ba nó, Dì và

nhỏ ở chung một phòng.

Và trong bữa cơm đầu tiên đã có chuyện chẳng lành

-Từ bữa nay con gọi Dì là mẹ nghe Thành

-Con chỉ có một người mẹ mà thôi. Mẹ con mất rồi,không còn người mẹ nào khác

nữa-nó trả lời với vẻ cứng rắn,

-Mày nói cái gì-ba nó gắt lên, thả chén cơm xuống bàn.

Thấy thế Dì liền can ngăn

-Thôi, từ từ rồi nói chuyện đó cũng được, anh ăn cơm rồi đi làm đi

Dì nói xong thì nó bỏ luôn vào phòng. Có lẽ vì Mẹ nó mất sớm nên nó có tính tự

lập và cũng vì thế mà rất ương bướng, và từ đó nó cứ gọi Dì là Dì và Ba nó cũng

không nhắc đến chuyện này nữa.

Nó luôn luôn đề phòng Dì và nhỏ, nó chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với hai người

họ. Nó luôn quan niệm rằng, họ chỉ là những người sống với nó trong một mái nhà

chứ không phải là gia đình. Và nó cứ như thế đến hết năm lớp bảy.

Khi thời gian trôi đi, nó cảm nhận được rằng hai người họ rất tốt, nhưng rồi vẫn

không thể thân thiết với họ được, có một khoảng cách vô hình giữa họ và nó, đó là

tình cảm gia đình. Thật ra thì từ ngày có hai người họ, ngôi nhà trở nên ấm cúng

hơn, và nó cũng không phải chạy qua nhà thím ăn cơm trưa nữa.

Không hiểu sao nó lại thấy ghét nhỏ, mặc dù nhỏ chẳng làm gì nó cả, thậm chí còn

giúp nó nhiều việc nữa là khác. Và mặc dù ghét nhỏ nhưng nó vẫn giúp nhỏ một

vài chuyện, như hướng dẫn nhỏ làm bài tập chẳng hạn

Một hôm nó đang ngồi dán mắt vào mấy quyễn truyện tranh thì nhỏ gõ cửa:

- Anh Thành ơi!!

- Gì?- Nó mở cửa và hỏi cộc lốc

- Anh chỉ cho em bài này với, hồi sáng cô giảng mà em quên mất- Nhỏ nhờ

vả, và không quên cái điệu cười khoe cái răng khểnh đáng ghét của nhỏ.

Nó liếc mắt nhìn quyển vở nhỏ đang cầm trên tay, rồi liếc vào quyển truyện tranh

hấp dẫn trên bàn học..

-Khi khác đi, giờ tao bận rồi!- Nó nói và đóng cửa, tiếp tục dán mắt vào quyển

truyện và không nghe nhỏ nói thêm gì nữa.

Một lúc, nhỏ lại gõ cửa:

- Anh chỉ cho em với, mai em kiểm tra mà chưa hiểu- nhỏ mếu máo.

Nó đành chậc lưỡi và dành chút thời gian hướng dẫn cho nhỏ.

-Bài này, phải làm thế này này, tính cái này trước, rồi cái này, sau đó nhân lại,

rồi….Cứ thế, nó giảng cho nhỏ thật kỹ, và mất toi của nó một buổi chiều. Mà nó

cũng không hiểu vì sao tự nhiên tốt thế.

Và cái sự “tốt thế” của nó đã được trả công xứng đáng vào tối hôm sau. Sau khi ăn

cơm xong, nhỏ lại gõ cửa “giang sơn” của nó

- Anh đi ăn chè không?

- Tiền đâu mà đi, không thấy tao đang nghèo à

- Lo gì, em khao mà, đi nha

- Mày mới trúng số hả- nó hỏi với vẻ nghi hoặc

- Đâu có, lúc chiều, em khoe với mẹ là nhờ anh chỉ bài nên hôm nay mới làm

bài tốt, rồi em xin mẹ đi ăn chè, mẹ cho đi liền

Không đợi nhỏ hỏi thêm nữa, nó đóng cửa phòng và đi ngay. Đối với tụi nó lúc đó,

được ăn chè là một điều rất hiếm, vì còn nhỏ nên chẳng mấy khi có tiền. Thế mà

bữa nay được đứa em gái hờ rủ đi ăn, đã vậy còn khao nữa mới thích chứ.

Mà có lẽ cũng vì thế cho nên, khi nào nhỏ hỏi bài là tự nhiên nó lại “tốt thế”,

hướng dẫn nhiệt tình lắm, mặc dù lâu lâu mới được bữa chè hoặc kem, còn lại thì

chỉ ngồi nuốt nước bọt và chờ đợi.

Hết lớp tám, cuộc sống của “những người sống chung một mái nhà”, trở nên thoải

mái hơn một chút, nó cũng không có ác cảm với hai người họ nhiều nữa, mà thậm

chí còn thấy con “em hờ” của nó cũng tốt và đáng được làm em gái nó, mặc dù đôi

lúc vẫn cực kỳ ghét vì nhỏ hay làm “điệp viên ngầm” cho ba nó, và cứ mỗi lần như

thế là y như rằng, nó bị mấy roi vào mông đau điếng, nhưng rồi cũng nguôi ngoai.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn dần đều, nếu rảnh thì nó chỉ bài cho nhỏ, và nếu tốt thì

nhỏ sẽ rủ nó đi ăn kem hoặc chè. Và nếu vui vẻ thì Dì sẽ giúp nó dọn cái “giang

sơn” của nó, còn không thì nó làm một mình, cũng có khi nó giúp Dì lau nhà cửa,

hay chạy đi mua cái gì đó. Mà cũng mấy lần ba nó bảo nó đổi cách xưng hô, nó

cũng chẳng để tâm, mặc kệ, Dì là Dì mà Mẹ là Mẹ, chẳng thể thay đổi được.

Cuối năm lớp 9, sau khi thi tốt nghiệp cấp hai xong, lớp nó tổ chức một chuyến dã

ngoại, sau chuyến đi chơi vui vẻ đó, nó bị sốt. Mà có lẽ lúc gặp hoạn nạn thì mới

biết ai tốt ai xấu. Mấy hôm nó ốm ly bì, nằm co rúm trong giang sơn của nó, và

nhỏ được dịp tung tăng trong căn phòng của nó mà nó chẳng làm gì được. Lâu lâu

nhỏ lại gọi Dì vào, nào là thuốc, rồi cơm nước, rồi trái cây, cứ một tay nhỏ chăm

sóc cho nó, mà điều đó làm nó phát cáu và bực mình. Có bữa Dì đem vào cho nó

một dĩa rau chấm kho quẹt, và điều đó làm nó nhớ đến mẹ, bữa thì có chén chè

chuối ngọt lịm, và như thế lại càng làm nó thêm nhớ mẹ hơn. Đến lúc hết sốt mới

biết, mấy cái món đó là tại nó trong lúc mê sảng cứ lẩm bẩm :”Mẹ làm kho quẹt ăn

đi mẹ”, hay là “bữa nay nấu chè chuối nha mẹ”. Và cũng nhờ đó nó mới biết, Dì và

nhỏ rất thương nó. Ba nó bảo:”mấy ngày mày sốt, không có Dì với con Nga thì

mày còn lâu mới hết bệnh”. Không hiểu sao, nó lại cảm thấy có lỗi với hai người

họ, mặc dù chẳng phải lỗi của nó, mà nói đúng hơn là nó đang day dứt vì những

chuyện cỏn con ngày xưa.

Có bữa thằng bạn đến nhà nó chơi

- Ê Thành, mày có em gái tốt nhỉ?

- Sao tốt- nó ngơ ngác hỏi lại

- Thì mấy bữa mày bị sốt đó, tụi tao lên thăm, thấy em gái lúc nào cũng ở

bên mày có đi đâu đâu, thế không tốt thì là gì

Tự nhiên nó thấy mình ích kỷ hẳn ra, có em gái tốt mà lúc nào cũng nghĩ xấu cho

nhỏ, có một mẹ kế thương con chồng thế mà lúc nào nó cũng tỏ ra ghét bỏ. Thế là

nó đem chuyện của nó ra kể cho thằng bạn nghe. Nghe xong bạn nó phán :

- ôi dào!!. Mày cứ suy nghĩ vớ vẫn, đã là người trong gia đình, thì ai chẳng

yêu thương nhau.

- Chỉ là “người sống chung trong một mái nhà” thôi, cóc phải gia đình- nó

chặn họng thằng bạn với câu nói chắc chắn và đanh thép

- Mày lúc nào cũng cố chấp thế à- bạn nó vừa nói vừa lắc đầu- mà thôi, có

nói mày cũng không hiểu đâu, đến một lúc nào đó mày sẽ tự hiểu thôi.

Thằng bạn ngồi chơi thêm một lúc nữa thì về. Còn lại một mình, nó ngồi với

những suy nghĩ mông lung. Trời cũng đã về chiều, đâu đây có gió thổi nhẹ, và nó

nghe có mùi thơm thơm của nồi cơm vừa chín.

Nó lên lớp mười thì nhỏ cũng vào lớp tám. Mà lúc đó, ở quê tụi nó rầm rộ lên cái

phong trào internet, mà nó thì đang tuổi lớn, và luôn tò mò với những cái mới lạ

đó, sau dần thành nghiện, dù là không bỏ bê học hành nhưng hễ cứ rảnh và có tiền

thì lại lao đầu vào mấy cái trò game online đó, lúc đó trò MU Hà Nội và Võ Lâm

Truyền Kỳ là được nhiều người chơi nhất, nó thì thích chơi game MU hơn vì nó đỡ

tốn tiền hơn, cứ đến chiều là nó mò ra quán nét ngồi khoảng 1, 2 tiếng để cày

game, và người càng ngày càng gầy vì tội nhịn ăn sáng chơi game, đã vậy còn bòn

rút hoặc nâng mức tiền nộp học thêm lên để có “khoản đen”, phục vụ cho thế giới

ảo.

Một hôm, vừa đi chơi về, đã thấy Ba nó đừng chờ với cái roi mây, thường thì cái

roi đó ít khi ra khỏi phòng của Ba nó, nhưng đã ra thì chỉ có tìm đến mông nó thôi.

Và tất nhiên, không thể nào giấu diếm được cái chuyện chơi game ảo đó. Nó đã bị

Ba nó đánh cho một trận nên thân, còn cúp luôn tiền ăn sáng, rồi tiền học thơm học

bớt cũng bị Ba nó điều tra, thế là nó hết đường chơi game ngoài tiệm nét.

Mà mọi chuyện cũng do nhỏ báo cáo với Ba nó, như đã nói, nhỏ là một “điệp viên

ngầm”. Số là , khi nó đi vào tiệm nét, chẳng hiểu thế nào nhỏ lại nhìn thấy, và mọi

chuyện đã xảy ra như thế. Thế là suốt tuần đó, nó chẳng nói chuyện, cũng không

bày bài cho nhỏ, và xem như nhỏ chưa từng tồn tại và lúc nào cũng đóng một bộ

mặt hình sự. Mấy lần nhỏ tìm cách bắt chuyện với nó, nhưng nó chẳng quan tâm,

không thèm nói chuyện với nhỏ, cứ im im. Tự nhiên thấy trong nhà không khí như

u ám hẳn. Mà có lẽ vì nó làm cho ngôi nhà thành ra như thế.

Khoảng hai tuần sau đó, nó vừa học về thì thấy có một cục CPU, với cái màn hình

to đùng nằm chình ình giữa nhà. Đang ngỡ ngàng thì nhỏ nói: “Ba mới mua cho

anh đó”. Tự nhiên cái bộ mặt hình sự của nó biến đâu mất, thay vào đó là một bộ

mặt của một thằng đang hạnh phúc, mà có lẽ không gì có thể tả được niềm hạnh

phúc đó. Khoảng hai tiếng sau, cái máy tính được đặt vào một góc trong phòng nó,

đã thế mấy ngày sau ba nó còn nối mạng internet cho nó nữa. Ba chỉ nói ngắn

gọn:” mày giải trí cũng vừa thôi, lo mà học đi”.

Từ ngày có cái máy tính, tự nhiên nó đâm ra ngoan hẳn, mặt khi nào cũng vui,

nhưng mà nhỏ còn vui hơn, vì từ bữa đó, nhỏ hỏi bài gì nó cũng giúp nhỏ, mà lâu

lâu nhỏ cũng được chơi ké mấy game flash nữa. Mà không hiểu sao từ khi có máy

tính, anh em nó tự nhiên thân nhau hẳn. Mà có lẽ, DÌ mới là người vui nhất.

Theo thời gian, cuộc sống của “những người trong một mái nhà”, tự nhiên khác

hẳn, nó tự trở thành một người anh tốt, tất cả giống như một sự sắp đặt. Chính nó

cũng không hiểu vì sao. Đôi lúc nó đã tự hỏi:” Gia Đình là gì?”. Rồi loay hoay tìm

kiếm, mà không biết rằng, Gia Đình đang thực sự ở quanh nó mà nó vẫn không

chịu thừa nhận. Mãi tận sau này, khi trải qua mọi chuyện nó mới thực sự hiểu ra

một điều….

Lên lớp 11, nó cũng rung rinh với một đứa con gái, nhỏ biết, nhỏ lại méc ba, Nó lại

bị ba nó nạt, bảo nó lo mà học đi, không có yêu đương nhăng nhít gì hết,nó lặng

im, liếc liếc nhìn nhỏ. Nó biết chính nhỏ méc ba chuyện này chứ không ai vào đây

hết, nhưng mà nó cũng chẳng giận nhỏ làm gì. Lớn rồi, ai lại đi chơi trò trẻ con

nữa.

Rồi đến một ngày, nó đi học về, thấy nhỏ ngôi trên xích đu, miệng lúc nào cũng

cười, có gì đó lạ lạ..

- Anh….!!!- Nhỏ vừa cười vừa kêu nó

- Gì- nó hỏi lại

- Không có gì!!- nhỏ trả lời, và cười cười, trong ánh mắt có gì đó rất khác.

- Mày bị điên à, không có gì kêu tao làm chi – Nó bực mình gắt lên, rồi đi

thẳng vào phòng

Mặc kệ, nó chẳng bận tâm nhiều. giờ thì nó mặc kệ nhỏ, thích làm gì thì làm,

chẳng cần phải quan tâm lắm. Và nó không biết rằng, nhỏ biết một bí mật lớn, liên

quan đến cả nó và nhỏ.

Năm nó học lớp 12, tất bật với những kỳ thi, với những suy tính cho tương lai, nó

quên rằng nó luôn có một chổ để dừng chân. Và nếu không có chuyện đó xảy ra, có

lẽ nó sẽ không bao giờ biết ý nghĩa thực sự của một gia đình.

Một ngày, sau giờ học thể dục, nó và mấy thằng bạn cùng lớp đang đá bóng, thì

một đứa bạn của nhỏ, chạy đến và báo cho nó một tin rất xấu. Em gái nó- Nga,

đang nằm trong bệnh viện vì một tai nạn. Nó hoảng hốt, lao nhanh về nhà, tim nó

loạn cả lên, vừa chạy nó vừa nghĩ đến nhỏ, nghĩ đến đứa em gái hờ, một đứa em

gái rất tốt, mà chưa bao giờ nó thừa nhận, và giờ thì nó thực sự sợ mất nhỏ. Đến

bệnh viện, cả Ba nó và Dì cũng ở đó, cả ba nhìn nhau im lặng, tất cả chỉ còn trông

chờ vào bác sĩ. Khoảng nữa tiếng sau, một vị bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ.

- Ai là người nhà của bé Nga?

- Cháu…cháu nè bác sĩ- nó nhanh miệng đáp, lúc đó thì cả Ba nó và Dì cũng

đứng dậy.

Bác sĩ nói :” tình hình hiện tại rất gấp, nhưng máu của bé Nga thuộc nhóm máu

hiếm, nhóm Rh-. Nhưng hiện tại thì bệnh viện đang hết loại máu này, nên…

-Chỉ cần có máu là cứu được em cháu hả bác sĩ- nó hấp tấp hỏi lại bác sĩ, với một

thái độ rất ngiêm túc.

Bác sĩ nhìn nó rồi gật đầu.

- Máu cháu cũng thuộc nhóm Rh-, bao nhiêu cũng được, bác sĩ cứ lấy, miễn

sao cứu được em gái cháu là được!!.

Nó vừa nói vừa đem tay ra cho bác sĩ, lúc đó, mắt nó nhòe đi, chính nó cũng không

biết sao nữa.

Giống như một sự trùng hợp rất ngẫu nhiên. Khoảng đầu học kỳ một, nó có tham

gia hiến máu ở trường, sau khi có giấy chứng nhận nó mới biết mình có nhóm máu

hiếm đó, và không ngờ nhỏ cũng cùng loại máu với nó.

Sau khi nhanh chóng xét nghiệm và truyền máu, nó ra ngoài và tiếp tục chờ đợi.

Trong lúc đó, nó chợt nghĩ lại hết những gì đã qua, từ ngày mà Dì và nhỏ đến ở

trong nhà nó. Nó thấy sao mình thật ích kỷ, chưa bao giờ chịu mở lòng ra để đón

nhận họ. Tất cả mọi chuyện trước sau gì cũng do nó tự nghĩ rồi tự suy diễn. Tự

nhiên nó cười nhạt :”sao mình ngốc thế nhỉ?”.

Mọi chuyện rồi cũng ổn, nhưng nhỏ cũng phải nằm lại bệnh thêm vài tuần. Ba nó ở

lại, bắt Dì và nó về, vì ngày mai nó còn tiếp tục việc học.

Về đến nhà, nó ngồi trên chiếc xích đu cũ, nghĩ đến Mẹ và Dì. Nó chẳng biết mình

nên so sánh hay không. Dì cũng rất tốt, luôn quan tâm nó như con đẻ, chưa bao giờ

Dì nặng lời với nó, dù nó có làm sai gì đi nữa. Thậm chí, đôi lúc Dì còn bênh vực

nó để tránh khỏi những trận đòn của Ba nó. Còn nó thì khác, lúc nào cũng xem Dì

và nhỏ như người dưng, có cũng được không có cũng chẳng sao. Sau một lúc suy

nghĩ, tự nhiên nó thấy hối hận, nó cảm thấy có lỗi với Dì và nhỏ.

Nó đang ngồi suy nghĩ thì Dì ra.

- Dì muốn nói cho con biết một chuyện, cũng đã lâu rồi giờ có lẽ là lúc con

nên biết.

Nó lặng im nhìn Dì, rồi Dì nói tiếp :

- Dì và mẹ con là bạn thân, rất thân. Rồi dì giới thiệu mẹ con cho ba con biết.

Lúc đó, ba con mới chuyển về công tác ở xã mình. Một lần dì với mẹ con đi dạo thì

vô tình gặp ba con, sau đó khoảng 1 năm thì họ yêu nhau rồi cưới. Dì cũng yêu ba

con, nhưng không ai biết cả, mà dì cũng không nói với mẹ con, thậm chí còn ganh

tỵ với mẹ con nữa. Cho đên một ngày, năm con được hơn một tuổi, thì trong một

lần xã có tổ chức một bữa tiệc ăn mừng gì đó, ba con uống say. Vì dì yêu ba con

quá nên đã làm ra chuyện động trời. Sau đó, mẹ con biết chuyện, nhưng chẳng nói

gì hết. Mặc dù, mẹ con biết đó là lỗi của dì nhưng vẫn không trách dì, ngược lại

còn giúp đỡ dì nữa. Rồi dì có thai, cả xã này biết, và dì hối hận lắm nhưng vẫn

không chịu nói ai là ba của cái thái đó cả, rồi dì xin nghỉ việc. Vì dì không muốn

phá vỡ hạnh phúc gia đình con, nên dì im lặng, ba con và mẹ con cũng thế. Nhưng

mẹ con là người rộng lượng, bắt ba con hàng tháng phải gửi một ít tiền để lo cho

dì. Khi đứa con của dì sinh ra, thì có mặt mẹ con ở đó nữa. Nó chính là đứa em gái

con bây giờ đó.

Nó thảng thốt, nó chưa bao giờ nghe bất cứ ai kể về chuyện này. Gần mười tám

năm nay, mọi người đều giấu nó chuyện nó có một đứa em gái, thậm chí đến khi ở

cùng một nhà, ăn cùng một bàn, nó cũng không biết. Giờ nó mới chợt nhận ra, thì

ra vì vậy mà nó và nhỏ có cùng nhóm máu.

Rồi dì nói tiếp :”Khi mẹ con biết mình bị ung thư, đã kêu dì và ba con lại, rồi ba

người nói chuyện. Mẹ con bắt buộc ba con sau khi mẹ con mất, ba phải tái giá với

dì và lo lắng cho dì, dì không chịu nhưng mẹ con bắt dì và ba con phải thề. Rồi

khoảng vài tháng sau thì mẹ con mất. Rồi khoảng hai năm sau nữa thì ba con đưa

dì về ở chung”.

Nó lặng thinh, đung đưa chiếc xích đu củ, nó chẳng biết nên nói gì, và cũng chẳng

biết nên làm gì. Dì cũng im lặng, chỉ còn nghe tiếng cót két của chiếc xích đu củ.

Im lặng một lúc, Dì vào nhà, và đem ra cho nó một quyển vở được bọc bìa trắng

cẩn thận, trên bìa vở có viết mấy chữ nắn nót :’NhậtKý Cho Anh Trai”. Dì nói :”

Có lẽ, con nên đọc cái này, bé Nga thường hay viết lại, những chuyện hàng ngày.

Từ khi về đây, đêm nào dì cũng thấy nó viết. Nó bảo:” Con viết cho anh, Mẹ đừng

nói cho anh ấy biết nha”.”.

Nó lật từng trang vở, những dòng nhật ký được viết một cách nắn nót và ngây ngô:

Ngày…tháng…năm…

Mình về nhà mới rồi, vậy là mình đã có ba rồi, có cả một ông anh nữa, mà sao mặt

anh buồn thế nhỉ?. Đám cưới mà, phải vui lên chứ…

Ngày…tháng…năm…

Hình như anh không thích mình và mẹ ở trong nhà, sao thế nhỉ?, giờ mọi người là

gia đình mà. Chắc anh ấy yêu mẹ lắm nên mới không kêu mẹ mình bằng mẹ, thế là

thế nào nhỉ?.

Ngày…tháng…năm…

Anh sao thế nhỉ?, mặt lúc nào cũng đăm đăm, chắc đang suy nghĩ gì đó, chắc là

mình làm gì sai. Muốn nói chuyện với anh trai mà khó ghê, chán thật.

Ngày…tháng…năm…

Cuối cùng cũng dụ được anh giảng bài cho mình, he he, giả bộ mếu máo tý là

được ngay. Mình chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, chứ mấy bài đó dễ ợt, không

biết mai có bài gì khó không, nhờ anh giảng tiếp, he he…

Ngày…tháng…năm…

Năn nỉ gãy lưỡi, mẹ mới cho được ít tiền ăn chè, mà đi ăn với anh vui thật, mà sao

anh không nói chuyện với mình nhỉ, chắc là lo ăn chứ chẳng để ý đến mình rồi,

làm em gái ông này sao mà chán thế.

Ngày…tháng…năm…

Anh….

Ngày…tháng…năm...

Ngày… tháng… năm…

Mấy ngày nay, anh bị sốt rét, nhìn mà tội nghiệp, chắc anh nhớ mẹ lắm nên khi

nào cũng gọi mẹ ú ớ, ai bảo đi chơi cho cố vào, giờ mang bệnh, mẹ bắt mình ngồi

trông chừng anh như canh trộm, tức quá…

Ngày…tháng…năm…

Đi học về thấy anh vào quán nét, chắc lại chơi game, mình thấy mấy lần rồi mà

không nói, hôm nay mình méc ba. Ai ngờ ba đánh anh đau thế, tội nghiệp. Mà kệ

anh chứ, ai bảo không lo học làm chi…

Ngày…tháng…năm…

Mấy hôm nay cái mặt anh sao lúc nào cũng hình sự thế nhỉ, con trai mà giận lâu

thế à, làm như mình không tồn tại á, hừ…chờ đó…

Ngày…tháng…năm…

Mình với mẹ phải năn nỉ ba lắm, ba mới chịu mua cho anh cái máy tính, anh mà

biết chắc vui lắm, mà mình cũng thử xem máy tính là thế nào, nghe mấy đứa bạn

nói là hay lắm…

Ngày…tháng…năm…

Chà!!..không hiểu cái máy tính nó làm gì mà anh mình vui thế, mà công nhận từ

ngày có nó, anh lúc nào cũng vui vẻ, chẳng còn cái vẻ mặt hình sự nữa nhỉ, Còn

mẹ mình cũng vui lây, sao hay vậy ta, để bữa nào xin ba mua thêm cái nữa, chắc là

gia đình mình sẽ vui hơn nhiều…

Ngày…tháng…năm…

Ngày…tháng…năm

Hôm này mẹ kể cho mình một bí mật, thì ra ba chính là ba ruột mình thật, vậy anh

cũng là anh ruột mình, Mẹ dặn là đừng kể cho anh, ừ, để khi nào mẹ nói, chứ mình

mà nói ngu ngu, anh chửi mình chết..là la la, vui quá xá…

….

….

Ngày…tháng…năm…

Còn mấy ngày nữa là sinh nhật thứ 18 của anh, phải mua quà gì được nhỉ?, hết

năm nay là anh đi học xa rồi, chẳng có cơ hội nhõng nhẻo nữa.

Nó đọc xong những trang cuối, tự nhiên mắt nó nhòe đi, nó khóc thật, nước mắt

của một thằng anh ích kỷ. Nó chưa bao giờ biết rằng nhỏ dành cho nó nhiều tình

cảm như thế. Mai là sinh nhật thứ 18 của nó. Tự nhiên nó thấy trống vắng, chẳng

biết nên làm gì. Nó thắp cho Mẹ một nén nhang, Miệng lẫm bẫm :” Mẹ phù hộ cho

Nga màu bình phục nha Mẹ”. Rồi nó đi xuống nhà bếp, thấy Dì đang cặm cụi làm

cơm cho nó.

Nó nói vừa đủ cho Dì nghe :” Mẹ…làm rau chấm kho quẹt ăn đi Mẹ”. Dì quay lại,

kèm theo ánh mắt ngạc nhiên, lẫn nụ cười, một nụ cười của hạnh phúc. Nó cũng

cười, cũng hạnh phúc

***

Giờ nó đang là một sinh viên năm hai, và đang ngồi trên chiếc xích đu cũ, và nhâm

nhi ly cà phê.

- Anh vào ăn cơm, Mẹ kêu kìa- Nhỏ- Em gái nó, lắc lắc cái xích đu, và đang

cười khoe răng khểnh…

- Ừ, chờ anh tý.

* * *

Nắng chiều đang nhè nhẹ xuống bên kia đỉnh núi. Có Gia Đình nhỏ đang thì thầm

vui vẻ bên bữa cơm chiều nho nhỏ.