Biết chèo lái để gia đình hạnh phúc

KTĐT - Nhiều người hiện nay hay than phiền, công việc hàng ngày quá

bận rộn cứ cuốn trôi các thành viên trong gia đình về mỗi ngả khác

nhau, thời gian xum họp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Trong không ít

ngôi nhà tiện nghi, chỉ thường xuyên có mặt người giúp việc thay chủ

nhà chăm lo cơm nước cho con cái. Bởi khi ấy, người vợ còn mải lo làm

ăn, người chồng đi công tác vắng. Tổ ấm cứ dần biến thành mái lạnh lúc

nào không hay.

Một người vợ trẻ đã than thở rằng, chợt nhớ và suy ngẫm lại, đã rất lâu

rồi vợ chồng em không ngồi cùng mâm cơm với nhau. Em biết, lỗi

không phải do chồng em, mà do vòng quay của cuộc sống cứ cuốn anh

ấy và em xoay tròn, xoay tròn mỗi ngày. Đi làm, vợ chồng ăn cơm trưa

ở công ty, chiều em về nhà lo cho con và ăn cơm một mình, anh ấy ăn ở

ngoài rồi đi học… Một tuần có bảy buổi tối, ba buổi anh phải đi học cho

văn bằng 2, ba buổi còn lại anh lo cho cái bằng thạc sỹ, còn những tối

Chủ nhật, anh dành thời gian cho bạn bè, giải trí, lấy đâu thời gian dành

cho mẹ con em. Nhiều khi mơ được ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình

cũng là điều xa xỉ. Công việc của em, em biết, công việc của anh ấy, anh

ấy lo… Vợ chồng không được giãi bày, chia sẻ, cứ thế, mất dần đi

những điểm chung, và đây cũng là nguyên nhân khiến chúng em ngày

càng xa cách.

Nhiều đôi vợ chồng lấy nhau khi đã thành đạt, ai cũng mải mê chạy theo

công việc của mình, bỏ quên đi tổ ấm, chỉ đến khi nhìn lại mới giật mình

bởi hạnh phúc gia đình đang tuột mất. Một chị kể, cách đây không lâu,

chị chuyển công tác sang một vị trí mới, đòi hỏi giờ làm việc nhiều hơn

bình thường. Vì thế, ít khi cùng ăn tối với chồng con. Chị đã không để ý

rằng, anh cũng bắt đầu ít về nhà ăn tối. Chỉ đến khi mẹ chị chồng cảnh

báo, chị mới thấy rằng nếu mình cứ vắng nhà, cứ bỏ chồng con ăn cơm

một mình mãi cũng không ổn. Chị lại xin chuyển vị trí để có thể đi làm

và về nhà đúng giờ hơn. Nhưng hình như chồng chị đã quen với việc

vắng mặt trong bữa cơm gia đình mất rồi. Có những thời gian dài, anh

ăn ở quán nhiều hơn ở nhà. Con cái chẳng nói chuyện được với bố câu

nào, vì khi bố về nó đã đi ngủ, khi nó dậy thì anh đã ra khỏi nhà. Nếu

trước đây, anh luôn quấn quýt với con, hôm nào phải đi làm về muộn,

anh cũng hít hà ôm hôn chúng, ngắm nghía chán chê rồi mới đi ngủ, giờ

thì anh về trong tâm trạng ít khi tỉnh táo, thường lăn ra ngủ ngay. Càng

đi, anh càng kiếm được nhiều tiền hơn, tần suất không ăn cơm nhà của

anh cũng ngày một dày hơn. Có đợt đến mấy tuần liền, cả nhà không ăn

chung với nhau bữa nào. Gia đình cứ như quán trọ.

Không chỉ những người vợ, người chồng mới thấy buồn rầu vì hạnh

phúc gia đình bị công việc chiếm chỗ. Chính những đứa con trong các

gia đình ấy cũng không ít lần cảm thấy tủi thân bởi cảm giác bị bỏ rơi.

Nhiều em than phiền, bố mẹ suốt ngày bận rộn với công việc, các mối

quan hệ, không biết rằng con mình liên tục phải ăn cơm một mình. Có

việc vui buồn gì, bố mẹ cũng không hay biết. Trong khi tuổi của các em

có biết bao những chuyện vui buồn, những cám dỗ ngoài đời... rất cần

đến bố mẹ. Những ngày khôngăn cơm nhà, bố mẹ cũng thường đưa cho

con rất nhiều tiền, nhưng bố mẹ đâu biết dù có nhiều tiền hơn thế cũng

không mua nổi niềm vui và sự khao khát là được ăn một bữa cơm gia

đình vui vẻ, với đầy đủ mọi người. Sự lạnh lùng làm cho những đứa trẻ

như thế luôn cảm thấy mình xa lạ trong chính ngôi nhà đang sống.

Vậy là tình yêu đã bị nhạt dần và chìm trong những guồng quay của

cuộc sống, những công việc riêng của mỗi người... Để cuộc sống gia

đình luôn là tổ ấm, mỗi người chồng, người vợ nên tự biết cân bằng và

điều chỉnh mình, mỗi người phải biết tự cân bằng chính mình để cùng

chèo lái con thuyền hạnh phúc, cho gia đình bạn mãi là một tổ ẩm và

tình yêu sẽ từ đó mà đơm hoa,kết trái.

Nguyễn Vũ