Nhân ngày 20-11 hãy kể

lại kỉ niệm đáng nhớ về

thầy cô cũ

Đã hơn 12 năm trôi qua rồi, một khoảng thời gian không phải ngắn, nó đã

lớn lên nhiều, đã đi nhiều nơi, đã học qua nhiều thầy cô giáo nhưng có một

người mà nó sẽ không bao giờ quên, một người cô đã cho nó những kỉ niệm

đẹp nhất thời thơ dại...

12 tuổi, nó là một con bé nhỏ xíu, ham học nhưng cũng hơi nghịch ngợm.

Một ngày nọ, nó bỗng thấy chán với những trò chơi vẫn diễn ra hằng ngày

của đám con gái, bỗng nó nảy ra ý kiến và một kế hoạch được dựng nên. Bắt

đầu là việc phải tìm ra được vài mẩu đất sét, nhưng tìm ở đâu khi trường nó

bao quanh là đồng ruộng, thế là một đứa được cử để đèo nó về nhà, cũng dễ

dàng tìm thấy mẩu đất đúng yêu cầu khi nhà nó là trường dạy mẫu giáo. Thế

là khâu chuẩn bị đã hoàn thành. Giờ ra chơi cả nhóm loay hoay ở phía cuối

lớp, hai con rắn nhỏ, một xanh, một vàng nghệ đã được cả bọn tạo nên, nhìn

vào không thể nào phân biệt đó lại là rắn giả.

Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên. Trống ngực nó đập dồn, hồi

hộp, lo lắng, bất an,... là những gì nó cảm nhận lúc ấy, nhưng nghĩ đến sẽ tạo

ra một trận cười cho cả lớp lại khiến nó tiếp tục chờ đợi.

Và rồi tiết học bắt đầu, nhưng phấn lại không có trên bàn như mọi hôm,(đơn

giản nó đã cố tình giấu vào ngăn bàn), cô giáo phải đưa tay vào và ... một

tiếng hét vang lên, cả lớp cười ồ(đúng như dự đoán của nó)nhưng rồi bỗng

im bặt,nó thấy lạnh nơi sống lưng vì thấy khuôn mặt cô đã chuyển sang tái

nhạt và mắt bắt đầu nhắm lại.

Cô nằm đó, trong phòng y tế của nhà trường, không nói gì, chỉ nhìn nó, một

đứa học trò luôn được cô tin tưởng, là niềm tự hào trong những năm qua...

thế mà hôm nay... Chắc nó làm cô thất vọng nhiều lắm!

Những ngày sau đó tiết học của cô được thay bởi một giáo viên khác. Nó

đâu biết rằng trò đùa của nó ngày hôm ấy đã vô tình khiến bệnh tim của cô

tái phát, cô phải nhập viện. Một tuần sau, cô khỏi bệnh và trở lại đứng lớp,

nó thấy hối hận và xấu hổ, nó sợ gặp cô nhưng cô vẫn quan tâm đến nó như

những ngày trước đây, vẫn tận tình chỉ bảo cho nó những bài tập khó. Lúc

đó nó chẳng biết làm thế nào để xin lỗi cô, nó chỉ biết chăm chỉ học tập và

không còn chơi những trò nghịch ngợm như trước đây.

Cuối năm đó, khi hè về và hoa phượng lại nở đỏ rực khắp sân trường cũng là

lúc nó phải xa cô giáo kính yêu của mình. Cô phải chuyển đi xa tận miền

Nam vì chồng cô, một kĩ sư xây dựng, chuyển công tác. Cô báo tin cho nó

biết khi mà nó đang vui mừng tíu tít với đám bạn để khoe những phần

thưởng mà nó mới nhận được trong lễ bế giảng. Nó đứng lại với cô khi sân

trường đã vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích và gió mùa hè mát rượi,

thổi bay những cánh phượng đầu mùa. Nó đã khóc nhiều, nó ôm cô và bảo

cô đừng đi, hãy ở lại với nó, có phải vì nó làm cô buồn nên cô không dạy ở

đây nữa? Cô cười, ôm nó vào lòng và mắt cô rưng rưng. Cô bảo cuộc đời có

sum họp và chia ly, nhưng những kỉ niệm đẹp về nhau sẽ còn mãi. Cô tặng

nó cuốn "Những tấm lòng cao cả" của Edmondo De Amicis và nói: Em hãy

đọc, những câu chuyện về tình anh em, gia đình, tình bạn và tình thầy trò

cao cả! Cô mong em hãy học tập thật tốt và mai sau lớn lên trở thành người

có ích. Hãy luôn luôn mở rộng trái tim mình với tất cả mọi người, em sẽ là

người hạnh phúc!

Bao năm qua rồi, những lời khuyên của cô giờ nó mới thật sự hiểu. Cuốn

sách cô tặng nó vẫn luôn giữ gìn và trân trọng. Mỗi khi buồn nó lại đem ra

đọc, lại thấy thấm thía những lời cô dặn khi xưa. Đã 12 năm trôi qua, nó

chưa một lần được gặp lại để nói lời xin lỗi và cảm ơn với cô, người đã đem

đến cho nó sự ấm áp bằng lòng vị tha, tận tụy và hết lòng vì học trò của

mình. Cảm ơn cô nghìn lần, cô giáo kính yêu của em, mong cô mãi hạnh

phúc và tiếp tục dìu dắt những thế hệ học trò, để rồi khi lớn lên những con

người ấy lại đem hết tình yêu, nhân ái cùng tài năng và nhiệt huyết của tuổi

trẻ để xây dựng đất nước ta ngày càng giàu đẹp.

Phân tích bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ" để tháy rõ diện mạo thơ phức tạp

đầy bí ẩn nhưng l

Bài thơ đây ĐTVD có hai thế giới tồn tại:

- Thế giớ thực trong đây thôn vĩ dạ là thông qua ngòi bút của mình tác giả đã

miêu tả vẽ ra cảnh đẹp của Cố đô Huế cùng với tình yêu tha thiết của mình.

- Thế giớ ảo là một câu chuyện tình đẹp như tranh được vẽ, thêu dệt trong

thơ thông qua lời giới thiệu cùng với một tấm ảnh cho nên kết thúc của bài

thơ là " ở đây sương khói mờ nhân ảnh/ ai biết tình ai có đậm đà"

’Đây thôn Vĩ Dạ’ là lời tỏ tình của một tình yêu tuyệt vọng chưa hẳn vậy, vì

tác giả nhận được tấm hình do người quen giới thiệu, tức cảnh sinh tình nên

tác gải đã cho ra đời bài thơ, Bài thơ là lời tỏ tình thơ mộng dễ thương, có

một chút dỗi hờn trách móc " sao anh ko về chơi thôn Vĩ?"

bạn nên tìm hiểu rõ thêm tác giả và tác phẩm cùng với xuất xứ của bài thơ ;

người con gái được đề cập trong thơ tên là Hoàng Thị Kim Cúc,

Đó là ý kiến riêng mà mình góp ý cùng bạn, vì mình cùng rất thích bài thơ

này của Hàn

Bạn tham khảo thêm bài này nhé :

Đây là 1 dàn bài tham khảo:

1. Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Vĩ Giạ một làng cổ đẹp nổi tiếng bên bờ Hương giang, ngoại ô cố đô Huế.

Phong cảnh êm đềm thơ mộng. Với Hàn Mặc Tử chắc là có nhiều kỷ niệm

đẹp? Câu mở bài như một lời chào mời, như một tiếng nhẹ nhàng trách móc:

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”. Cảnh Vĩ Giạ được nói đến là hàng cau

với nắng mới lên, một bình minh rạng ngời. Là màu xanh của cây trái của

“vườn ai”, ngỡ ngàng bâng khuâng, rồi thốt lên “mướt quá xanh như ngọc”.

Sắc xanh mượt mà, láng bóng ngời lên. Một so sánh rất đắt gợi tả sức xuân,

sắc xuân của “vườn ai”? Câu thứ 4 có bóng người xuất hiện thấp thoáng sau

hàng trúc: “gương mặt chữ điền”. Nét vẽ “lá trúc che ngang” là một nét vẽ

thần tình gợi tả vẻ kín đáo, duyên dáng của người con gái thôn Vĩ. Và cho

biết “vườn ai”, ấy là vừn xuân thiếu nữ. Cau, nắng, màu xanh như ngọc của

vườn ai, lá trúc và gương mặt chữ điền - 5 nét vẽ, nét nào cũng tinh tế, tao

nhã, gợi nhiều thương mến bâng khuâng.

2. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó…

Một miền quê thoáng đãng, thơ mộng. Có gió, mây, cỏ hoa, có dòng nước.

Cảnh đẹp đầy thi vị, cổ điển. Gió mây đôi ngả phân li. Dòng nước buồn thiu,

buồn xa vắng mơ hồ. Hoa bắp nhè nhẹ “lay” cũng gợi buồn.

“Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”

Khổ một nói đến “nắng mới lên”, nắng bình minh. Khổ 2, nói đến “bến sông

trăng”, bến đò trong hoài niệm. Vầng trăng của thương nhớ đợi chờ.

“Thuyền ai” có lẽ là con thuyền thiếu nữ? Vần thơ trăng đẹp nhất trong thơ

Hàn Mặc Tử. Có bến sông trăng, có con thuyền trăng. Thật thơ mộng, tình

tứ:

“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

Có chở trăng về kịp tối nay?”

Câu thơ của Hàn Mặc Tử về bến sông trăng và thuyền ai gợi nhớ đến vần ca

dao thuyền nhớ bến… bến đợi thuyền. Và vì thế nó gợi lên một mối tình

thương nhớ, đợi chờ man mác, mơ hồ, bâng khuâng.

3. Ai biết tình ai có đậm đà?

Một chữ “mơ” đầy tình tứ trong câu thơ có nhạc điệu chơi vơi: “Mơ khách

đường xa, khách đường xa”. Du khách hay thôn nữ Vĩ Giạ? Chắc lại là giai

nhân mà thi nhân từng mơ ước: “Áo em trắng quá nhìn không ra”. Vừa thực

vừa mông. Con người của thực tại hay con người trong hoài niệm? Sương

khói của bến sông trăng hay miệt vườn Vĩ Giạ đã làm mờ nhân ảnh của giai

nhân? Trong cảnh có tình. Trong tình có màn sương khói, một thứ tình yêu

kín đáo, e dè, thiết tha:

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?”

Toàn bài thơ có 4 từ “ai” đại từ phiếm chỉ cùng xuất hiện trong các câu hỏi

tu từ, không chỉ góp phần tạo nên âm điệu lâng lâng, ngỡ ngàng mà còn dẫn

hồn người đọc nhớ về một miền dân ca Huế man mác sâu lắng, bồi hồi, thiết

tha:

“Núi Truối ai đắp mà cao,

Sông Hương ai bới, ai đào mà sâu?

Nong tằm ao cá nương dâu

Đò xưa bến cũ nhớ câu hẹn hò…”

Kết luận

“Đây thôn Vĩ Giạ” ngỡ là một bài thơ tả cảnh, nhưng đích thực là một bài

thơ tình - tình trong mộng tưởng. Cảnh rất đẹp, rất hữu tình, âm điệu thiết

tha, tình tứ. Tình cũng rất đẹp nhưng chỉ là mộng ảo. Bến sông trăng còn đó,

nhưng con thuyền tình có kịp chở trăng về tối nay? Xa với, mênh mông. Áo

trắng giai nhân, màu trắng trong trinh nữ ấy đã trở thành hoài niệm trong

miền thương nhớ của thi sĩ đa tình mà nhiều bất hạnh. “Đây thôn Vĩ Giạ” là

bài thơ để ta nhớ và ta thương.