Nhật ký phóng viên

nhân Ngày Báo chí

Nếu có ai dùng cụm từ “Viết báo bầy đàn”, ắt hẳn nhiều nhà báo

sẽ cảm thấy phật lòng. Nhưng không khác lắm hiện tượng các

nhà đầu tư trên thị trường chứng khoán nhìn nhau để cùng đổ xô

mua hay bán cùng loại cổ phiếu, nhiều phóng viên cũng chịu ảnh

hưởng của nhau khi xử lý tin bài về cùng một sự kiện.

Xin dẫn một số ví dụ gần đây nhất. Lúc nổ ra tin ngư dân cắt trộm

đường dây cáp quang dưới biển, hầu như tất cả các báo đều

bình về sự thiếu ý thức của người dân, phỏng vấn các quan chức

về tác hại của việc phá hoại này hay dẫn lời của các công ty viễn

thông về thiệt hại vật chất… Chỉ sau đó khá lâu, báo Thanh Niên

mới có bài với phát hiện động trời: Chính UBND tỉnh Bà Rịa-Vũng

Tàu đã có công văn cho phép bộ đội biên phòng phối hợp với tư

nhân khai thác cáp phế liệu tồn tại từ trước năm 1975 (có thể có

báo khác đưa tin này trước mà người viết không biết) và sau đó

ngư dân tham lợi làm theo, làm càn. Chi tiết này đã làm thay đổi

toàn bộ cục diện, dẫn đến những bình luận chính xác hơn về

nguyên nhân sự việc, thậm chí giúp cơ quan chức năng có các

biện pháp thích hợp hơn để giải quyết sự việc.

Với vụ bán đấu giá cổ phiếu Đạm Phú Mỹ, trong một thời gian

dài, khi nhắc đến kết quả, hầu như bài báo nào cũng tỏ ra ngạc

nhiên vì sao giá trúng thầu sao thấp hơn dự kiến, bài nào cũng có

cụm từ “bất ngờ lớn”! Hóa ra, nhà đầu tư bỏ giá không bị bất ngờ

như nhà báo vì họ đọc kỹ bản cáo bạch và biết rõ tương lai nhà

máy sản xuất phân bón này không sáng sủa cho lắm vì giá mua

khí đốt đầu vào sẽ không còn được bù lỗ, phải mua với giá cao

hơn. Các khoản lãi trước khi cổ phần hóa là nhờ được bao cấp

giá mua khí đốt nên mới có chuyện Bộ Tài chính đòi điều tiết bớt

khoản lãi những năm đó.

Điều đáng nói là sự cạnh tranh lành mạnh về đưa tin “nóng”, tin

“độc” đã giúp kéo ngắn thời gian giữa loạt bài cùng khuôn mẫu và

thời điểm xuất hiện các bài hay – loại bài mà các báo phải đọc kỹ

để “cạo” cho phóng viên viết khuôn mẫu một trận. Vụ một em học

sinh đột nhập và phá trang web của Bộ Giáo dục được một vài

báo ca ngợi chưa lâu thì báo khác đã đưa ra những chứng cớ

“không chối cãi vào đâu được” để phê phán hiện tượng phá

phách này. Vụ Microsoft vào ký hợp đồng bán bản quyền phần

mềm trọn gói cho Chính phủ được nhiều báo “tán lên tận mây

xanh” lại được phân tích bình luận một cách tỉnh táo ở báo khác

với những góc nhìn mới về phần mềm nguồn mở, về giá cả và

kinh nghiệm của các nước khác trong khu vực… Còn nhớ lúc thị

trường chứng khoán lên cơn sốt, giá cổ phiếu tăng vùn vụt, rất

nhiều bài báo nói Nhà nước nên bán bớt cổ phần đang nắm giữ

ở các công ty đã cổ phần hóa. Nghe qua rất hợp lý nhưng vẫn có

những bài đưa ra ý kiến ngược lại, nêu lên vai trò và tầm nhìn dài

hạn của cổ đông nhà nước đối với thị trường.

Chỉ đáng tiếc một vài sự vụ vẫn đang còn dừng ở mức báo nào

cũng giống nhau, thiếu hẳn cái nhìn tỉnh táo và sâu hơn. Ví dụ,

chúng ta còn nhớ siêu dự án 30 tỷ USD của “tập đoàn” Eminence

được báo chí trong nước tập trung chứng minh một cách thuyết

phục nó thiếu khả thi như thế nào. Nhiều báo đã điều tra một

cách rất công phu năng lực tài chính thực sự của Eminence; các

báo khác lấy được phát biểu dứt khoát của các quan chức…

Nhưng tất cả mới chỉ dừng ở mức độ chứng minh đây là dự án

“bánh vẽ”. Người đọc, trong khi đó, còn đòi hỏi chúng ta nhiều

hơn nữa – chẳng hạn vì sao Eminence vẽ ra dự án này; phải

chăng đang có xu hướng di dời các nhà máy sản xuất gây ô

nhiễm ở nước khác sang Việt Nam; phải chăng Eminence chỉ là

người tiền trạm cho xu hướng đầu tư đáng cảnh báo hơn bội lần

này; nếu đúng thì liệu Việt Nam đã có các biện pháp nào để ngăn

ngừa; Eminence dùng con số khổng lồ gây nghi ngờ ngay từ đầu

là 30 tỷ USD, giả dụ có dự án khác chỉ 1 tỷ USD và trong bối

cảnh các địa phương đang tranh nhau thu hút đầu tư về địa

phương mình thì làm sao phát hiện nó gây tác hại đến môi

trường…

Cuộc họp báo của World Bank về đánh giá các dự án ODA tại

Việt Nam trong đó có các dự án do PMU 18 quản lý để lại nhiều

câu hỏi hơn là giải đáp chuyện có hay không có bằng chứng về

sự tham nhũng của cán bộ PMU 18. Người đọc đòi hỏi phóng

viên phải truy vấn cho được Bộ Giao thông Vận tải, là cơ quan

chủ trì cuộc họp báo, liệu kết luận này của World Bank sẽ tác

động như thế nào đến vụ án PMU 18. Lẽ ra, trước khi dự họp

báo, phóng viên phải đọc lại tất cả các bài báo điều tra công phu

trước đó về các bằng chứng sai sót của PMU 18 liên quan đến

các dự án của World Bank cho vay để chất vấn lại đại diện của

World Bank tại cuộc họp…

Nền kinh tế nước ta hiện đang trải qua những chuyển biến sâu

sắc sau khi Việt Nam gia nhập WTO. Những chuyển biến này

phần lớn thể hiện qua các chi tiết mới nhìn khó đặt chúng vào

một tổng thể để hiểu được xu hướng chung của nền kinh tế. Vì

thế, trong thời gian tới báo chí sẽ còn sôi động hơn nữa và người

viết báo sẽ càng thấy khó hơn nữa khi đi tìm cho mình một góc

nhìn độc đáo, mới lạ và sâu sắc để bài viết của mình nổi lên trong

hàng loạt bài báo về cùng một đề tài. Nhưng chính trong môi

trường này, những phóng viên nào có lòng yêu nghề, say mê với

cái mới, tò mò về cái lạ, sẽ có nhiều cơ hội thi thố tài năng của

mình.

2. Chưa thấy làng báo nào thoải mái đăng bài của nhau trên các

website thông tin điện tử như ở Việt Nam. Một báo vừa tổ chức

được một bài báo xuất sắc, thực hiện công phu, ngay lập tức

hàng loạt website khác cứ thế “cắt” và “dán” nguyên văn vào

trang web của mình. Trước đây tình hình còn tệ hại hơn khi nhiều

tờ báo điện tử thoải mái biên tập, cắt xén, sửa đổi, rút tít cho bài

báo vừa “mượn tạm” của báo khác. Đã từng có nhiều lời than

phiền về cách làm ẩu tả của các tờ báo điện tử này khi cố ý rút tít

giật gân, biên tập sai hay thêm vào nhiều đoạn không có trong

bản gốc. Hiện nay chuyện tùy tiện sửa chữa như vậy đã giảm

hẳn; đa phần các trang web đều để nguồn ở cuối bài mình “mượn

tạm”. Tuy nhiên, không thể nào chấp nhận việc sử dụng công sức

người khác để làm lợi cho mình như vậy; không thể nào không

tìm cách chấn chỉnh chuyện bản quyền báo chí ở nước ta.

Thiết nghĩ giải quyết vấn đề này không khó. Cách làm phổ biến

nhất ở hầu như các nước người viết có tìm hiểu là trang web

thông tin điện tử có thể trích bài của nguồn khác nhưng chỉ trích

tiêu đề và vài câu dẫn nhập. Nếu người đọc cần đọc vào chi tiết,

họ nhấp chuột vào tiêu đề và sẽ được dẫn đến trang web nguyên

thủy có đăng bài này. Hai trong các website làm tốt theo cách này

là www.baomoi.com và www.thegioitin.com.

Chưa thấy làng

báo nào thoải mái

đăng bài của nhau

Làm theo cách này, trang web tổng hợp tin trên các website

tức vẫn hưởng được nhiều điều lợi. Người thông tin điện tử

đọc, nếu tin tưởng vào sự chọn lựa thông như ở Việt Nam.

tin, sắp xếp tin tức và tổng hợp được nhiều Một báo vừa tổ

nguồn khác nhau sẽ thu hút được khách chức được một

vào xem. Dù họ có bấm để sang trang gốc bài báo xuất sắc,

vẫn sẽ quay về trang tổng hợp để đọc các thực hiện công

tin khác ở nguồn khác mà vì thiếu thời gian, phu, ngay lập tức

họ không thể lần lượt vào hết. Lúc đó lo gì hàng loạt website

trang web tổng hợp không tìm được quảng khác cứ thế “cắt”

cáo trực tuyến cho mình. Ở nước khác, làm và “dán” nguyên

theo cách này như trang tin tức của Google văn vào trang web

(news.google.com) cũng đang bị các hãng của mình.

tin và các tờ báo kiện tụng nhưng dù sao

cũng đỡ hơn cách bê nguyên đồ đạc của nhà khác về nhà mình

để trưng bày.

Xin đừng viện dẫn luật lệ về bản quyền để cho rằng Việt Nam

chưa có quy định trong lãnh vực này. Các tờ báo lớn, cả báo in

lẫn báo mạng, nên ngồi lại với nhau để đạt được thỏa thuận

nhằm tạo ra môi trường cạnh tranh lành mạnh thật sự. Lúc đó

phóng viên mới có động lực săn tin độc quyền mà không sợ đăng

lên một phút sau đã bị hớt tay trên.

3. Các cuộc thảo luận với những nhận định khá bi quan về tương

lai báo in ở nước ngoài liệu có đúng với báo chí Việt Nam? Ở các

nước, báo in đang than trời vì số lượng phát hành giảm, quảng

cáo sa sút vì sự xuất hiện của báo mạng và loại báo phát không.

Có lẽ tình hình này chưa xảy ra ở Việt Nam vì trước mắt vẫn thấy

nhiều tờ báo xin tăng kỳ, tăng trang, ra phụ trương, ra ấn bản đặc

biệt, nhiều tờ báo mới ra đời.

Tuy nhiên, người làm báo in không thể lẩn tránh những lợi thế to

lớn của báo mạng: đưa tin ngay tức thì trong khi báo ngày phải

đợi đến mai, đưa tin dài bao nhiêu cũng được, kèm bao nhiêu

ảnh cũng được trong khi báo in bị hạn chế bởi khuôn khổ tờ báo.

Báo mạng dễ dàng nhận ngay phản hồi của độc giả, tạo ra sự

tương tác mà báo in khó thực hiện. Báo mạng giúp độc giả theo

dõi dòng tin bằng các công cụ mà báo in có nằm mơ cũng không

làm nổi như làm đường dẫn đến các thông tin nền, cụm các tin

bài liên quan, tin kèm âm thanh, phim ảnh…

Vì thế, dù tình hình không như ở các nước, báo in ở Việt Nam

cũng đang phải tự đổi mới chính mình trước sự cạnh tranh của

thông tin trên Internet. Báo in sẽ quay trở lại loại tin bài truyền

thống, tức loại tin sâu, có phân tích, có bình luận, có giải thích.

Nếu độc giả báo mạng được thỏa mãn ngay bằng tin thô thì độc

giả báo in đòi hỏi tin bài phải cung cấp cho họ những chi tiết đắt

giá, những con người đằng sau tin, phải có phóng sự, điều tra,

tổng hợp.

Quan trọng hơn là xu hướng kết hợp báo in với báo mạng để

phát huy lợi thế của cả hai. Khi đó, tờ báo sẽ khai thác tin nhanh

để đưa ngay lên mạng và viết sâu hơn để đăng trên báo in. Tờ

báo nào không làm được điều này chắc sẽ chịu nhiều thua thiệt.

Cũng giống như cơ cấu thu nhập của các tờ báo nước ngoài,

doanh thu quảng cáo của đa phần báo chí nước ta chiếm tỷ trọng

lớn hơn doanh thu phát hành. Nếu thiếu vắng hẳn sự hiện diện

trên Internet, tức là không tạo được ấn tượng với nhà quảng cáo,

doanh thu của tờ báo in thuần túy sẽ sụt giảm so với tờ báo in có

thêm ấn bản online.

Vì thế xu hướng sắp tới đòi hỏi người phóng viên phải biết kèm

theo bài viết của mình những hình ảnh, âm thanh, thậm chí các

đoạn phim ngắn để sử dụng trên báo in và báo mạng. Người

phóng viên phải biết viết ngắn, viết nhanh để đưa lên mạng càng

nhanh càng tốt, đồng thời phải biết viết sâu, viết ở góc độ riêng

để đăng trên báo in. Và chính vì xu hướng này, chuyện yêu cầu

chấm dứt thói quen “mượn tạm” bài của báo khác để thu hút

người xem vào trang web của mình nói ở trên càng bức thiết hơn

bao giờ hết.