Những nhà thơ trẻ chúng tôi

Trần Mạnh Hảo

I

Chúng tôi sinh ra như khoai như sắn

Không biết đọc Rim-bô bằng tiếng Tây

Không biết mùi băng phiến khuê phòng và tiểu thư áo trắng

Không biết nhấm nháp nỗi buồn theo kiểu khói mây

Một nghìn lần xin đội ơn Nguyễn Du

Một nghìn lần xin mang ơn Tú Xương, Nguyễn Khuyến

Mang đại dương trong cánh buồm chúng tôi nhớ bến

Nhớ các anh tôi chen chúc suốt một thời

Chắc cái thời các anh trẻ như tôi

Một nền thơ ra đời thiếu hơi thở lừa và không máng cỏ

Không có mục đồng đến ru và ba vua đến viếng

Chỉ bóng quần chúc bâu, áo chùng thâm

đứng chặn lối nhi đồng

Các anh tôi toát mồ hôi mới ngoi lên khỏi búi tóc củ hành

Cái búi tóc có hình một quả bóng quyền anh!

Chúng tôi sinh ra không cần máng cỏ

Nước độc lập rồi chúng tôi ngủ trong nôi

Không có cú đấm quyền anh dứ dứ ở chân trời

Rồi khói lửa suốt một thời thơ dại

Một nền thơ bắt đầu trong thúng tản cư

Mẹ tôi gánh chai bờ vai con gái

Thúng tôi ngồi chen chúc với mèo con

Nào có được bế búp bê hay chơi trò chơi trận mạc

Chúng tôi lớn lên theo dáng mẹ mỏi mòn

Tiếng súng ở bên trời như tiếng quát

Chiến khu rừng mẹ hát nửa chừng nôi...

II

Không dám nói nhiều về tuổi trẻ chúng tôi

Những phác thảo nhì nhằng dăm bảy nét

Chưa kịp có người yêu chiến tranh gào thét

Ăn nửa củ khoai bữa chiều tôi xốc vội ba lô

Chân trời màu nâu như áo mẹ tản cư

Phản lực Mỹ đen trời bom đạn

Mẹ tiễn đứa con cuối cùng ra mặt trận

Không còn ai để tiễn nữa đâu

Đừng khóc mẹ ơi con sẽ về không thể mãi xa lâu

Con sẽ về như câu Kiều mẹ hát

Ba lô lính ấm đùm xôi mẹ vắt

Này sự sống, áo quần, đạn dược, bạn bè ở trên lưng

Chiếc ba lô sao vẫn chật vô cùng

Tiếc đứt ruột để ở nhà thư viện

Cuốn sách Uýt-man, trang thơ Bà Huyện

Chúng tôi đi lố nhố như rừng như biển

Những đứa con trai nói cười quê kiểng

áo mình màu cứt ngựa với ngàn cây

Hỡi Trường Sơn, hỡi những cánh rừng dày

Chúng tôi làm thơ bằng bút chì vót vội

Trang bản thảo không ra hồn bản thảo

Bài thơ sinh ra trong vỏ bao thuốc lá dưới hầm hào

Máng cỏ này chưa bóng một vì sao

Câu thơ sinh ra sù sì như đất

Không bà đỡ có ba lô giấu cất

Có chiến hào che chở cho thơ

Đồng đội của tôi trông đến ngu ngơ

Mà thi sĩ lại quá chừng thi sĩ

Xé áo trận viết câu thơ chí khí

Người lính cộng hòa Tây Ban Nha ơi

Chúng tôi không dám xé áo mình

Bởi cuộc chiến đấu này ba thế hệ phải hy sinh

Tôi nhớ bạn tôi vừa được phong binh nhất

Trên điểm chốt trước quân thù bạn viết

Bàn thảo chính là hai lòng bàn tay

Phút xuất thần bạn ghi vội vào đây

Rồi trận đánh khói lửa mù bụi đất

Thắng giặc về bạn soi lại lòng tay

Máu và mồ hôi đã lấp mất thơ rồi

Câu thơ ấy suốt đời không viết nổi

Bạn tôi đó bước điệp trùng đồng đội

Những bản thảo nằm mơ trong đáy ba lô

Không có giấc mơ nào bay về nhà xuất bản

Cả sư đoàn dừng lại để nghe thơ

Anh bạn đọc thơ đeo sau ba lô cái nồi quân dụng tướng

Đôi bàn tay còn dính nhọ nồi

Bài thơ ở chiến trường không có diễn viên ngâm

III

Bạn bè ơi những nhà thơ lính tráng

Những nhà thơ chưa in báo bao giờ

Những bài thơ dù ngay cả trong mơ

Không nghĩ đến thơ mình xuất bản

Những câu thơ đùm cơm trong trận đánh

Như chiếc mù soa xé vội để băng tay

Như cành cây dắt người qua dốc thẳm rừng dày

Rồi nhập lại với đại ngàn mất hút

Tôi đi kiếm bạn bè tôi thuở trước

Hai năm sau chiến tranh tôi lại lên rừng

Từ giã phố phường, về lại cứ về bưng

Tìm đồng đội những vần thơ rực lửa

Đã nằm xuống không thể nào dậy nữa

Hỡi nhà thơ chiến sĩ

Hỡi nhà thơ vô danh

Những bản thảo kia như quạng ngủ ngon lành

Sẽ không có nhà địa chất nào tìm lại được

Những bản thảo đã vùi trong đất cát

Đã vùi trong đáy vạn ba lô

Giá những bản thảo kia còn biết nằm mơ

Xin giấc chiêm bao này hãy về tỏa nắng

Những nhà thơ trẻ chưa có ô che

Những nhà thơ đội nón tai bèo lính tráng

Hỡi những tán thơ tròn xoe tán nấm

Hỡi những tán đề hỡi những tán đa

Xin đừng biến chúng tôi thành chú cuội

Những nhà thơ mang áo lính một đời

Trước bản thảo xin mặc nguyên như thế

Không quản thiệt hơn lấy máu mình tuyên thệ

Cho những trang thơ biết trẻ trước chân trời.