Sếp khủng hoảng tinh thần vì sa thải nhân viên

Một nữ giám đốc thường thức dậy vào lúc 4h sáng và

không thể nào ngủ tiếp, vì nghĩ đến những nhân viên mới

mất việc. Một ông chủ doanh nghiệp khác luôn phải tự

nhắc mình ăn uống và tập thể dục đều đặn để kiểm soát tình

trạng stress.

Họ đều là người nắm giữ tin xấu, được biết đến với hình

ảnh của những thần chết nhẫn tâm, đao phủ trong công ty.

Họ là những người có nhiệm vụ thông báo với nhân viên

rằng họ phải bị sa thải. Và trong thời điểm kinh tế khó khăn

này, họ luôn cảm thấy khốn khổ.

"Phải rất cố gắng tôi mới tự trấn an và không cảm thấy suy

sụp. Nếu tôi có khóc thì cũng chẳng giúp gì được họ", nữ

giám đốc nhân sự Wendy Mahle tại hãng Perfumania, cho

biết sau khi sa thải 95 người.

Các chủ doanh nghiệp Mỹ vừa sa thải 651.000 nhân viên

trong tháng 2, nhiều hơn hẳn ước tính của giới phân tích.

Khi số liệu mới được công bố, người ta quan tâm đến

những người bị mất việc, và cũng dễ hiểu khi không mấy

người để ý đến những người đưa ra quyết định này. Nhưng

các sếp phải cắt giảm nhân sự khẳng định, họ không phải là

những kẻ "máu lạnh" và không hề quan tâm đến những

người bị mất việc.

Marty Flaska, giám đốc nhà máy Hoist Liftruck tại bang

Illinois, là tuýp ông chủ có thể làm bạn với các nhân viên

của mình. Trong nhiều năm, ông có thói quen ngồi trên sàn

nhà xưởng nói chuyện phiếm với thợ máy và thợ hàn.

Nhưng nay ông không còn cười nói với họ, chuyện phiếm

lại càng ít.

Nhà máy của Flaska chế tạo xe nâng hàng cỡ nhỏ dùng

trong các siêu thị và đơn đặt hàng ngày một ít. Đến nay ông

đã phải cắt giảm nhân công từ 330 xuống còn 79 người. Vị

giám đốc 48 tuổi đích thân thông báo tin xấu với từng

người, trong đó có những người ông quen thân tới mức biết

rõ con cái của họ từ lúc mới sinh đến tuổi thiếu niên.

"Những tháng gần đây tôi hay khóc. Một vài người trong số

họ đã làm việc cho tôi 16, thậm chí 18 năm nay", ông cho

biết.

Trong khi đó, giám đốc nhân sự Bill Holmes của hãng giày

Reekbok tại bang Massachusetts dành hàng tuần chuẩn bị

trước khi thông báo với nhân viên rằng họ bị sa thải. Ông

chuẩn bị về tinh thần và thể chất thật tốt bằng cách ăn uống

và tập thể dục điều độ.

Công việc của Holmes là làm cho các nhân viên hiểu rõ tại

sao họ bị sa thải và công ty sẽ làm những gì để hỗ trợ họ

trong lúc tìm việc mới. Trong lúc nói chuyện với nhân viên,

Holmes lắng nghe họ và nói cho họ biết ông có lý do chắc

chắn và rõ ràng về việc tại sao họ bị sa thải, và cấp trên đã

cân nhắc như thế nào trước khi đưa ra quyết định. Có một

điều ông không bao giờ làm, là nói những câu sáo rỗng

kiểu "tôi hiểu anh cảm thấy thế nào".

Phản ứng từ phía nhân viên rất đa dạng, từ sốc, không tin

vào sự thật, giận dữ, đến buồn bã, và hầu như với nhân viên

nào, Holmes cũng nhận được câu hỏi "tại sao lại là tôi?".

Nhưng tình trạng sa thải hàng loạt tại Reebok còn dễ chấp

nhận cho các nhân viên, bởi nó ít mang tính cá nhân.

Các doanh nghiệp phải cắt giảm nhân công thay vì tuyển

dụng, khiến chính các công ty dịch vụ việc làm khó khăn.

John Younger, tổng giám đốc của Accolo, một công ty

chuyên về dịch vụ tuyển dụng, phải đưa ra quyết định sa

thải 12 người trong tổng số 54 nhân viên của công ty, sau

khi tình hình kinh doanh quý IV sụt giảm thê thảm. Khách

hàng thậm chí ngừng hoàn toàn hợp đồng.

Những nhân viên sẽ bị sa thải được yêu cầu tập trung tại

một căn phòng và từng người được gọi sang một phòng

khác để nói chuyện riêng với sếp. Young cho rằng, cách

làm này thể hiện sự tôn trọng đối với các nhân viên, ngay

cả khi họ bị mất việc.

Một trong những người bị sa thải là sếp lớn, có vị trí thứ

hai trong công ty chỉ sau Young. Khi đến lượt mình, anh

này chỉ nói: "Cũng được. Tôi sẽ ổn thôi".

Còn Wendy Mahle, người vừa sa thải 95 nhân viên, cho

biết, điều làm cô suy nghĩ là nhiều người vẫn tốt với cô sau

khi được thông báo sẽ mất việc. "Họ không đối xử với tôi

như thể tôi là một đao phủ, mà một vài người còn tỏ ra

thông cảm, và nói rằng họ hiểu vì sao tôi phải làm thế",

Mahle cho biết.