Sáng tạo là điều rất khó

Trước hết, có lẽ cần nhìn rõ mối quan hệ công việc giữa nhà giáo với tư

cách người đứng lớp dạy học, nhà giáo với tư cách nhà nghiên cứu. Gộp

chung lại nhà giáo thuộc về lớp người của xã hội hoạt động trong lĩnh vực

khoa học. Đó là khoa học giáo dục, một khoa học sâu xa ảnh hưởng đến

vận mệnh trăm năm của dân tộc và đất nước.

Tuy vậy, phân định cho kỹ, ta sẽ thấy cái bộ phận "giáo giới" đó không

hoạt động nhất loạt như nhau. Nó được chia thành hai tầng: Một tầng làm

công việc nghiên cứu khoa học và một tầng làm công việc ứng dụng kỹ

thuật dạy học. Hai "tầng" này có thể được phân chia ra theo tổ chức nằm

bên ngoài mỗi nhà giáo (cơ quan nghiên cứu khoa học giáo dục và các

nhà giáo còn lại) và phân chia theo cơ cấu nội tại bên trong mỗi giáo viên

(mỗi người vừa dạy học vừa tham gia nghiên cứu khoa học giáo dục).

Tầng thứ nhất, chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học giáo dục, phải

chịu sự chi phối có tính quy tắc của nghiên cứu khoa học nói chung, là lĩnh

vực bao giờ cũng chỉ chuyên chú vào những hình thái đặc biệt của cuộc

sống.

Ở bất kỳ chỗ nào mà nhà khoa học nhận ra có sự "khập khiễng" giữa quan

điểm của mình với những quy ước và cách lý giải đã thành hình lâu đời, ở

đó có đất cho nghiên cứu khoa học.

Có thể dẫn ra nhiều thí dụ, song chỉ cần hai điều sau là đủ. Trong khi ai ai

cũng bảo trái đất hình vuông và đứng im cho mặt trời chạy chung quanh,

thì cái sự nghĩ ngược rằng, trái đất hình cầu và tự quay và quay xung

quanh mặt trời chính là mảnh đất cho nghiên cứu khoa học.

Thí dụ thứ hai: trong khi tự ngàn đời việc dạy học là giáo viên thì giảng giải

còn học trò thì ghi nhớ, thế rồi bỗng dưng có người nghĩ ngợi một cách

"khập khiễng", chủ trương việc học không có lời giảng, "lên lớp" mà không

"giảng bài", thì chính điều khác thường đó sẽ trở thành đề tài cho nghiên

cứu khoa học.

Không riêng trong khoa học, trên địa hạt sáng tác nghệ thuật, tác phẩm

mang giá trị đích thực của cái Đẹp bao giờ cũng đi vào những ngóc ngách

đặc biệt của đời sống, và bao giờ cũng xa rời khỏi trải nghiệm của cuộc

sống thường nhật.

Cuộc sống thường nhật chấp nhận các "hình thù" theo cách nhìn thông

thường (hình thù cô Kiều thông thường, hình thù ngôi nhà và cây cầu

thông thường, v...v...), nhưng khi có người nghệ sĩ thấy rằng cũng với

những "hình thù" đó mà mình có cách nhìn người khác không nhìn ra, khi

người nghệ sĩ thấy mình có thể giao tiếp với thế giới bằng cách nói lên cái

cách nhìn khác đối với các "hình thù" đó, khi ấy đã có cơ sở cho sự sáng

tạo nghệ thuật.

Cách làm việc như thế gọi bằng sáng tạo.

Nhà tâm lý học Mỹ đương thời Howard Gardner - sinh năm 1943 - vào

năm 1993, đã công bố một công trình nghiên cứu tư duy sáng tạo của con

người ta. Để giúp chúng ta lý giải khái niệm sáng tạo, ông đã chọn bẩy

con người tiêu biểu: Sigmund Freud, Albert Einstein, Pablo Picasso, Igor

Stravinsky, T.S. Eliot, Martha Graham, và Mahatma Gandhi để xem xét đối

tượng nghiên cứu ấy.

Những người này là ai, và tại sao tác giả lại chọn những người này để

nghiên cứu tính sáng tạo?

Sigmund Freud (1856-1939) là nhà thần kinh học chuyển sang tâm lý học

và nghiên cứu về tiềm thức. Tuy thành tích nghiên cứu của Freud có thể

đóng góp vào việc chữa bệnh, vào dạy học, vào sáng tác nghệ thuật ...

song nó vẫn không áp đặt mình như một lý thuyết độc tôn.

Albert Einstein (1879-1955) là nhà vật lý học lý thuyết, là người có cách

thức đột phá trong việc xác định lại hoàn toàn các khái niệm thời gian,

không gian và ánh sáng. Pablo Picasso là họa sĩ người Tây Ban Nha

(1881-1973), người đã từng bước làm lan tỏa phong cách hội họa lập thể,

khiến cho con người hiện đại có cách nhìn hoàn toàn thay đổi đối với cái

đẹp