Những chiêu độc của sếp ngoại quản lý
nhân viên
Công cụ quản lý của các sếp kiểu này chủ yếu là qua chat, email và điện
thoại nên vấn đề thời gian có phần được lơi lỏng. Hiệu quả công việc đặt
lên hàng đầu. Chính vì suy nghĩ đó nên phần lớn các bạn trẻ thường quan
niệm làm việc ở những công ty có sếp điều khiển từ xa sẽ thoải mái và
mặc sức tung hoành. Tuy nhiên trên thực tế, người trong cuộc gặp không
ít khó khăn.
Đối với người nước ngoài đánh giá khả năng của một người, công ty là
nhờ hiệu quả công việc mà không phải do “độ dày của phong bì” nên đôi
khi ứng xử với “văn hóa phong bì” cũng là một vấn đề.
Trang Dương là nhân viên của công ty chuyên kinh doanh phụ kiện may ở
một công ty của Hàn Quốc. Công việc của Trang là một trưởng đại diện tại
văn phòng Hà Nội nên khối lượng công việc khá áp lực. Cô vừa tìm kiếm
nguồn khách hàng tiềm năng để bán hàng cho công ty vừa thay mặt sếp
điều hành, quản lý đội ngũ nhân viên cũng như tất cả mọi công việc phát
sinh khác.
“Dở khóc dở cười” nhất là những khoản đóng góp, ủng hộ mỗi khi cán bộ
phường ghé thăm. Mặc nhiên những khoản này không có biên lai nên đôi
khi nhân viên phải giải thích với sếp rất phiền phức. Mặc dù sếp vẫn thông
cảm mà xuất cho những khoản tiền phát sinh như thế nhưng có những
tháng tiền phát sinh nhiều quá Trang cũng đành ngậm ngùi móc tiền túi ra
để bù vào.
“Đối với khách hàng là người Việt Nam thì văn hóa “hoa hồng” dường như
được áp dụng triệt để. Đôi khi để thuyết phục khách mua hàng, dù giá cả
có tốt cũng không hấp dẫn bằng việc giá cao nhưng trích % cho cá nhân
người giao dịch. Với những khoản này việc giải trình với sếp khá phiền
phức bởi tâm lý người nước ngoài cứ cái gì không minh bạch là họ không
ủng hộ”, Trang cho biết thêm.
Sếp của Quốc Anh là người Mỹ. Ông nổi tiếng là người dễ tính, vui vẻ luôn
khuyến khích nhân viên tạo tiếng cười để giảm áp lực công việc. Một buổi
sáng đi làm muộn cùng với sự chủ quan vì sếp ở xa lại là người không mấy
khi quan tâm đến chuyện ăn mặc của nhân viên nên Quốc Anh đã vơ vội
chiếc áo phông của cậu em trai in hình logo của công ty đối thủ mặc vào
người.
Đen đủi thay cho cậu, mặc dù điều khiển từ xa nhưng sếp lại cẩn thận lắp
camera để tiện việc quản lý văn phòng. Cậu đã phải lĩnh trọn cơn thịnh nộ
của sếp: “Ai có thể tin rằng cậu là một người trung thành với công ty khi
anh khoác trên người biểu tượng của công ty khác".
Cũng như Quốc Anh, vì nghĩ rằng chỉ cần hiệu quả công việc còn thời gian
được lơi lỏng nên Thu Linh khá thoải mái thời gian.
Một lần sếp theo dõi webcam cả ngày không thấy Linh có mặt ở văn
phòng, gọi điện thì cô nàng liến thoắng đang ở chỗ một khách hàng vốn là
chỗ quen thuộc của sếp. Nhưng thực ra nàng đang tập trung thời gian làm
thêm cho một công ty khác với mức lương hấp dẫn hơn. Cô vẫn cố câu
kéo khoản lương cứng mà công ty cũ trả cho. Ai ngờ sếp đã lấy được bằng
chứng chụp từ camera theo dõi người đến giao dịch ở công ty. Khách hàng
đến mà không thấy có sự xuất hiện của Linh trong ngày hôm đó.
Kết cục ai cũng biết Linh bị sa thải bởi không sếp nào chấp nhận một nhân
viên không thật thà chưa kể đến việc “ăn ở hai lòng” mà người Nhật đặc
biệt tối kỵ.
Qua đó Linh cũng ngậm ngùi mà nhận ra bài học: “Mỗi quốc gia mà họ
sinh sống có nền văn hóa và tập quán khác nhau. Nắm không rõ điều này
sẽ khiến bạn mắc phải những sai lầm trong ứng xử và giao tiếp với sếp”