Ung thư: Chuyển bại

thành thắng!

Những tế bào bình thường trong cơ thể chúng ta bỗng dưng nổi loạn

khác thường. Chúng đang là anh em ruột thịt bỗng dưng trở nên thù

địch, tàn phá hủy hoại lẫn nhau.

Những thần dân 'nổi loạn'

Mầm bệnh ung thư dữ dội quá, khó khắc phục quá! Phải lóc cả khối u vứt đi,

đó là phẫu thuật; phải dùng vũ khí hóa học để tiếp tục càn quét kẻ thù còn

lại, đó là hóa trị; phải dùng vũ khí nguyên tử để sức công phá mạnh mẽ hơn,

đó là xạ trị. Phải ba mặt giáp công, tận dụng ba vũ khí, ba chiến lược một lần

để mong không còn kẻ địch nào sống sót.

Có nơi quân địch và quân ta đang trà trộn lẫn nhau, thôi đành phải hy sinh

tất cả vậy! Vậy là cả ta và địch đều bị hủy diệt. Cơ thể trở thành một bãi

chiến trường với rất nhiều hậu quả tồi tệ. Nhưng sự mâu thuẫn hận thù vẫn

còn đó, mầm nổi loạn vẫn còn đó, sự hăm dọa tái phát, di căn vẫn còn

nguyên đó và sẽ có những trận chiến tiếp theo…

Một đất nước đang tưởng như yên bình bỗng dưng dân chúng bất bình, loạn

lạc nổi lên đó đây. Phản loạn ư! Phải dùng vũ lực dẹp bỏ ngay! Nhưng càng

dẹp, càng dập tắt thì lại càng nhiều nguy cơ sụp đổ. Trong ung thư cũng thế

thôi! Cái nguyên nhân lớn nhất, cái lỗi lớn nhất, là cái tâm của người lãnh

đạo không sáng suốt yên bình. Cái tâm của ta đối với vô số tế bào thần dân

cũng thế, cái tâm rối loạn sẽ tạo ra sự rối loạn đó đây, và khi rối loạn rồi thì

tâm càng bấn loạn hơn nữa. Cho nên việc cần làm trước tiên là ổn định 'cái

tâm của người lãnh đạo' thì muôn dân được yên vui, phải ổn định cái tâm

của người bệnh và gia đình; thì muôn triệu, muôn tỉ tế bào mới chung sống

trong hòa bình; cái tâm yên ổn của người bệnh làm phục hồi khả năng đề

kháng, phục hồi sức sống kỳ diệu của con người.

Khi người bệnh và gia đình biết mình bị bệnh ung thư; đó là một stress quá

mạnh, một cơn bão dữ tràn tới, một nguy cơ sinh tử… tất cả sẽ rơi vào một

cuộc khủng hoảng, một sự suy sụp tâm thể rất nhanh, rất nặng; có khi bệnh

nhân không chết vì ung thư mà chết vì suy sụp tâm thể.

Muốn cho cái tâm của bệnh nhân và gia đình được yên thì mình phải chia sẻ,

phải làm cho người ta hiểu bệnh, hiểu cách giải quyết, phải tích cực tham

dự…, từ đó họ có niềm tin yên bình và hy vọng, từ đó thấy được ánh sáng ở

cuối đường hầm.

Trong chiến tranh, có thể nào ta để cho địch tự động rút lui không nhỉ? Có

thể nào bất chiến tự nhiên thành; không đánh mà thắng không? Có! Đó là

chiến lược tiêu thổ. Đối với người ung thư, chiến lược tiêu thổ đó chính là

thay đổi môi trường cơ thể làm cho tế bào ung thư không còn điều kiện

thuận lợi để tồn tại và phát triển.

Vậy tế bào ung thư thích ở trong môi trường nào? Đó là môi trường nhiều

acid. Từ đâu mà cơ thể có lắm acid thế? Từ thịt, từ mỡ đấy. Một bữa ăn ít

thịt, ít mỡ, nhiều rau củ, nhiều chất chống oxid hóa sẽ làm loãng axit của

môi trường cơ thể. Từ đó tế bào ung thư chẳng thích ở đó nữa. Nói cách

khác, có nhiều thực phẩm tạo điều kiện thuận lợi cho mầm bệnh ung thư và

có nhiều thực phẩm ức chế ung thư, không thuận lợi cho tế bào ung thư.

Thay đổi cơ địa là phương pháp rất giản dị, rất hòa bình và rất cơ bản.

Việc nước cũng thế thôi, hoàn cảnh xã hội mà mọi người được an cư lạc

nghiệp thì ít đạo tặc; việc từng cá nhân cũng thế, cơ địa xấu sẽ là mảnh đất

của ung thư vậy!

Nội lực chính là kho thuốc quý

Tạo hóa thiên nhiên sáng tạo ra thế gian này, sáng tạo ra con người, vốn đã

cho con người khả năng tự điều hòa điều chỉnh, mỗi người là một thầy

thuốc, là một kho thuốc quý để tự trị bệnh kể cả ung thư. Khi ta đánh mất giá

trị to lớn kia, khi đánh mất nội lực tự sinh thì bệnh tật xuất hiện. Vậy thì hãy

đánh thức dậy người thầy thuốc trong ta, hãy tận dụng kho thuốc trong ta!

Trong ta có hai chức năng lớn là sinh (nguyên dương) và dưỡng (nguyên

âm), nếu chức năng nuôi dưỡng kiềm chế (nguyên âm) bị suy giảm thì có sự

bùng phát vô trật tự. Đó là ung thư. Chúng ta lại có các loại dược thảo, các

huyệt châm cứu để bồi dưỡng nguyên âm, để ức chế sự phát triển của tế bào

ung thư.

Khả năng tự điều chỉnh điều hòa của cơ thể, khả năng ức chế, kiểm soát sự

phát triển ung thư là vốn có trong cơ thể. Nếu ta không chú ý đến khả năng

kỳ diệu đó mà chỉ dựa vào trợ giúp bên ngoài thôi thì cũng giống như một

nước sống nhờ viện trợ!

Cũng bằng các phương pháp nêu trên, chúng ta có thể giải quyết hậu quả

chiến tranh với nhiều tai biến như rụng tóc, khô da, đau đớn, mất ngủ, mệt

mỏi, yếu đuối… Mỗi thứ một chút như vậy cộng lại làm cho bệnh nhân thấy

khốn khổ.

Điều sau cùng tôi muốn nói chuyện đời cũng như chuyện trong y học: Ở đời

có khi thù trở thành bạn, có khi bạn trở thành thù tùy cách chúng ta ứng xử.

Trong y học cũng thế thôi, bạn có thể trở thành thù, kẻ thù có thể trở thành

bạn tùy theo cách ứng xử của thầy thuốc và bệnh nhân.

Trong cơ thể chúng ta có vô số vi khuẩn sống cộng sinh, cộng tồn với ta,

đang kết bạn cùng ta; nhưng có khi chúng trở mặt và biến thành kẻ thù nếu

cơ thể của ta suy yếu; có khi chúng đang là kẻ thù lại biến thành bạn hữu trở

lại nếu cơ thể chúng ta vững mạnh. Vậy là có một chân lý kỳ diệu: Mạnh

làm cho bạn bè nhiều ra, thậm chí kẻ thù cũng thành bạn thân, còn yếu thì

bớt bạn bè dựa dẫm, thậm chí bạn trở thành kẻ thù tấn công lại ta. Quy luật

đó cũng có trong ung thư đấy. Tất cả đều tùy cách ứng xử của ta. Có cách

ứng xử làm cho kẻ thù thành người thân, kẻ bất lương quay đầu trở lại!

Những điều tôi viết ở trên là sống trong đời, là sống với bệnh nhân và gia

đình của họ, là những chiêm nghiệm thú vị từ cuộc đời, cuộc sống. Bệnh

nhân của tôi lại thành bạn thân của tôi. Tôi có những người bạn kỳ diệu; họ

bị ung thư phổi, họ bị ung thư đại tràng, họ bị ung thư gan… họ vẫn tồn tại,

vẫn cứ vui sống, họ trở nên thông tuệ, hiền nhân, có đời sống còn cao hơn

trước khi bệnh tật. Họ biết làm bài toán cộng, cộng những điều hay lại thì

đạt điều hay hơn nữa. Thế thôi!