SAO CHỈ TRỊ CHỨNG KHÔNG TRỊ CĂN?(GIÁO DỤC)
Tình trạng quay cóp, gian lận trong kiểm tra, thi ctràn lan
kéo dài của học sinh là biểu hiện của chất lượng giáo dục thấp về
cả hai phương diện kiến thức và tính trung thực.
Cội nguồn của kiến thức học sinh kém đến mức không làm
được bài thi, kiểm tra dù chỉ với mức độ trung bình là chương trình
phương pháp truyền đạt kiến thức lỗi thời, nhưng cứ được duy
trì trong thời đại thông tin và k nguyên sáng to. Vì vậy chống và
xnghiêm hiện tượng không trung thực trong thi và kiểm tra về
thực chất chỉ là trị chứng mà không trị căn của tệ nạn này.
Cội nguồn của “bệnh thành tích” dẫn đến tỉ lệ tốt nghiệp
PTTH trung bình cả nước gần 99% thì không xuất phát từ học sinh.
“Bệnh” ấy sinh lợi cho ai đến mức họ tnguyn mc “bệnh” thì
cũng quá rõ. Quyết định đột phá cho mang thiết bị ghi hình, ghi âm
nhưng không phát tiếng, không màn hình hiển thị vào phòng thi
để chống tiêu cực của Bộ Giáo dục và Đào tạo mới đây là một biện
pháp khá quyết liệt, nhưng chủ yếu ng chỉ nhằm “trị chứng” chứ
chưa động đến “căn”. Vì vậy, việc hùng hxử những học sinh
vi phạm quy chế chẳng may bị phát hiện, hoàn toàn không tác
dụng gì trong vic ngăn chặn cái gốc của “bệnh thành tích”. Đó
chẳng qua là cách xoa dịu hay đánh lạc hướng chú ý ca xã hội mà
thôi.
Ai cũng biết sự thiếu trung thực trong giáo dục tác hại ghê
gớm thế o đến đạo đức xã hội, nhưng nhng người trách
nhiệm lại tránh việc chỉ tên, vạch mặt và x người mang
“bệnh thành tích” ấy. “Bệnh” ngày càng nặng, nhưng nào ai
“được chữa trị bệnh” sau kỳ thi nói trên? Chính vậy, không ít
người mang “bệnh thành tích” lại có thể đường hoàng xử lý các em
học sinh chẳng may bị phát hiện thiếu trung thực.
Đáng buồn “căn bệnh thành tích ấy không chỉ hoành
hành trong ngành giáo dục, mà trong tt cả các lĩnh vực xã hội
khác. Ngành giáo dục không thể ch rời khỏi thực tế xã hội,
không th lành mạnh trong khi xã hội mang trọng bệnh. Nhng
báo cáo thiếu trung thực, thổi phòng thành tích, che giu thiếu sót,
dùng bằng cấp giả, biến lỗ thành lãi ... gây bao tác hại, đã được
đăng tải nhiều trên các quan truyn thông, nhưng mấy ai đã b
xử lý đúng mức.
Mức độ thiếu trung thực cao hơn tham nhũng, hi lộ ngày
càng trnên nghiêm trọng hơn như một quốc nạn, bất chấp những
hào chng tham nhũng ngày càng vquyết liệt hơn. Việc xử
nghiêm những người mang tội tham nhũng trong thời gian qua
được xã hội rất đng tình. Thế nhưng người ta vẫn cảm thấy sự
tránh truy đến cùng đâu cội nguồn sản sinh ra i trường
thuận lợi cho “căn bệnh” trên sinh sôi nảy nvà lan truyền thành
dịch. Xử nghiêm nghiêm hơn những kẻ tham nhũng là cần
thiết, nhưng đó cũng là mi “trị chứng”.