Cũng như nhiều vùng miền khác trên cả nước, tình yêu trong ca dao Sóc Trăng cũng có nhiều cung bậc khác nhau, các giai đoạn khác nhau của tình yêu được phải ánh với đầy đủ màu sắc và hương vị. Mời các bạn cùng tham khảo tài liệu Ca dao tình yêu Sóc Trăng sau đây để hoàn thiện hơn nữa bộ sưu tập về ca dao tình yêu của mình nhé.
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Ca dao tình yêu Sóc Trăng
- Ca Dao Tình Yêu Sóc Trăng
Ai đi bờ đắp một mình,
Phất phơ chéo áo giống hình con bạn xưa.
Ai về em gởi bức thơ,
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao.
Anh có vợ chưa, phân lại cho tường,
Để em vô phá đạo cang thường sao nên.
Anh đi ngang cầu sắt,
Anh nắm tay em thật chắc,
Miệng hỏi gắt chung tình,
Bướm xa bông tai nhụy, anh xa mình tại ai?
Cây cằn vì bởi trái sai,
Anh xa em vì bởi bà mai ít lời.
Anh đi ngang nhà nhỏ,
Lóng tai nghe rõ,
Phụ mẫu đánh nàng,
Nhà nàng đóng cửa then ngang,
Anh biết làm sao vô đặng cứu nàng một phen.
- Anh muốn vãng lai, sợ nàng mang tai tiếng,
Giả khách qua đường, sớm viếng tối thăm.
Anh ở sao cho mẹ thành vàng,
Cho cha thành bạc, thiếp với chàng thành đôi.
Anh thương em chí quyết thương hoài,
Bảng treo mặc bảng, thơ bài mặc thơ.
Anh về gan thắt ruột đau,
Nhân sâm sắc uống mấy tàu cho nguôi.
Anh thương em như lá đài bi,
Ngày thì dãi nắng, đêm thì dầm sương.
Anh đi, em mắt ngó chừng,
Ngó sông, sông rộng, ngó rừng, rừng cao.
Anh có thương em bưng kiểng đỡ đài,
Không thương để xuống, người ngoài vô bưng.
Anh thương em từ thuở trăng tròn,
Bây giờ trăng khuyết vẫn còn thương em.
- Anh với em gá nghĩa cang thường,
Nhờ ông tơ bà nguyệt chỉ đường xuống lên.
Anh vô duyên, xấu phước, chết trước chung tình,
Anh hóa ra con nhạn bạch, đậu nhánh dương đình chờ em.
Anh ở ngoài vàm, anh có lòng mong đợi,
Em ở trong ngọn, em có dạ đợi trông,
Dương gian, âm phủ cũng cộng đồng,
Sống sao thác vậy, anh vẫn giữ một lòng với em.
Anh thương em bất luận xa gần,
Cầu không tay vịnh anh cũng lần đi qua.
Ăn cơm ba chén lưng lưng,
Uống nước cầm chừng để dạ thương em.
Ba năm xương cốt rụi tàn,
Dầu ai ve bậu, chẳng màng tới ai.
Bạc với vàng còn đen còn đỏ,
Đôi lứa ta còn nhỏ, còn thương,
- Trách ai đem khóa khóa rương,
Khóa rồi lại vứt, cang thường với ai.
Bay chi cho lắm bướm ơi,
Đậu đâu bướm đậu một nơi cho rồi.
Bậu nói với qua, bậu không lang chạ,
Bắt đặng bậu rồi, đành dạ bậu chưa.
Bậu có chồng như cá vô lờ,
Tương tư nhớ bậu, dật dờ năm canh.
Bậu về kẻo mẹ bậu trông,
Kẻo con bậu khóc, kẻo chồng bậu ghen.
Bấy lâu phong kín nhụy đào,
Chẳng cho gió lọt chớ nào quên anh.
Bên này sông, em bắt cây cầu mười hai tấm ván,
Bên kia sông, em lập cái quán hai tầng,
Ba nơi đi không nói không ưng,
Bán buôn nuôi mẹ, cầm chừng đợi anh.
- Bên này sông có trồng bụi sả,
Bên kia sông ông xã trồng bụi tre,
Trách ai làm bụi tre nó ngã, bụi sả nó sầu,
Phải chi ngoài biển có cầu,
Để anh ra đó trả đoạn sầu cho em.
Bên tay hữu có con thiên lí mã,
Bên tay tả có con thiên lí lân,
Nhìn xem hai con cũng ngang phân,
Anh đây muốn cỡi một lần hai con.
Bến đò Kinh Xáng anh sang.
Gặp em đứng đó, xốn xang trong lòng.
Bí đao non không ngon cũng nấu,
Thiếp xa chàng tại xấu mai dong.
Bởi mưa nên lấm,
Bởi dậm nên dơ,
Có thương mới đợi mới chờ,
Không thương ai ở dật dờ chỉ dây.
Bụi cỏ le the, bụi tre lút chút,
- Nghe em có chồng, anh giúp đôi bông.
Bữa ăn có cá cùng canh,
Cũng chưa mát dạ bằng anh thấy nàng.
Bụi xương rồng vô cớ,
Bụi đất lở vô can,
Em đi đâu tăm tối giữa đàng,
Sương sa gió lạnh, trúng thương hàn, hại anh.
Buồn tình chi hỡi buồn tình,
Không ai lẻ bạn cho mình kết đôi.
Cây ngô nghe sấm nứt chồi,
Đạo chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương.
Cây oằn vì bởi trái sai,
Vợ chồng thương ít, gái trai thương nhiều.
Cây oằn vì ngọn gió nam,
Em xa anh vì bởi phụ mẫu anh ham chỗ giàu.
Cây tre lóng cụt lóng dài,
- Anh lấy em vì bởi ông mai lắm lời.
Chàng đi thì thiếp xin đưa,
Cầu cho trời nắng, đừng mưa, trơn đường.
Chiều chiều con nước lên cao,
Thuyền anh cặp bến, cắm sào thăm em.
Chuối non chín bẹ, chuối mẹ chín tàu,
Chê đây, lấy đó có giàu hơn anh?
Con chim kêu thương, con gà gáy nhớ,
Đạo vợ nghĩa chồng ai nỡ đành xa.
Con chim bị ná,
Con cá bị câu,
Anh với em ý hợp tâm đầu,
Hai bên cha mẹ là sầu đôi ta.
Con chim nó đậu nhành tre,
Nó kêu chót chét nó què một chân,
Em ơi, lết lại cho gần,
Anh hun một miếng, cái thân anh què.
- Con chó lội qua sông, ướt lông con chó vẫy,
Em có chồng rồi, nóng nảy làm chi.
Đó phụ đây, đây chẳng có lo,
Cây cầu gãy còn đò, biển cạn còn sông.
Đôi ta như cá thờn bơn,
Ở trên mặt nước, chờ cơn mưa rào.
Đợi lịnh song thân anh đành phải vậy,
Em quyết một lời, anh cậy mai dong.
Đờn cò lên trọc kêu vang,
Anh còn thương bậu, bậu khoan có chồng,
Muốn cho nhân ngãi đạo đồng,
Tôi đây thương bậu như chồng bậu thương.
Đũa mun một chiếc khó cầm,
Duyên đây không kết, mai mốt tầm không ra.
Đứng giữa trời chẳng dám nói gian,
Dẫu nghèo cũng đợi dẫu sang cũng chờ.
- Đứt dây nên ghe mới chìm,
Bởi anh ở bạc, em mới tìm người xa.
Đường mương nước chảy, con cá nhảy, con tôm nhào,
Hai đứa mình kết nghĩa, cha mẹ nào không thương?
Đường trường nước chảy như reo,
Thương em chẳng nệ chống chèo ngược xuôi.
Gió đưa mười tám lá me,
Mặt rỗ hoa mè ăn nói có duyên.
Gió nam anh chạy buồm mền,
Qua sông gãy cột, ai đền cho anh?
Giương cung, rắp bắn phụng hoàng,
Chẳng may bắn phải một đàn chim ri.
Hột thủy tinh anh gìn sáng rỡ,
Để dành chờ, thuở làm nhẫn đeo tay.
Dù ai năn nỉ hỏi hoài,
Đợi người biết đạo, vật này anh trao.
- Khó khăn mất thảo mất ngay,
Ơn cha cũng bỏ, nghĩa thầy cũng quên.
Láng Hầm nước chảy xuôi dòng,
Gặp em anh hỏi có chồng hay chưa?
- Anh hỏi thì em xin thưa
Mẹ cha xế bong nên chưa có chồng.
Lăng xăng bướm đậu chéo khăn,
Bởi anh vụng tính, lăng quằng bướm bay.
Lăng xăng bướm lượn vườn hoa,
Đôi ta mới gặp, mẹ già chưa hay.
Lấy khách, khách lại về Tàu.
Lấy con nhà giàu nay đánh mai đập.
Lấy lính tập nay đổi mai dời,
Lấy chồng lưới, ở đời nuôi con.
Lúc em bước chân ra,
Má ở nhà có dặn,
Công sanh thành là nặng,
- Điều tình ái là khinh,
Đừng nên ham nhan sắc đắm tình,
Lánh xa tửu điếm trá đình, chớ vô.
Mặt nhìn nước mắt rưng rưng,
Ở thời khó ở, dời chân khó dời.
Mình nói đối ta mình chưa có chồng,
Ta đi qua ngõ, mình bồng con ra,
Con mình khéo giống con ta,
Con mình bảy rưỡi, con ta ba phần.
Miệng em cười, anh thấy muốn xem,
Phải chi có giấy, anh đem họa hình.
Một trăm con bướm trắng,
Nó cắn đứt dây đờn,
Đứt dây hò hẹn, con bạn hờn trăm năm.
Năm canh ngơ ngẩn buồn rầu,
Nhớ người nhơn nghĩa, gan sầu ruột đau.
Nhạn đậu cành sung, anh giương cung bắn nhạn,
- Con nhạn đi rồi, làm bạn với ai?
Nước trong thấy đá, con cá lội thấy vi,
Sầu chi đến nỗi anh bận áo có khuy quên gài?
Qua về bán ruộng cây đa,
Bán cả đất nhà cưới chẳng đặng em.
Tàu chìm còn nổi giàn mui,
Anh liệu thương đặng mình tui, tui chờ.
Tằm vương tơ, nhện cũng vương tơ,
Mấy đời tơ nhện được như tơ tằm.
Thằn lằn chắc lưỡi mái rui,
Từ tui xa bạn, lòng chẳng vui chút nào.
Thiếp than thân phận thiếp còn thơ,
Lấy chồng xa xứ bơ vơ một mình.
Thiếp đứng gần chàng hơn vàng chín nén,
Chàng đứng gần thiếp hơn chén thuốc tiên.
- Thiếp như một cụm hoa hường,
Thấy xinh rờ đến, mắc đường chông gai.
Thương em muốn tặng mắm còng,
Nhớ em lại đến Phước Đông anh tìm.
Thương không thương cũng nghĩ chút tình,
Cũng người vợ cũ của mình thuở xưa,
Gặp mình đây đứng bóng ban trưa,
Trách trời mau tối, em phân chưa hết lời.
Tiếc cây vội lớn không tàn,
Tiếc vườn cúc rậm, cả ngàn không bông !
Tiếc công anh vạch lối chun (chui) rào,
Vô không gặp bậu, gai quào trầy lưng.
Trăng lên bóng ngả qua rào,
Mong cho thấy mặt không chào cũng thương.
Vì ai nước mắt sụt sùi,
Khăn lau không ráo, lệ chùi không khô.