Xuống cấp do nghệ sĩ và nhà quản lý?

Cuộc tọa đàm báo cáo kết quả điều tra xã hội học về cải lương đã biến

thành diễn đàn trải nỗi lòng tâm huyết của các nghệ sĩ về thực trạng cải

lương đang hấp hối.

Tuồng tích xa rời đặc trưng trữ tình, tự sự; thầy đờn, thầy tuồng bị xem

nhẹ; nghệ sĩ thiếu tài, thiếu tâm và hơn tất cả là đang thiếu cơ chế quản

lý hữu hiệu.

Hiệu trưởng Trường CĐ Văn hóa nghệ thuật TP.HCM Huỳnh Văn

Thắng cho rằng cải lương vẫn có công chúng nhưng người ta không xem

nữa vì tác phẩm cải lương, sản phẩm cải lương nhiều năm trở lại đây

chất lượng kém. Đặc trưng của tuồng tích cải lương là tự sự, trữ tình

đang mất dần.

Xa rời đặc trưng

NSƯT-đạo diễn Trần Minh Ngọc đồng tình cho rằng cải lương đang bị

kịch hóa. Kịch bản cải lương bây giờ như kịch thêm bài ca. Không có

kịch bản mới hay, cứ dựng hoài tuồng cũ. Vở diễn cải lương không đồng

bộ, hài hòa từ dàn dựng đến ca diễn, cảnh trí… Theo ông, chất lượng cải

lương không đáp ứng yêu cầu của xã hội bây giờ.

NSND-đạo diễn Huỳnh Nga cũng rất tâm huyết: “Tôi ngồi xem cải

lương bây giờ mà còn thấy nản”. NSƯT-nhạc sĩ Thanh Hải bổ sung:

“Khán giả bây giờ nghệ thuật chuẩn thì mới đi xem. Cải lương hiện nay

khán giả trẻ bảo rằng nghe thì được chứ xem thì không chịu nổi”. Soạn

giả Lê Duy Hạnh, Chủ tịch Hội Sân khấu TP.HCM, bổ sung: “Cải lương

dở là do ông thầy tuồng và ông thầy đờn không được xem trọng. Tuồng

tích cải lương bây giờ bị cắt sửa lung tung. Những soạn giả khác nói chỉ

còn tuồng của tôi là người ta không dám đụng. Chuyện hát nhép theo đĩa

thâu sẵn làm vô hiệu hóa ông thầy đờn. Mà hai ông thầy tuồng và đờn

như hai cái bờ giữ dòng nước cải lương. Hai bờ đã sạt lở thì chỉ còn

nước lũ hay nước cạn mà thôi!”.

Vở cải lương Ngao Sò Ốc Hến với suất diễn cuối cùng ở rạp Hưng Đạo.

Ảnh: HÒA BÌNH

Thầy tuồng, thầy đờn bị xem nhẹ

Nói chuyện cải lương dở dẫn đến không có khán giả, dẫn đến nghệ

thuật, đời sống sân khấu sa sút, nghệ sĩ bị phê phán gay gắt, ông Thắng

đặt vấn đề: “Cần phải xem lại cái tài và cái tâm của nghệ sĩ bây giờ”.

Đạo diễn Trần Minh Ngọc tán đồng: “Chính nghệ sĩ là nguyên nhân lớn

khiến cải lương suy sụp. Bây giờ, muốn tập hợp được đủ diễn viên để

tập một vở tuồng là rất khó. Nghệ sĩ thích thì diễn, không thích thì bỏ,

không có trách nhiệm gì!”.

Đạo diễn Huỳnh Nga đồng tình: “Đúng, nói nghệ sĩ chịu trách nhiệm

chính với tình trạng cải lương hiện nay là không oan. Nghệ sĩ là bộ mặt

của cải lương. Khán giả gần hay xa cải lương là do nghệ sĩ. Nhưng ngồi

xem, đi dựng vở diễn, biết và nghe nghệ sĩ bây giờ, nhiều khi tôi muốn

bỏ nghề. Hỏi mấy bài bản cải lương thông dụng, một anh nghệ sĩ nói

không biết, chỉ nghe băng cassette rồi ca theo. Nghệ sĩ hồi xưa học cả

đời. Nghệ sĩ Thanh Nga là con bầu gánh, đi học ca bị thầy rầy, về méc

má, ông thầy giận nói chị cưng con tôi trả con cho chị, đã tôi là thầy thì

phải la, phải dạy. Hồi trước, mấy ông thầy đờn hay né đám diễn viên

mới vô nghề, sợ nó mời đi uống cà phê rồi nhờ dợt ca hoài. Hồi đó, buổi

sáng thấy ai ca trật, tôi la, buổi chiều là thấy khác. Bây giờ thấy trật, nói

hoài mà lần này sang lần khác cũng vậy thôi, bởi nghệ sĩ có tập dợt gì

đâu. Đã vậy, nghệ sĩ còn yêu sách sửa tuồng, sửa bài ca theo ý mình. Có

người vừa lên xe người khác chở vừa học kịch bản. Nghệ sĩ như vậy thì

tâm hồn đâu, thời gian đâu mà để vào vai diễn!”.

Quản lý không hữu hiệu

Các diễn giả bày tỏ sự bất lực đối với cơ chế quản lý nghệ sĩ hiện nay.

Ngày xưa các đoàn hát tư nhân quản nghệ sĩ bằng hợp đồng, bây giờ

chẳng có gì ràng buộc. Mà như nhạc sĩ Thanh Hải nói: “Bất cứ ngành

nghề nào nếu không quản lý được con người thì đều không thể tốt

được”. Đạo diễn Trần Minh Ngọc báo động về đội ngũ sáng tác tương

lai. Nhạc sĩ Thanh Hải đánh động về chất lượng thanh sắc của diễn viên

qua tuyển chọn, đào tạo. NSND Huỳnh Nga bảo rằng 35 năm qua, TP

chưa có được cái nhà hát mới nào cho cải lương và sân khấu nói chung

(nhà hát Bến Thành, Hòa Bình do cấp quận xây). Vấn đề quản lý cải

lương không chỉ nằm ở cái rạp mà còn nằm ở nhiều vấn đề nhiều rối

rắm, khó giải quyết.