
CU C THI VI T TH UPU LÀN TH 40Ộ Ế Ư Ứ
HÃY T NG T NG MÌNH LÀ M T CÂY TRONG R NG EM HÃYƯỞ ƯỢ Ộ Ừ
VI T TH CHO NG I NÀO ĐÓ, Đ GI I THÍCH VÌ SAO VI C B O VẾ Ư ƯỜ Ể Ả Ệ Ả Ệ
R NG LÀ R T QUAN TR NGỪ Ấ Ọ
Bài làm
Tôi là m t cây g lim đ c sinh ra trong m t khu r ng nguyên sinh, ông bà tôiộ ỗ ượ ộ ừ
đã nhi u tu i, b m tôi cũng v y, chúng tôi s ng bên nhau trên m t đ nh núi. Tôiề ổ ố ẹ ậ ố ộ ỉ
l y làm t hào vì tôi đ c núp bóng d i nh ng tán cây cao to c a ông bà và chaấ ự ượ ướ ữ ủ
m . Xung quanh tôi còn r t nhi u h hàng khác, tôi ch ng bi t h t h n a. Khi tôiẹ ấ ề ọ ẳ ế ế ọ ữ
đ c m t năm tu i, tôi b t đ u bi t c m nh n cuôc s ng. Khi y v i tôi cu cượ ộ ổ ắ ầ ế ả ậ ố ấ ớ ộ
s ng th t trong lành. Sáng s m khi ánh bình minh xuyên qua các k lá, chim chócố ậ ớ ẽ
b t đ u say s a ca hát trong các lùm cây, tôi cùng gia đình u ng s ng, c m nh nắ ầ ư ố ươ ả ậ
nh ng c n gió lu n lách qua c th . R i c gia đình b t đ u làm vi c hăng say.ữ ơ ồ ơ ể ồ ả ắ ầ ệ
Chúng tôi thu gom t t không khi l i, mang đ n “nhà máy’ đ c xây d ng t p trungấ ạ ế ượ ự ậ
trong các lá cây. Nhà máy s n xu t khí Ô xy t nguyên liêu là khí Cacbonic. S nả ấ ừ ả
ph m t o thành chúng tôi đem đóng gói, v n chuy n đ n không khí, đ n m t b uẩ ạ ậ ể ế ế ộ ầ
khí quy n trong lành.ể
Cu c s ng êm đ m, thong th y ch ng m y đã qua đi khi m t ngày n i chúngộ ố ề ả ấ ẳ ấ ộ ơ
tôi s ng b t đ u có d u chân c a con ng i đ t lên. Nh ng ngày tr i âm u, nh ngố ắ ầ ấ ủ ườ ặ ữ ờ ữ
đêm t i không trăng, không sao, tôi nghe ti ng thú r ng g m vang, kêu la đau đ n,ố ế ừ ầ ớ
r i tôi nghe ti ng xè xè c a nh ng thân cây khi b đ n ngã. Tôi đón đ n, v t vã vôồ ế ủ ữ ị ố ớ ậ
cùng khi chính ông bà tôi cũng là n n nhân, ông bà tôi đã ch t d i nh ng l i c aạ ế ướ ữ ưỡ ư
c a b y lũ săn g quý trong r ng mà chúng tôi g i là b n lâm t c. Tôi đã ch ngủ ầ ỗ ừ ọ ọ ặ ứ
ki n s ra đi c a ông bà, c a nh ng ng i h hàng, c a nh ng ng i hàng xómế ự ủ ủ ữ ườ ọ ủ ữ ườ
c a tôi n a. Tôi đau đ n vô cùng. Vi c t i t này không ch di n ra n i tôi s ng màủ ữ ớ ệ ồ ệ ỉ ễ ơ ố
nh ng cánh r ng khác cũng v y. Di n tích r ng gi m m t cách tr m tr ng qua cácữ ừ ậ ệ ừ ả ộ ầ ọ
năm. Lá ph i xanh c a nhân lo i đang b con ng i phá h y, chính con ng i đangổ ủ ạ ị ườ ủ ườ
t h y di t nhân lo i này. Con ng i đã th i quá nhi u khí đ c vào khí quy n, v iự ủ ệ ạ ườ ả ề ộ ể ớ
s l ng r ng còn l i chúng tôi không đ s c đ làm v sinh b u khí quy n. Thiênố ượ ừ ạ ủ ứ ể ệ ầ ể
tai p đ n v i con ng i. T ng ô zôn b th ng, hi u ng nhà kính x y ra, nhi t đậ ế ớ ườ ầ ị ủ ệ ứ ả ệ ộ
c a trái đ t tăng lên r t nhanh, h n hán… và chính con ng i l i là n n nhân c aủ ấ ấ ạ ườ ạ ạ ủ
nh ng thiên tai đó. Nh t là nh ng mùa lũ l t x y ra hàng năm. Nhà c a b cu nữ ấ ữ ụ ả ử ị ố
phăng, con ng i m t tích,... t t c b cu n chìm trong n c lũ. Nh ng h u qu yườ ấ ấ ả ị ố ướ ữ ậ ả ấ
không ch con ng i ph i ch u mà thiên nhiên còn b nh h ng n ng n h n.ỉ ườ ả ị ị ả ưở ặ ề ơ
R ng b xói mòn qua năm tháng, n c lũ t t đ nh núi đ a xu ng các thungừ ị ướ ồ ạ ừ ỉ ư ố
lũng, ra su i, ra sông r i đ ra bi n. Cây c i trong r ng b cu n đi, cha m tôi đãố ồ ổ ể ố ừ ị ố ẹ
không thoát trong mùa lũ y. Nhìn cha m đ t t ng ngón chân, không còn đ s cấ ẹ ứ ừ ủ ứ
bám l y m t đ t r i ngã xu ng, cu n theo dòng n c lũ tôi đã gào thét, nh ng tôiấ ặ ấ ồ ố ố ướ ư
có th làm gì đây khi thân hình non n t, b m d p tím ng t vì n c lũ c a tôi đangể ớ ầ ậ ắ ướ ủ
n m b p trong đ ng đ t, nh ng cánh tay tôi run r y, đôi m t đ đ n nhìn cha mằ ẹ ố ấ ữ ẩ ắ ờ ẫ ẹ
ra đi, nhìn ra xa mãi vào kho ng không. Sau c n lũ y tôi suy s p tinh th n vì s raả ơ ấ ụ ầ ự
đi c a ng i thân, đau đ n h n khi nhìn th m c nh c a thiên nhiên, b nh t t và sủ ườ ớ ơ ả ả ủ ệ ậ ự
ch t chóc c a con ng iế ủ ườ

Tôi quỳ xu ng, ch p tay và c u kh n: “ố ấ ầ ẩ H i loài ng i, xin hãy c u chúng tôi!”ỡ ườ ứ