Vị đắng tình yêu
Trên chiếc giường nhỏ cách không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài
bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu của anh và cô...
Cô bật đèn lần nữa, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm áp ra khỏi cơ thể đang run
lên vì lạnh của mình rồi bước xuống khỏi giường. Trên chiếc giường nhỏ cách
không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu
của anh và cô. Cô đến bên con, đưa bàn tay gầy vỗ vỗ thật nhẹ nhàng vào lưng con,
bỗng dưng cô thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Rồi như có ai đó tàn nhẫn kéo tuột
những giọt nước mặn đắng của cô ra khỏi khóe mắt, cô đưa tay lên che miệng để
nỗi đau không phát thành tiếng làm đứa bé giật mình.
…
Một anh phục vụ ăn mặc lịch sự, bảnh bao bước đến, anh nhẹ nhàng đưa tay mở
cánh cửa sau của xe taxi. Ngân bước xuống xe, cô cảm thấy lâng lâng như kẻ say.
Cũng đúng, cô đang say, nhưng là say tình, thứ cảm xúc khác với men của loại
rượu voka cực chất mà cô uống cùng bạn bè trong những bữa tiệc, cô chỉ biết nó
mạnh lắm, mạnh đến mức cô chỉ biết đi theo sự mách bảo của con tim, còn lý trí…
cô không biết nữa.
Ánh đèn màu nhấp nháy làm lóa mắt, cô chớp mắt hai ba lần rồi đưa tay che bớt
thứ ánh sáng màu mè. Cô bước vào Rose, nhà hàng mà cô đã từng rất muốn đến
cùng với người mình yêu, chồng tương lai hay bất cứ ai là người đặc biệt đối với
cô. Ngân chớp mắt thêm vài lần vì không dám tin vào những gì mình đang nhìn
thấy, trong nhà hàng không có một bóng vị khách nào trừ Thành – chàng trai đang
theo đuổi cô. Anh ngồi ở chiếc bàn được đặt giữa nhà hàng, trên bàn đặt hai chiếc
ly thủy tinh và một chai rượu, loại rượu tên nước ngoài cô không biết. Một bông
hoa hồng đỏ cắm trong lọ đặt giữa bàn và còn kèm theo vài cây nến trắng đã được
thắp. Cô dần cảm nhận rõ ràng hơn không khí của đêm Giáng Sinh.
- Khách ở đây…? – Cô quay sang chàng trai phục vụ, khẽ hỏi.
- Nhà hàng hôm nay đã được anh Thành bao trọn. Và cô chính là vì khác cuối cùng
của ngày hôm nay. – Người phục vụ cười thay niềm hạnh phúc trong lòng cô. –
Mời cô!
Ngân vẫn bước đi như người say, cô cố gắng nhấc thật nhẹ đôi giày cao gót của
mình để không phát ra tiếng động lớn, bởi nhà hàng giờ đây rất yên tĩnh. Còn năm
bước nữa sẽ tới chỗ ngồi, cô bỗng bị đóng băng bởi tiếng nhạc – I Loved Her First
– bài hát cô rất thích. Rồi cô như bị tan chảy bởi một làn hơi lạ từ phía sau gáy
mình, là Thành. Anh đã rời khỏi chỗ và bước đến phía sau cô, anh nhẹ nhàng nắm
lấy cánh tay cô từ phía sau rồi đẩy nhẹ cô về chỗ ngồi.
- Em sao thế? Ngạc nhiên đến vậy sao?
- Em… À không, sao anh lại làm vậy?
- Chẳng sao cả! Đơn giản vì hôm nay là ngày đặc biệt.
- Không phải, ý của em là… tại sao anh lại phải tốn công sức vì một đứa con gái
tầm thường như em? Anh… với một người như anh thì đâu cần phải làm thế này…
- Suỵt! – Thành đưa ngón trỏ lên môi tỏ ý muốn Ngân ngừng nói – Đợi anh một
phút! – Anh rời khỏi chỗ, bước vào sau khi bếp. Đúng như anh nói, một phút sau,
anh bước ra và đang giấu một thứ gì đó sau lưng. Ngân vẫn cúi mặt ngượng ngùng,
cô sinh viên năm hai không biết điều gì sẽ xảy ra với mình, nhưng giờ phút này cô
là người hạnh phúc nhất.
- Làm bạn gái của anh nhé! Anh thích em! – Thành đưa tay ra cùng một bó hoa
hồng đỏ thắm. Ngân vẫn ngồi, mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước. Cô vẫn không thể
tin những gì đang diễn ra. Bó hoa được đưa đến gần cô hơn, lúc này cô mới đứng
dậy, nhẹ nhàng đón lấy bó hoa rồi lắp bắp:
- Anh… Em… Anh làm em bất ngờ quá, em không biết phải làm sao…
- Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết sẽ có nhiều cô gái thích hợp với anh
hơn em, nhưng anh chỉ cần em thôi.
Và họ trở thành một đôi sau đêm Giáng Sinh đặc biệt ấy. Ngân yêu anh hơn bất cứ
điều gì. Từ ngày xa gia đình để bắt đầu làm quen với thành phố Đà Nẵng đầy nắng
và gió biển, cô đã tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập, học làm quen với sự
cô đơn vì cô nghĩ sẽ chẳng có người con trai nào tốt với mình sau khi kết thúc mối
tình tuổi học trò chỉ vì lý do cô đậu Đại học ở Đà Nẵng, còn cậu ta học ở Sài Gòn.
Thế mà trước đó cậu ta đã từng thề thốt sẽ yêu cô mãi, hai người sẽ lập gia đình rồi
có những đứa con, sống bên nhau tới đầu bạc răng long… Họ chia tay vì khoảng
cách hay vì không còn thuộc về nhau nữa, Ngân không quan tâm, bởi vì giờ đây cô
đã có anh, được yêu anh và được anh yêu chân thành.
…
Sẽ chẳng còn ngày mai
Nếu trái tim em không còn hình bóng anh.
Nhưng ngày hôm nay với em không tồn tại
Nếu anh đi xa khỏi cuộc đời em.
Ngân là một cô sinh viên bình thường, còn anh đã đi làm và anh hơn cô mười tuổi.
Anh già dặn, trải đời, không có điều gì làm khó được anh. Có lẽ vì thế mà Ngân
càng yêu anh hơn, yêu người con trai mạnh mẽ, kiên cường. Anh là con cả và em
trai của anh thì đang ở Hàn Quốc, có lẽ vì thế mà gia đình anh luôn hối thúc anh
phải kiếm người yêu, phải cưới vợ và phải có con để các cụ có cháu bế. Đã có
những khoảng thời gian anh không còn là người yêu của Ngân, đó là lúc anh bị sức
ép từ gia đình, từ họ hàng… cái danh trưởng nam, cháu đích tôn khiến anh không
yên. Anh biết Ngân còn quá trẻ để làm vợ, làm mẹ. Anh cũng biết gia đình Ngân sẽ
chẳng đồng ý cho Ngân đi làm dâu sớm như vậy.
Đâu phải sóng lúc nào cũng nhẹ nhàng vỗ về vào lòng cát, sẽ có lúc sóng hòa với
gió đẩy cát đi xa hơn khỏi sóng, để cát bơ vơ với nỗi đau thiêu đốt của mặt trời.
…
- Mình chia tay em nhé!
Vẫn tại Rose quen thuộc, vẫn chiếc bàn ở giữa căn phòng, vẫn những giọt nước
mắt rơi ra từ khóe mắt của Ngân, nhưng không chỉ có mỗi Thành và Ngân, rất
nhiều vị khách khác xung quanh và nước mắt Ngân rơi sao pha thêm vị đắng.
- Em làm gì sai sao?
- Không! Em không sai, nhưng anh cần cưới vợ, anh cần có con, anh cần làm
những việc xứng đáng với cái danh con trưởng, cháu đích tôn… Em hiểu không?
Ngân không nói gì, cô im lặng để cố gắng lắng nghe trái tim mình. Cô đã yêu anh
bằng cả trái tim và giờ cô nhận ra trái tìm không giúp được cô. Thời gian qua, cô
đã để quên lý trí để yêu anh, đến giờ khi anh đưa ra lý do chia tay, cô biết trái tim
mình đã bị mù, bị điếc và bị câm… nó không nói cho cô biết phải làm như thế nào
cả. Cô sẽ mất anh sao?
- Vậy tại sao anh không hỏi em có thể làm vợ anh không? Có thể làm mẹ của con
anh không? Có thể làm con dâu, cháu dâu của gia đình anh không? Anh chỉ nghĩ
cho bản thân anh thôi, anh không nghĩ đến cảm giác của em… - Ngân nói gần như
đang khóc thét, cô không quan tâm rằng có nhiều ánh mắt xung quanh đang hướng
về phía mình, cô chỉ muốn anh hiểu… cô không thể mất anh.
- Em… Có thể không?
- Hãy cho em thời gian suy nghĩ… - Ngân hạ giọng. Cô không nhớ mình vừa nói gì
nữa, cô cảm thấy nghẹt thở. Họ đã quen nhau được gần một năm, không dài, nhưng
cũng đủ để tiến xa hơn hai chữ “người yêu”, Ngân chỉ sợ những điều mà Thành đã
lo, đó là gia đình cô và việc học của cô.
…
Ngân về quê nghỉ hè. Cô định sẽ thuyết phục gia đình về chuyện của cô và Thành.
Đúng như cô nghĩ, ba mẹ và hai anh của cô phản đối gay gắt chuyện cô muốn lấy
chồng. Một đứa con gái vừa học hết năm hai đại học, chưa thể tự lo cho bản thân
mình thì làm sao có thể lên xe hoa. Gia đình cô nói thế và nhất quyết không cho
điều ấy xảy ra. Cô suy nghĩ rất nhiều về những điều mình sẽ phải lựa chọn, hoặc
gia đình, hoặc người yêu, cô gần như rơi vào trạng thái suy nhược. Gia đình cô lo
lắng, họ thương cô – đứa con gái quen được cưng chiều và đang muốn lao vào điều
mà họ cho là quá sớm đối với cô.
- Mẹ cho con cưới anh ấy… con đã…
- Con vừa nói gì? Con đã làm sao?
- Con đã có thai, con xin lỗi… mong mẹ tha lỗi cho đứa con gái bất hiếu này.
Cô khóc, mẹ cô cũng khóc. Đêm hôm đó ở hai chiếc giường, nước mắt của hai
người phụ nữ làm ướt đầm gối.
Mẹ cô khóc vì đứa con gái khờ dại của mình. Còn Ngân, cô khóc vì đã làm một
đứa con bất hiếu, nói dối gia đình để giữ lấy niềm hạnh phúc của riêng mình. Cô
không hề có thai, nhưng cô hiểu chỉ có cách đó thì gia đình cô mới nhắm mắt cho
qua, không ngăn cô đến với anh, làm vợ anh.
Một tháng sau, cô lên xe hoa. Lần đầu tiên làm cô dâu và cô nghĩ cũng sẽ là lần
cuối cùng làm cô dâu, bởi cô và anh sẽ ở bên nhau suốt đời, hạnh phúc mãi mãi.
Đám cưới diễn ra, bạn bè của cô không nhiều và chỉ toàn là bạn của anh. Cô mặc
kệ, vì cô chỉ cần được ở bên anh thôi. Sau đám cưới, anh giữ hết tiền mừng. Cô
mặc kệ, vì cô có anh là đủ rồi. Vỡ kế hoạch, cô có thai thật ngoài dự định sẽ học
xong mới có con. Cô mặc kệ, anh vẫn ở bên cô cơ mà. Anh bán chiếc xe ga đã mua
tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, bán chiếc Vaio tặng cô khi cô đạt học bổng cuối
năm hai. Cô nín lặng… vốn dĩ đó là của anh cơ mà.
Cu Bi chào đời, cô nghĩ anh sẽ không-như-thế-nữa. Có lẽ anh sẽ lắng nghe cô
nhiều hơn, ở bên cô nhiều hơn vì có thêm đứa con. Nhưng anh vẫn không chịu
hiểu, vẫn đi về khuya, vẫn chè chén cùng bạn bè… cô đã từng quên anh là một
kiểu đàn ông ăn chơi thực sự. Đau đớn hơn, và giờ đây, cô biết anh có người
khác…
…
Cô bật đèn ngủ lên nhìn đồng hồ rồi lại tắt đèn. Đã hơn 10 giờ đêm và anh vẫn
chưa về. Còn một lý do khác để cô đợi anh…
Cô bật đèn lần nữa, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm áp ra khỏi cơ thể đang run
lên vì lạnh của mình rồi bước xuống khỏi giường. Trên chiếc giường nhỏ cách
không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu
của anh và cô. Cô đến bên con, đưa bàn tay gầy vỗ vỗ thật nhẹ nhàng vào lưng con,
bỗng dưng cô thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Rồi như có ai đó tàn nhẫn kéo tuột
những giọt nước mặn đắng của cô ra khỏi khóe mắt, cô đưa tay lên che miệng để
nỗi đau không phát thành tiếng, làm con của cô giật mình.
Cô mở máy tính, lên yahoo đặt một dòng status để hy vọng sẽ có người chia sẻ nỗi
buồn cùng mình. Nhưng không có ai cả, cô nhận ra đã lâu lắm rồi, vì anh, cô không
còn nhiều bạn bè. Anh không thích cô tiêu tốn tiền cùng những đứa bạn mà anh
cho là không có ích, anh muốn cô chăm lo nhiều hơn cho con của anh – con của cả
hai. Rồi một khung chat hiện lên, là tin nhắn spam của một người cô không quen
chúc mừng lễ Giáng Sinh.
Cô đọc xong, cười, nhưng sao nụ cười có vị mặn của nước mắt. Cô chưa hề được
đón một đêm Giáng Sinh có ý nghĩa kể từ khi có chồng, làm vợ, làm mẹ, làm con
dâu, nhưng sao lạnh quá, tê tái tận đáy lòng, buốt dần trong tim.
1 giờ sáng, anh đập cửa gọi tên cô cùng tiếng lè nhè trong men rượu. Cu Bi cũng
giật mình khóc òa lên. Cô đứng giữa căn phòng tối, hai thứ âm thanh hỗn độn hòa
vào nhau, cô chạy đến ôm con khóc nức nở.
“À ơi con ngủ cho ngoan… Mẹ thương, mẹ thương…”
Đà Nẵng, Giáng Sinh lạnh.