TUYỂN TẬP THƠ 1945 – 1975
Cô gái đánh xe bò
Lê Chí
Vẫn chiếc xe bò với người con gái
Lộc ca lộc cộc trên đường
Quen mặt từng hạt cát quê hương
Những hạt cát màu tím màu vàng
Hai mươi năm hy sinh máu chảy
Vẫn chiếc xe bò với người con gái
Hôm nay thức trước mặt trời
Lộc cộc lăn giòn trở nặng niềm vui
Hàng tre xanh nhuốm bình minh chín đỏ
Xe em lăn giữa bốn bề súng nổ
Súng căm giận ngàn năm làm bão tố
Giữa tuổi tình yêu
Người con gái đánh xe bò nghe trong lòng mình
có một mùa hoa nở
Nhưng căm thù
là mũi dao cắm vào tim ta
không bao giờ nhổ
Cũng chiếc xe này
Mẹ đánh ngày xưa
Tóc bạc lưng còng dầu dãi nắng mưa
Chở suốt cuộc đời khổ đau, nô lệ
Nước mắt thấm từng hạt cơm cay xé
Mong biết được hạnh phúc
dù chỉ một giờ
để được cầm tay
Nhưng mẹ đã gục
khi quê hương chưa có được ngày
Có viên đạn nào bắn sâu vào tâm hồn em bằng viên đạn Mỹ?
Vẫn chiếc xe bò với người con gái
lốc cốc bay trong lửa cháy
như người xung kích anh hùng
xe nghiêng bóng trên từng công sự
bên hàng thốt nốt xinh xinh
- Núp đi em, bốn bề súng nổ!
Người con gái đánh xe bò đôi mắt vẫn trong veo
Tiếng nói dễ thương như con chim gọi sáng:
- Này cơm, này bánh đây anh
- Này thư chị gởi ra
- Còn này là đạn...
Bộ đội lại tiến quân trăm ngả
đường xung phong rộn rã nhạc xe bò
vẫn cô gái nắng thơm hồng đôi má
chiếc khăn hoa cà trùm mái tóc ước mơ
em mang cả hậu phương ra tiền tuyến
từng mặt người thân, từng lời thăm viếng
mang lửa chiến trường về những cuộc liên hoan
tiếng súng nổ giòn, dồn bánh xe lăn...
Lại gặp lại chào trên đường chiến thắng
Bộ đội hỏi đùa: - Có mệt không em?
Xe lên dốc vẫn băng băng chạy thẳng
Cô gái ngoảnh cười: - Ngó mặt em xem!
Rồi xe lại lao vào mặt trận
Chở chiến công, không nhớ chuyến nhớ ngày
Muốn bước tới mùa xuân vô tận
Phải đánh xe bò đi giữa hôm nay...
Ngọn đèn sông Hậu
Ngọn đèn sông Hậu
Lê Chí
Giờ đã tới bên này sông Hậu
Nửa đêm. Mưa đổ. Sóng ì ầm
Những đôi mắt bồn chồn, nung nấu
Mặt nước lặng im không một tiếng dầm
Bờ bên kia đâu, rặng cây đâu?
từng cơn gió lạnh quất qua đầu
cồn bên súng giặc đì đùng nổ
tiếng súng như đè lên nỗi đau!
Vẫn mưa. Trời vẫn tối mênh mông
Biết bên sông ấy có gì không?
Mà sao... nước lớn hay ròng vậy?
Từng phút trôi qua thắt cả lòng
Chiến trường như lửa giục hồn ta
Có tiếng súng gần tiếng súng xa
Một tối hành quân qua sóc nhỏ
Kỷ niệm thành nỗi nhớ thiết tha
Những chiều phục kích trắng mù sương
Tưởng thấy đâu đây những nẻo đường
Cát tím ngàn đêm dài máu chảy
Đâu Nhị Long, Huyền Hội, An Trường?!
Quê hương mang buồn vui năm tháng
đào hầm chông giết giặc trước sân nhà
em bé cũng làm chiến công to lớn
người chỉ huy là chính mẹ già...
Bên bờ sông đó, bên sông đó
Một nửa tim ta giục rã hoài
Có phải là trăm thương ngàn nhớ
đã đốt lòng mình giữa đêm nay?
Ta đợi ta trông một ngọn đèn
Bao năm thắp giữa đất vùng ven
Như con mắt của người thương ấy
chưa gặp nhưng lòng đã thấy quen
Ngọn đèn nối chặt hai bờ sông
Nối những tấm lòng với ước mong
Nối lửa tiền phương về hậu tuyến
Cho Hồng Hà ôm lấy Cửa Long
Ngọn đèn yêu quý, ngọn đèn ơi!
Mặt nước mênh mông, tối đặc trời
Bỗng sáng trong ta, ôi chấm sáng
Bên sông, đèn đã ánh lên rồi!
Đã biết bao đêm vẫn ngọn đèn
đóm hồng lấp lánh những niềm tin
dẫu rằng phải đốt trong rào giặc
một ngọn đèn, chấp mấy tử sinh!