HẠT GIỐNG NHỎ

Có hạt giống nhỏ nằm ngủ yên trên một quả đồi. Hạt giống đã tới đây

bằng cách nào ? Chị Gió, Cô Mây và cả ông Mặt Trời đều không biết.

Vào một buổi sáng, từ hạt giống nhỏ đã nhú lên một cái chồi non bé tẹo.

Mới ra đời nên chồi cây rất bẽn lẽn, e sợ. Nhờ gió, nước mát và hơi ấm

của tia mặt trời, chồi cây vươn mình và cứ lớn dần, lớn dần lên.

Chẳng bao lâu, cây non đã thành một cây to, cao và khỏe mạnh. Hằng

ngày, các chú chim sâu, chim gõ kiến, chim sơn ca đều bay tới đậu trên

cành cây. Các chú chim vừa bắt sâu vừa cất giọng hót líu lo.

Sống một mình trên quả đồi nên cây to buồn lắm. Nó muốn có bạn để

chia sẻ vui buồn. Chị Gió, Cô Mây và cả Ông Mặt Trời đều bảo cây :

- Bạn đừng buồn nữa, chúng tôi sẽ giúp bạn !

Thế là chị Gió bay đi kiếm những hạt giống nhỏ và đem về. Cô Mây tưới

nước mát, ông Mặt Trời chiếu những tia nắng ấm áp sưởi cho hạt.

Chẳng bao lâu, những hạt giống mới lại nảy mầm, vươn mình và lớn lên.

Thế là trên quả đồi giờ đây đã có biết bao cây xanh tụ tập bên nhau,

cùng vươn lên giữa bầu trời xanh lộng gió, chan hòa ánh nắng mặt trời.

CHUYỆN TRONG VƯỜN

Có một cây Hoa Giấy và một cây Táo con cùng sống trong một khu

vườn. Cây Hoa Giấy có những cành gai màu nâu bóng phổng phao lớn

lên từng ngày. Những cành lá xanh mướt đua nhau leo dây lên giàn làm

nền cho những bông hoa tím đỏ rực rỡ. Còn cây Táo thì thân sần sùi, nứt

nẻ với ít cành lá nhỏ xíu, cong cong.

Một hôm, cây Hoa Giấy nói với cây Táo :

- Táo ơi ! Cậu có biết là cậu đã làm xấu cả khu vườn không ?

Cây Táo không đáp mà chỉ im lặng .

Cây Hoa Giấy đắc chí lắm. Nó nghĩ rằng chẳng ai sánh nổi với vẻ tươi

tốt của mình.

Mùa xuân đến, cây Hoa Giấy đâm chồi nảy lộc. Mưa phùn mùa xuân

làm cây hoa giấy tốt tươi hơn. Hàng trăm bông hoa giấy thắm đỏ nở

đồng loạt trông như một bức thảm đỏ rực. Còn cây Táo vẫn đứng lặng lẽ

một góc vườn, thân cành trơ trụi. Cây Hoa Giấy nói :

- Táo ơi ! Cậu nên đi khỏi khu vừơn này để lấy chỗ cho tớ trổ hoa thì

hơn.

Cây Táo con nép mình yên lặng. Ít ngày sau, cây Táo mới mọc lá.

Những chiếc lá tròn tròn bóng láng và hiếm hoi. Lúc này, cây Hoa Giấy

đã lên kín giàn. Một thời gian sau, cây Táo bắt đầu nở hoa. Hoa táo

thoảng mùi thơm dịu nhẹ trong gió. Chẳng bao lâu, hoa tàn và kết thành

những quả táo nhỏ xíu màu xanh. Đến mùa thu, những quả Táo đã to và

chín vàng.

Một hôm, hai ông cháu chủ vườn ra thăm cây. Cô cháu gái lại gần cây

Táo và reo lên thích thú :

- Ông ơi ! Táo chín rồi !

Ông trảy cho cô bé một vốc táo. Cô bé cắn quả táo giòn và luôn miệng

khen táo ngọt, ngon…

Cây Hoa Giấy thấy chẳng ai để ý đến mình thì buồn quá. Cây Táo

nghiêng tán lá xanh thì thầm :

- Bạn Hoa Giấy đừng buồn ! Hai chúng ta mỗi người một nhiệm vụ. Tôi

dâng trái ngon cho mọi người, còn bạn thì cho sắc hoa và bóng mát.

Giờ thì cây Hoa Giấy đã hiểu ra nhiều điều. Nó không còn kiêu ngạo

như trước. Nó yêu mảnh vườn này, yêu cả dáng trơ trụi của cây Táo sau

mùa cho quả.

SỰ TÍCH CÂY KHOAI LANG

Ở bìa rừng có hai bà cháu nghèo khổ sinh sống. Hằng ngày, hai bà cháu

phải đi đào củ mài để ăn. Một hôm, cậu bé nói với bà :

- Bà ơi, bây giờ cháu đã lớn. Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ đi kiếm củi, đổi

lấy thóc giống và trồng lúa để có gạo nấu cơm cho bà ăn. Ăn củ mài mãi

thì khổ lắm !

Từ đó, cậu bé cấy cày và chăm chút cho nương lúa của mình. Nhìn cây

lúa trổ bông, rồi chín vàng, cậu sung sướng nghĩ : « Thế là bà sắp được

ăn cơm trắng rồi ! ».

Nhưng chẳng may, một hôm cả khu rừng bị cháy. Nương lúa cũng cháy

thành tro. Cậu bé buồn quá, bưng mặt khóc. Bỗng, có ông Bụt hiện lên

và bảo :

- Hỡi cậu bé hiếu thảo và chăm chỉ, ta cho con một điều ước, con hãy

ước đi !

- Thưa ông, con chỉ mong bà của con không bị đói thôi, bà con già yếu

lắm rồi…

Ông Bụt gật đầu và biến mất.

Buổi trưa, cậu bé vào rừng đào củ mài nhưng kiếm mãi chẳng còn củ

nào. Đến vài cái nấm hay khóm măng chua cũng chẳng có.

Bỗng, cậu bé đào được một củ gì rất lạ. Cái củ đó cũng bị lửa rừng hun

nóng và bốc mùi thơm ngòn ngọt. Ruột nó có màu vàng nhạt và bột mịn

mềm. Cậu bé bẻ một miếng nếm thử thì thấy ngon tuyệt. Cậu bèn đào

thêm mấy củ đem về mời bà ăn. Bà cũng tấm tắc khen ngon và thấy

khỏe hẳn ra. Bà hỏi :

- Củ này ở đâu mà ngon vậy hả cháu ?

Cậu bé hào hứng kể lại câu chuyện được gặp ông Bụt cho bà nghe. Bà

nói :

- Vậy là thứ củ này là của ông Bụt ban cho người nghèo chúng ta đấy.

Cháu hãy vào rừng tìm thứ cây quý đó đem về trồng khắp bìa rừng, bờ

suối để cho mọi người nghèo cùng có cái ăn.

Cậu bé vừa tới cửa rừng thì một dải dây leo xanh mướt quấn vào chân

cậu bé. Cậu nghĩ : « Chắc hẳn đây là cây quý » và mang cây đi trồng ở

khắp bìa rừng. Chỉ mấy tháng sau, những rễ cây đã phình to thành củ

màu tím đỏ. Nếu đem luộc hoặc nướng thì có vị thơm ngon, ngọt bùi.

Cậu bé gọi đó là củ khoai lang.

Nếu ai muốn trồng, chỉ cần đem vùi dây khoai xuống đất và chăm bón

thì tới mùa sẽ thu hoạch được rất nhiều củ.

Và cho đến bây giờ, khoai lang vẫn được nhiều người ưa thích.

SỰ TÍCH HOA HỒNG

Ngày xưa, hoa hồng chỉ toàn một màu trắng tinh. Những bông hoa hồng

nói với nhau :

- Ước gì chúng ta có nhiều màu sắc như các loài hoa khác.

- Ừ nhỉ ! Gía mà chúng ta có được màu đỏ rực rỡ của hoa thược dược,

màu tím ngát của ha lưu li, màu vàng tươi của hoa cúc…

- Nhưng chúng ta biết làm cách nào bây giờ ?

Đúng lúc ấy, một nàng tiên bay qua và nghe được câu chuyện của những

bông hoa hồng. Nàng thầm nghĩ : « Mình sẽ giúp các bạn hoa hồng ! »

Nàng tiên bay đến gặp thần Mặt Trời và nói :

- Xin thần hãy ban cho loài hoa hồng sắc đỏ rực cháy của thần !

Thần Mặt Trời vuốt râu cười khà khà, gật đầu đồng ý.

Nàng tiên cảm ơn thần Mặt Trời rồi bay tới gặp nữ thần Mặt Trăng và

nói :

- Xin nữ thần ban cho loài hoa hồng sắc vàng êm dịu của thần !

Nữ thần Mặt Trăng mỉm cười gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, khi nàng tiên trở lại vườn hoa hồng thì cây lá tưng

bừng chào đón. Bông hồng đỏ thắm nhất giữa các bông hồng mỉm cười

chào nàng tiên. Nàng tiên nói :

- Từ nay, bạn có tên là Hồng Nhung. Các bạn hoa hồng có cánh màu

vàng thì gọi là Hồng Vàng. Còn những bông hoa vẫn giữ màu rắng tinh

thì có tên Hồng Bạch.

Hoa Hồng Nhung băn khoăn hỏi :

- Tiên nữ ơi, nàng bay khắp đó đây, nàng có biết ai đã biến màu cho các

loài hoa hồng chúng tôi không ?

Tiên nữ trả lời :

- Đó là thần Mặt Trời, Mặt Trăng, là hơi ấm ngọt ngào của đất mẹ, là

nắng gió, là mưa và sương đêm, là bạn bè ở khắp nơi đấy !

Những bông hoa cùng lên tiếng :

- Vậy thì chúng tôi phải làm gì để đáp lại lòng tốt của họ ?

- Các bạn hãy mang hương sắc của mình làm đẹp cho cuộc sống. Đó là

cách trả ơn đáng quý nhất.

Nói rồi, nàng tiên nữ vui vẻ bay đi để khoe với tất cả mọi người rằng :

đã có một loài hoa hồng muôn sắc hương rực rỡ.

Thế là từ đó, hoa hồng có nhiều màu sắc như bây giờ.