
UBND THÀNH PHỐ BẮC NINH
PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO
TẠO
(Đề có 02 trang)
ĐỀ KIÊM TRA GIỮA HỌC KÌ II
NĂM HỌC 2024-2025
Môn: Ngữ văn - Lơ+p 9
Thời gian la3m ba3i: 90 phút (không kể thời gian
phát đề)
I. ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc đoạn trích:
CUỘC PHIÊU LƯU CỦA VIÊN NGỌC LAM
(Sir Arthur Conan Doyle)
(Tóm tắt đoạn trước: Buổi sáng ngày Giáng sinh, một người đàn ông tên là Peterson
đến chỗ Holmes và cho biết vợ anh ta đã tìm thấy trong diều của con ngỗng - tang vật của
một vụ án - một viên ngọc xanh. Holmes nhớ đó là viên ngọc lam của một nữ bá tước đã
bị đánh cắp tại một khách sạn lớn, người ta đã buộc tội Honer - một người thợ sửa ống
nước ở khách sạn đó lấy nó và chuyển vụ việc lên tòa đại hình. Holmes đã cho đăng tin
và lần theo manh mối để tìm đến địa chỉ bán con ngỗng kia. Người bán ngỗng đã cho
Holmes biết mình mua con ngỗng từ những ai, trong đó có bà Oakshott).
…. “Watson này, tôi nghĩ chúng ta đang đến gần đoạn cuối tìm kiếm rồi đấy, chỉ
còn lại một điểm duy nhất cần xác định đó là chúng ta sẽ đi tiếp đến chỗ bà Oakshott tối
nay, hay đợi đến ngày mai. Từ những gì gã cáu kỉnh đó1 nói, rõ ràng ngoài chúng ta, còn
có những người khác cũng đang lo lắng về chuyện này, và tôi nên…”
Lời nói của Holmes đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng ồn ào huyên náo từ quầy hàng
mà chúng tôi vừa rời đi. Quay lại nhìn, chúng tôi thấy một gã mặt chuột, dáng người nhỏ
thó, đang đứng giữa vòng tròn ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn, còn…người bán
hàng - đứng ở ngưỡng ở quầy hàng, giận dữ vung nắm đấm về phía gã đàn ông đang co
rúm lại.
“Tao chịu hết nổi mày và những con ngỗng của mày rồi”, ông ta quát.
[…]“Mày đưa bà Oakshott đến đây và tao sẽ trả lời bà ta, nhưng con ngỗng thì liên
quan gì đến mày? Tao đã mua mất những con ngỗng đó của mày à”?
“Không, nhưng dù sao thì một con trong đó là của tôi”, gã đàn ông nhỏ thó kia rên rỉ.
[…]“Ha! Chuyện này có thể giúp ta khỏi phải đến đường Brixton nữa”, Holmes
thì thầm.“Đi với tôi nào, chúng ta sẽ xem gã này thế nào”.
(Lược một đoạn: Holmes đuổi kịp gã đàn ông nhỏ thó kia, nói mình là thám tử và
có thể giúp hắn. Hắn kể hắn là James Ryder - tiếp viên trưởng của khách sạn - nơi nữ bá
tước kia đã bị mất viên ngọc, chính hắn đã lấy viên ngọc trai. Sau khi Honer bị bắt, hắn
đem viên ngọc đi giấu. Tình cờ viên ngọc bị thất lạc. Holmes mở khóa hộp của anh lấy ra
viên ngọc màu xanh lam khiến Ryder lảo đảo trên hai chân và bàn tay phải tóm chặt lấy
mặt lò sưởi. Holmes mở cửa và bảo hắn chạy vội ra đường phố).
“Rốt cuộc, Watson ạ”. Sherlock Holmes nói, với tay về phía chiếc tẩu.“Cảnh sát
không trả công cho tôi để chỉ ra những thiếu sót của họ. Nếu Honer không gặp nguy hại
thì chuyện sẽ khác, nhưng gã này sẽ không xuất hiện để làm chứng chống lại anh ta, nên
vụ này sẽ bị hủy án. Tôi nghĩ mình vừa có hành động giảm nhẹ một trọng tội, nhưng
cũng có thể tôi đang cứu rỗi một linh hồn. Gã đàn ông này sẽ không phạm tội lần nữa
đâu, hắn đã quá khiếp sợ rồi. Nếu bỏ tù hắn bây giờ, thì suốt đời hắn chỉ có vào tù ra tội
mà thôi. Hơn nữa, thời điểm này trong năm đang là mùa của sự tha thứ. Chúng ta đã
tình cờ gặp được một vụ án rất kì lạ và bất thường, chỉ riêng việc làm sáng tỏ nó thôi đã
là một phần thưởng rồi…”.
(In trong tập Sherlock Holmes toàn tập, Tập 1, NXB Văn học, tr.464-488)