TRƯỜNG THPT SƠN ĐỘNG SỐ
NHÓM VĂN
ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP KIỂM TRA GIỮA HỌC KỲ I
Môn: Ngữ văn ; Lớp 12
Năm học:2024 – 2025
I. HÌNH THỨC KIỂM TRA
-Tự luận : 100%.
II. THỜI GIAN LÀM BÀI : 90 phút.
III. NỘI DUNG
A. KIẾN THỨC THỂ LOẠI
1. Khả năng lớn lao của tiểu thuyết
- Tiểu thuyết.
- Tiểu thuyết hiện đại.
- Phong cách hiện thực
- Nói mỉa và nghịch ngữ
2. Những thế giới thơ
- Biểu tượng
- Yếu tố siêu thực trong thơ
- Phong cách cổđiển.
- Phong cách lãng mạn
B. CẤU TRÚC KIỂU BÀI
1. Đọc hiểu các kiểu loại văn bản: Văn bản văn học, văn bản nghị luận.
2. Viết đoạn văn nghị luận xã hội (khoảng 150 chữ)
3. Viết đoạn văn nghị luận văn học (khoảng 150 chữ)
4. Viết bài văn nghị luận so sánhđánh giá hai tác phẩm truyện (khoảng 600 chữ)
5. Viết bài văn nghị luận so sánhđánh giá hai tác phẩm thơ (khoảng 600 chữ)
C. ĐỀ MINH HỌA
ĐỀ SỐ 1:
I.ĐỌC HIỂU
Đọc văn bản sau:
Đầu canh hai, trăng từ từ mọc lên bên kia dải rừng, to như một cái nong. Tôi mở mắt
ra, stay thấy sương thấm ướt khắp người. Trong lớp sương đục nhờ nhờ, vầng trăng
đỏ như một cái lòng đỏ trứng khổng lồ. Càng lên cao, trăng càng lại. Nhìn qua be
xuồng, thấy nước gợn lăn tăn... Tôi vừa thiu thiu chợp mắt lại, bỗng nghe thằng
vụt nhổm dậy:
- Dậy mau! Dậy mau? Dính một con rồi
- Tao vừa thức đây mà. Có thấy cái quái gì đâu
- Mày biết cái con khỉ gì? - Nó quát tôi.
Tôi lập tức đánh diêm thắp ngọn đèn soi. Tay tôi run quá, tim c đập thình thình.
Thằng ấn cây giầm vào tay tôi, ra hiệu cho tôi chống xuồng tới. cầm cái mác
trong tay, một tay đưa đèn lên soi phía trước. Ồ, kia rồi?
Tàu dừa nước bị ai o cứ dập lên dập xuống, làm nước bắn tung tóe. Tiếng dây
câu nghiến kìn kịt trong tiếng lá dập xuống nước nghe kinh quá. Tôi kêu oái một tiếng,
đứng chết sững. Một con rắn rằn ri cóc to cỡ bắp chân người lớn đang vung vẩy uốn
mình lên quấn lấy chùm dây câu. Cái miệng ra, đầy răng chơm chởm. chỗ
ngạch lưỡi câu mắc bên mép, máu chảy giọt giọt xuống nước. Mỗi lần con rắn vặn
mình cố siết cho đứt chùm dây câu, da nở ra, vồng lên như gai mít. Thằng
buông mác, thò tay nắm đuôi con rắn. Con rắn tháo ra, quấn một khúc vào tay thằng
Cò. Thằngchộp ngang lưng con rắn, bàn tay quá tuột ra không nắm hết.
Con rắn càng gồng mình siết chặt cổ tay thằng Cò. Mồ hôi tươm ra ướt trán, chảy
ròng ròng xuống má, bậm môi, cứ mặc thế, ngửa người ra sau lôi nguyên con rắn
mắc câu vào xuồng.
- Coi chừng nó cắn chết à, Cò - Tôi thè lưỡi nhích ra xa.
Cắn quái nữa! thứ rắn này cắn cũng như chó cắn thôi. Đưa miệng giỏ lại đây,
mau mau đi. Tôi miệng giỏ hứng con rắn. Thằng ghé răng cắn chót đuôi con
rắn một cái, con rắn đau quá vội tháo khỏi cổ tay thằng Cò, tuột gọn vào lòng giỏ.
Thằng một tay đậy nắp, một tay chụp cái mác chặt hai đầu sống lá. Cả khúc sống
lá chùm dây câu và con rắn đảo lộn, quẫy soạn soạt trong giỏ.
- Hì.. hi... Da con này lột ra phơi, bán bộn tiền. Mai chúng mình bảo má nấu nồi ca-ri
ăn chơi?
Con rắn to nhưng cái đầu chỉ bằng quả bàng thôi. Hai con mắt đục lừ lừ nhìn
ngọn đèn soi. Thằng hé nắp giỏ chộp cổ con rắn tháo lưỡi câu ra, lôi khúc sống
dính chùm dây câu ra khỏi giỏ rồi thong thả đậy nắp, gài chốt lại.
- Để tao thử con rắn cho mày coi - nói xong thọc một ngón tay vào mắt giỏ gãi gãi
lên lưng con rắn. Khi con rắn quay ngoắt lại toan mổ vào ngón tay thì thằng Cò đã rụt
ngón tay ra rồi.
- Cu cậu bị ớt cay, sưng cả miệng đấy, mày thấy không? Vậy, mình mới dễ bẻ răng.
Mà nó cũng chẳng cắn mổ gì được nữa...
Tàu lá đằng kia rung lên sàn sạt. Thằng Cò reo lên:
- Sướng rồi? Dính một con nữa rồi!
Tôi chụm chân nhẩy đồm độp trên xuồng, làm chiếc xuồng nghiêng qua lắc lại nữa
là chìm.
- Ấy là nhờ mình buộc chùm dây câu vào sống lá, phải không Cò? Chứ đến cần câu to
bằng cật tre đi nữa thì nó nhổ lên và lôi đi tuột, mày nhỉ!
Con này của mày đó, An nhá? Của mày buộc câu mà.
- tao làm cũng được, khó mấy. Nhưng mà... con này mày cứ bắt nữa đi, ạ. Để
tao xem mày bắt vài trận nữa đã. Chừng con khác mắc câu, tao bắt thử cho mày
coi, có được không?
Tàu lá đang bị kéo ghì xuống nước bỗng bật tung trở lên.
Thôi chết cha tôi rồi, An ơi! Mày buộc làm sao mà nó mới kéo có mấy cái đã tuột luốc
rồi!
Tôi không biết nói ra sao, tay buông giầm rơi xuống xuồng cái độp, nhìn theo những
giọt nước từ trên tàu lá đổ xuống ròng ròng, tiếc ngẩn tiếc ngơ.
(Đoàn Giỏi, Đất rừng phương Nam, NXB Văn học, 2012)
Thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5 (trình bày ngắn gọn):
Câu 1. Xác định ngôi kể trong đoạn văn bản trên.
Câu 2. Liệt kê những hành động của Cò khi bắt rắn.
Câu 3. Cuộc trải nghiệm của hai bạn nhỏ giúp anh/chị hiểu về Đất rừng phương
Nam?
Câu 4. Anh/chị suy nghĩ như thế nào về ý nghĩa của sự trải nghiệm?
II. VIẾT (6,0 điểm)
Câu 1 (2,0 điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 150 chữ) bàn vềý nghĩa của lòng dũng cảm trong
cuộc sống.
Câu 2 (4,0 điểm) Viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá hai văn bản truyện dưới
đây:
Văn bản 1:
Thằng Lụm “còi” nhún vai, co mình lại tuồng như ngọn gió vừa bay qua lạnh lắm vậy.
- Hồi đó, hồi tao còn nhỏ ơilà nhỏ, má tao bỏ tao lại đây nè.
- Là sao?- tôi chưng hửng.
- Tao cũng đâu biết. Chắc tao gặp chuyện đó buồn lắm, nuôi không nổi tao
nên bỏ tao lại đấy. Bởi vậy tao tên Lụm đó.
- Sạo hoài.
Thằng Lụm lắc đầu ra chiều chán nản:
- Thiệt đó, biết sao tao đen thui vậy hôn?- chìa ra cái mặt như chàm cháy - tao bị
bỏ ngoài nắng đó. Hồi đó ngã nầy vắng hoe hà, tao nằm khóc cả buổi đâu
ai hay. Tới chừng đói quá tao mới khóc, tao khóc rổn rổn luôn, tao mạnh miệng từ hồi
nhỏ mà. Rồi cái bán bánh chạy lại, bồng lên, đâu sữa, mới móc
ruột bánh mì cho tao trấp trấp đỡ, dè đâu tao ăn hết ổ bánh mì luôn. Bà dì thấy tao dễ
nuôi, nuôi luôn, sau này, tao kêu bả bằng ngoại. Tao lớn hổng tốn một miếng sữa
nào hết, hay chưa?
(Trích Lụm còi, In trong tập Xa Xóm Mũi, Nguyễn Ngọc Tư, NXB Kim Đồng, 2016)
Văn bản 2:
Không ăn thì nhịn! Ninh nhịn từ bữa chiều hôm qua. Đật khóc, Ninh đi moi được
một củ dong về nướng. Đật một nửa. Ninh một nửa. Ninh bảo Đật ăn cho đỡ đói thôi,
còn cố nhịn, đợi thầy về, ăn nữa. Nhưng Đật không nhịn được. Đật chạy sang nhà bác
Vụ. Bác ấy phải lấy trộm nắm cơm tối của thằng cu Chúc nhà bác ấy, đưa cho Đật,
Đật mới ăn được một miếng thì Chúc biết. Chúc chạy vào nhà tìm nắm cơm của nó.
Thấy mất, biết nắm cơm của đương trong tay Đật. chạy theo, giằng lại.
Đật mất ăn, mếu xệch mồm đi, chạy về. Ninh đứng ở hè bên này, trôngcả. Ninh tức
lắm. Chẳng biết tức Chúc hay tức Đật. Chỉ biết Ninh nghẹn ngào cả cổ. Vừa thấy Đật,
Ninh nhảy xổ lại, tát đen đét vào má Đật. Đật òa lên khóc. Ninh òa khóc theo.
Một lát sau, Ninh nghĩ thương em quá, Ninh lại đi tìm dong, nhưng hết. Ninh moi luôn
một củ ráy. Ráy nước, ăn ngứa lắm. Nhưng đói còn biết ngứa? Ninh đem về
nướng. Ninh gọi Đật về, lau nước mắt cho nó, rồi chị em ăn ráy nước. Đật ăn tợn lắm,
chẳng thấy kêu ca cả. Ninh rơi nước mắt. Ninh dặn em: “Từ giờ đừng ăn cơm nhà
thằng Chúc nữa”. Đật gật đầu. Thế hôm nay lại lần sang nhà bác Vụ. bực
mình hay không?
(Trích Từ ngày mẹ chết, In trong Tuyển tập Nam Cao, NXB Văn học,2002)
Chú thích:
Từ ngày mẹ chết của Nam Cao một trong những truyện ngắn cảm động về
tình cảm mẹ con. Câu chuyện kể về cuộc sống của Ninh sau khi mẹ mất đi. Biết bao
khốn khổ phủ đầy lên cuộc đời những đứa trẻ mồ côi. Đoạn trích khắc họa nét nhất
những tủi hờn, côi cút của hai chị em Ninh khi mẹ mới vừa mất, bố đã sinh bài bạc, n
nần, bê tha.
Lụm còi của Nguyễn Ngọc Tư kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của hai nhân vật “Tôi”
và Lụm. Nhân vật tôi bỏ nhà đi bụi vì bị ba đánh tội lấy tiền của mẹ đi chơi điện tử mà
không xin phép. Đêm tối, tại ngã tư chỗ rẽ về nhà ngoại, nhân vật tôi đã gặp Lụm còi -
cậu bị bỏ rơi, đen nhẻm, còi cọc, ngày n bánh mì, đêm tới n mong chờ mẹ
đến đón. Tại đây hai đứa trẻ đã trò chuyện cùng nhau. Cuộc sống tội nghiệp, khổ sở
của Lụm khiến tôi nhận ra nhiều điều. Đon trích chính là những lời tâm sự của Lụm.