intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bài viết số 3 lớp 9: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn

Chia sẻ: Lê Đào Quang Huy | Ngày: | Loại File: DOCX | Số trang:8

537
lượt xem
17
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bài viết số 3 lớp 9: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn được tập hợp gồm 4 bài văn mẫu viết về đề tài kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn. Hi vọng tài liệu sẽ giúp ích cho các em học sinh trong quá trình học tập, nâng cao kỹ năng làm văn kể chuyện của mình. Mời các em cùng tham khảo nội dung chi tiết tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bài viết số 3 lớp 9: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn

  1. Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn  Bài làm 1:   Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng"Nhà trường,lớp  học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp học đều là người trong gia đình"  câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.Cho đến bây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp  hai.Trong ngăn kí ức của tôi,chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ,nhưng tôi sẽ không bao giờ  quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga.Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên  tôi rất hiểu tính Nga.Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được lòng các bạn  trong lớp. Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên tay cầm mấy  quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở  thích.Như thường lệ tôi biết chắc hôm nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào  cổng,tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu to: ­Lép ơi!Mình đến rồi! Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày.Từ sau nhà,tiếng dép lạch  cạch cung với giọng nói của Nga vang lên: ­Ừ!Tớ đây!Vào nhà đi chờ tớ một lát,đang rửa bát! Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy.Đưa mắt  nhìn quanh một lượt tôi bật dậy,lại góc học tập của Nga.Là bạn rất thân nên chúng tôi thích  đọc sách như nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi  đang lựa cho mình một quyển sách ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy.Đang  loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách,vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò  tay vào lấy ra xem thử.Thì rút ra được một cuốn sổ.Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi  thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt,xinh xắn và trông thật dễ thương.Trên mặt cuốn  sổ còn được ghi dòng chữ"Những dòng tâm sự của tôi".Ôi không đây là nhật kí của Nga.Tôi  nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ,nhưng sao lại cứ ngập ngừng,tôi...hình như tôi muốn biết  thêm về Nga...tôi muốn biết xem Nga ghi những gì?Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và  đã mở nó ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga nhưng  sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mò của bản thân."Trời ơi! Lẽ  nào cuộc sống của Nga là như vậy?".Bỗng tôi giật bắn mình,Nga đang đứng ngay trước mặt  tôi,Nga hét lên: ­Bạn...bạn thật là quá đáng!
  2. Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng...ngừng lại  để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai.Chợt đâu đó,một cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ  khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay,gió như đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng  lúc này.Mọi vật như cũng đã đứng yên,ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của  Nga...hình như...nó cũng đang giận dữ.Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơi  bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa,tôi đứng trân trân,bất  động,không nói được lời nào.Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua có thể cảm  nhận biết đó là một ánh mắt tức giận...nhưng...tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là  sự yếu đuối.Ánh mắt như đang muốn khóc...nó cứ rưng rưng..làm lòng tôi thêm nặng trĩu.Lúc  đó,nét mặt Nga đỏ bừng lên,như đang ngại ngùng điều gì đó...Chắc tôi sẽ không bao giờ quên  được ánh mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.Tôi vụt chạy đi  như thể để trốn tránh ánh mắt ấy,mà lòng nặng trĩu...Tôi có cảm giác như đường về hôm nay  xa hơn.Cứ chạy mãi...chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn... Từ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện vui buồn  nhưng...đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như vậy.Tôi chạy,chạy như có ai đó  đang đuổi theo mình­là ánh mắt ấy.Tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã  ném cho tôi,sợ cả chính việc mà mình vừa làm.Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình  lại,thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách  mình tại sao lại làm như vậy?Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính  mình?...Tại sao?...Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy là tiêu tan ý định khai  trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên. Tối hôm đó,tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi,trằn trọc không thể nào chợp mắt  được.Tôi thầm ước...ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai tôi lại có thể cùng  Nga vui vẻ đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt  của lép tôi buồn.Làm sao có thể tưởng tượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh  phúc,suốt ngày Lép phải nghe những trân cãi vã của bố mẹ mình.Tôi không tin vào những gì  mình đã đọc,càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn.Lúc này,trong đầu tôi tưởng tượng ra  hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình  hiểu về Lép rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Lép,muốn an ủi và làm hòa với Nga.Giờ tôi mới  hiểu,mới biết Lép đúng là một cô bé cá tính,tự tin và đầy nghị lực sống.Mọi ngày qua lại với  Lép thường xuyên nhưng chính sự tự tin,bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi  buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra.Nhưng tôi lo Nga vẫn trách  móc,vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào  bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ  tâm sự với ai.Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt... Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga.Tôi đi học sớm hơn thường ngày,đứng  chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học.Vừa 
  3. đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu.Nga  đang từ từ rảo bước đến gần tôi,đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày,im  lặng,nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi.Tôi bồn chồn,quay lưng  lại,chưa biết nên làm gì.Chạy thất nhanh về phía Nga,tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt  cậu ấy nói khẽ: ­Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha!Mình...không cố ý làm vậy đâu mà. Nga nhìn tôi với nét mặt buồn,nói nhỏ: ­Những gì cậu đã đọc,đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình. Tôi cười khì: ­Được mà. Rồi Nga cười,tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi.Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu  mất.Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào. Trông kìa!những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron,nắng  dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân  thiết này.Giớ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại bên đường,cứ thổi mãi...thổi  mãi.Tất cả..tất cả như đang chúc mừng,vui vẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa. Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong  quyển nhật kí của Nga.Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn  thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con  người.Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều  hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn,tủi thân của Nga. Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học đáng quý,đáng  nhớ cho bản thân mình:"không nên xâm phạm đời tư cá nhân của người khác,ai cũng có những  bí mật cần phải giấu kín,không thể chia sẻ với người khác. Bài làm 2: Nhật ký là nơi mà mỗi chúng ta gửi vào đó tất cả tâm tư, tình cảm của mình mỗi ngày. Nhật  ký là góc nhỏ riêng tư nhất, thầm kín nhất của riêng mình bạn, chẳng ai có quyền xâm phạm.  Vậy mà tôi lại đi đọc nhật ký của người bạn thân nhất của mình.
  4. Lê là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Thế nhưng, tính cách của Lê lại trái ngược hẳn với  tôi. Tôi là một người cực kỳ vui vẻ và lạc quan. Lê thì trầm lặng, e dè, ít nói. Dù hai đứa chơi  thân với nhau đã lâu, nhưng cái cảm giác chưa hiểu hết về Lê luôn thôi thúc trong tôi ý muốn  tìm hiểu thêm về Lê bằng mọi cách. Sự tò mò ấy đã khiến tôi phạm phải một lỗi lầm không  thể tha thứ được. Đó là xem trộm nhật ký của Lê. Hôm ấy, tôi và Lê cùng hẹn nhau học nhóm tại nhà Lê. Tôi đã lên đến tận phòng mà Lê chẳng  hề hay biết, vẫn cắm cúi viết vào một cuốn sổ màu hồng khá dày. Đến khi tôi chào Lê thì Lê  bỗng giật mình, tỏ ra lúng túng, vừa giấu vội quyển sổ vào trong tủ vừa nói: _ Lan đấy à, làm Lê hết cả hồn luôn! Đúng lúc ấy, có tiếng mẹ Lê gọi từ dưới lầu, bảo Lê xuống mang bánh và nước lên để hai  đứa học nhóm cho thoải mái. Lê bảo tôi ngồi chờ rồi líu ríu chạy xuống. Tôi nghĩ thầm trong  bụng: _ Nhật ký à? Đọc một chút không biết có sao không nhỉ? Tôi rón rén như kẻ ăn trộm, mở tủ lấy quyển nhật ký ra. Bàn tay tôi cứ nửa như muốn lật  từng trang, nửa như muốn cất nó đi vì không muốn xâm phạm đến bí mật riêng tư của người  khác. Tôi giật thót tim khi nghe tiếng bước chân Lê bước lên cầu thang. Tôi vội vàng cất  quyển nhật ký vào chỗ cũ rồi giả vờ như đang đọc cuốn sách toán một cách chăm chú. Lúc  ấy, tim tôi đập nhanh ghê lắm. May mà Lê không phát hiện ra. Suốt buổi hôm ấy, tôi chẳng thể tập trung vào học được. Quyển nhật ký lúc nãy vẫn tiếp tục  khơi gợi trí tò mò của tôi. Lê viết gì trong cuốn sổ ấy nhỉ? Tôi lén nhìn gương mặt của bạn  tôi. Có lẽ vì chơi thân với nhau khá lâu nên tôi và Lê trông hơi giống nhau, cùng làn da trắng  mịn, cùng mái tóc đen dài thẳng mượt. Điều duy nhất khác biệt giữa hai chúng tôi là đôi mắt,  cửa sổ tâm hồn. Mọi người đều bảo đôi mắt tôi tròn xoe, luôn ánh lên những nét rạng rỡ khi  có niềm vui. Còn đôi mắt Lê thì rất đẹp với đôi hàng mi cong vút, nhưng lúc nào cũng đượm  buồn. Chỉ cần đọc cuốn nhật ký ấy thì tôi đã có thể biết được hết những gì ẩn chứa trong đôi  mắt ấy. “Đọc một chút thôi, chỉ một chút thôi chắc không sao đâu”. Tôi nghĩ thầm và quyết  tâm thực hiện ý định ấy. Hôm sau, biết Lê phải đi học thêm trước giờ học nhóm, tôi bèn đến nhà Lê sớm hơn thường  lệ. Quyển nhật ký của Lê vẫn cất trong chiếc tủ ấy. Bàn tay tôi run run lần giở từng trang. “Ngày… tháng… năm… Hôm nay là ngày đầu tiên của mình ở trường cấp hai. Mình cảm thấy thật vui vì đã có một cô  bạn đáng yêu đến làm quen với mình. Nhật ký biết không, bạn ấy như một thiên thần hạnh 
  5. phúc vì đã giúp mình thoát khỏi sự cô đơn và buồn chán khi lần đầu tiên bước vào môi trường  xa lạ này. Một tình bạn khởi đầu thật đẹp. Mong là sẽ luôn như thế.” “Ngày… tháng… năm… Nhật ký ơi, mình buồn quá! Mình đã hy vọng vào tình bạn này thật nhiều. Thế mà hôm nay  Lan lại bảo rằng không thể nào chịu được sự lặng lẽ của mình. Lan nói đôi mắt đượm buồn  của mình luôn khiến Lan lo lắng nhưng mình không bao giờ chịu nói lý do để Lan yên tâm.  Lan ơi, hãy thông cảm cho mình nhé. Mình đã thật có lỗi khi không nói ra sự thật về gia đình  mình cho Lan biết. Ba mẹ mình đã ly dị nhau từ hồi mình mới ba tuổi. Ba mình không đi công  tác nước ngoài như mình từng kể với Lan. Thật ra, ba mình đã có gia đình riêng ở xa lắm.  Mình luôn muốn được gọi tiếng “ba”, được ba chăm sóc, chiều chuộng như ba Lan thương  yêu Lan vậy. Đôi khi mình ganh tỵ với Lan lắm, Lan biết không. Xin Lan hãy tha lỗi cho Lê  nhé!” “Ngày… tháng… năm… Mình và Lan đã làm hòa với nhau rồi. Lan luôn dặn mình phải lạc quan hơn, cười nhiều hơn  và sống vui vẻ hòa đồng hơn. Mình biết Lan rất yêu quý mình. Từ nay mình phải luôn cười và  yêu đời mới được. Tại sao không cười vì hạnh phúc khi mình có một người bạn tuyệt vời  như Lan.” Đọc đến đây, tôi không thể đè nén những cảm xúc của mình nữa. Tôi cất cuốn nhật ký vào  chỗ cũ rồi xin phép mẹ Lê về nhà. Về đến phòng mình, tôi nằm trên giường và khóc thật  nhiều. Khóc vì thương bạn tôi phải chịu những nỗi buồn như thế, khóc vì Lê hết mực yêu  quý tôi mà tôi lại lén lút đọc nhật ký của bạn ấy. Ngay sau đó, vừa đi học thêm về, Lê đã sang thăm tôi ngay vì nghĩ rằng tôi bị bệnh. Lúc ấy,  tôi đã ôm chầm lấy Lê, nói trong nước mắt: _ Lê ơi, mình xin lỗi cậu nhé! Tụi mình là bạn tốt của nhau mãi nha! Lê ngạc nhiên, rồi cũng ôm chầm lấy tôi. Lê đâu biết tôi đã làm gì. Nhưng có một điều mà cả  tôi và Lê đều biết. Đó là hai đứa đã là bạn tri kỷ của nhau rồi. Thế là sau bao suy nghĩ sai lầm, thật may mắn rằng điều đó đã dẫn đến một tình bạn đẹp  nhất mà chúng tôi từng có. Nhưng chắc chắn rằng nếu có lần sau, tôi sẽ không bao giờ phạm  phải cái sai lầm rất lớn là đọc trộm nhật ký của ai đó. Mỗi người đều có một khoảng trời  riêng mà chúng ta phải tôn trọng. Sự thiện chí và chân thành sẽ giúp con người dần hiểu nhau  và yêu thương nhau nhiều hơn.
  6. Bài làm 3: Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng không thể quên  lần trót xem trộm nhật ký của Mai. Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi  hiểu Mai rất rõ. Mai xinh xắn và dễ mến: mái tóc dài đen mượt, cái miệng chúm chím thật  đáng yêu.Mai thông minh, học giỏi và rất tình cảm với bạn bè. Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm. Cả một tủ  sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, tôi tò mò lôi từ đó ra  một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội vàng gập lại và định để vào chỗ cũ. Nhưng  tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi  không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó. Tôi  đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. "Trời ơi! lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy?"  Bỗng tôi giật bắn mình, Mai xuất hiện ngay trước mặt. Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp  xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng  rưng, đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai. Tôi vụt chạy đi, lòng nặng trĩu... Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi  muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm.  Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách  mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?  Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt  không yên. Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại  cùng nhau đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của  bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày  Mai phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng  nghĩ, tôi càng thương Mai. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà  lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai, muốn an ủi  và làm hoà với bạn. Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ  nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ  trong sâu thẳm trái tim mình. Cứ thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,  day dứt... Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai nhưng tôi vẫn vô  cùng lo lắng. Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những  ngày sau đó Mai không đến lớp. Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Mai đã chuyển về quê để  học. Mong rằng, sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn, và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn  của Mai sẽ vợi đi theo năm tháng. Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở, sáng tươi sẽ đến với  người bạn của tôi. Và tôi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột  thuở ấu thơ. Bài làm 4:
  7. Bây giờ, tôi với Linh là đôi bạn thân. Đi đâu ai cũng thấy tôi với Linh như hình với bóng. Đâu  ai biết rằng tình bạn thân của chúng tôi bắt đầu từ một việc hiểu lầm. Và chính quyển nhật  kí của Linh đã là nhịp cầu nối chúng tôi lại với nhau trong một lần tôi trót xem nhật kí của  Linh. Tôi vốn là học sinh giỏi của lớp 9A. Thầy cô và bạn bè rất yêu thương và quý mến tôi. Cuộc  sống thật tươi đẹp và vui vẻ. Mỗi ngày tôi đến trường là một niềm vui. Tôi thấy mình thật  quan trọng với mọi người. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không xuất hiện cái Linh trong lớp tôi. Nó học đều  các môn và môn nào cũng giỏi cả. Trước kia, tôi học khá các môn nên được bạn bè và cô giáo  rất quý. Bây giờ thì ai cũng quây quanh nó và như quên lãng tôi. Cũng phải thôi, vì nó đã học  giỏi lại xinh xắn dễ thương và đặc biệt là rất khiêm tốn và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Chẳng  như tôi lúc trước, cậy được thầy cô thương, các bạn quý mến nên đôi khi tôi cũng quá quắt.  Nhưng trong lòng tôi lúc ấy nào chịu hiểu điều đó. Chỉ thấy căm tức cái Linh vì nó chiếm vị  trí ưu ái của tôi trong lòng thầy cô và bạn bè. Lúc ấy trong lòng tôi nghĩ: "Tự nhiên xuất hiện  một con nhỏ thật là đáng ghét. Từ khi nó xuất hiện mình trở thành người thừa. Mọi người đã  quên mất mình rồi. Ước gì... ước gì... nó biến mất đi nhỉ?". Lúc ấy, tôi thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ "ta đây", lúc nào cũng chăm chú học bài, giờ  ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn. Nó càng ngoan hiền, tôi càng thấy ganh  ghét nó. Có lần tôi giải mãi không ra một bài toán khó, thấy thế, bạn Thủy bảo tôi ra hỏi  Linh, tôi bĩu môi quay ra ngoài lầm bầm: "Ai thèm hỏi, làm như nó giỏi lắm". Sáng hôm ấy, đang thong dong trên đường đến lớp, tôi sực nhớ ra: "Thôi chết, hôm nay mình  trực nhật mà quên mất". Tôi đạp một mạch đến trường rồi chạy ngay vào lớp. Lạ thật, lớp  học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê ngay ngắn,... Linh nhìn tôi cười thân mật:  "Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm bạn rồi." Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi  thẳng ra ngoài, trong bụng thầm nghĩ: "Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người  khen ngợi đây mà".... Thắm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi nghỉ hết học kì I. Tôi vẫn đến lớp như mọi khi, hôm nay có việc gì mà bọn con gái lớp tôi đứng túm tụm vào  chỗ ngồi của Linh. Chẳng biết chúng nó đang làm gì, hình như đang đọc cái gì đó bí mật lắm  thì phải. Tôi quan sát không thấy Linh ở đó. Thủy nhìn thấy tôi, nó mỉm cười tinh quái. Nó  bảo bọn con gái bày trò rủ Linh đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh. Tôi không ưa trò này  của bọn con gái. Tôi thầm nghĩ: "Bọn nó chơi trò này với Linh thật là ác, bạn bè với nhau mà  lại đối xử như vậy thì còn gì là bạn bè. Linh mà biết được chắc là buồn lắn đây. Mình có nên  ngăn cản bọn này không? Thôi kệ nó. Ai biểu nó chảnh chẹ, kênh kiệu làm chi. Từ đây hết ra  vẻ ta đây rồi nhé!" Tôi sung sướng nghĩ thầm nhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm.  Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi nhìn "kẻ thù" của mình gặp nạn đã che mất những suy nghĩ tốt  đẹp, tích cực trong tôi.
  8. Xem xong, bọn chúng đi ra ngoài, còn mình tôi trong lớp. Tôi không cưỡng được sự tò mò:  "Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gì mình đâu? Mình có nên xem  không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí của người khác là xấu lắm. Nhưng có ai biết đâu mà  sợ? Giờ này các bạn trong lớp đã đi chơi cả rồi. Với lại mình cũng muốn biết Linh nghĩ gì về  mình?" Để có câu trả lời đâu khó. Tôi nhanh chóng quyết định. Tôi cầm quyển nhật kí lên và  đọc lướt qua. "Tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, các bạn trong lớp vẫn quý mến mình, chỉ có bạn Hồng  hình như không hài lòng. Bạn ấy không hiểu mình nhưng cũng chẳng nên trách bạn ấy làm gì.  Chắc vì bạn ấy hiểu lầm mình điều gì đó nên mới tỏ thái độ thiếu thiện cảm với mình như  thế. Mình cũng rất quý bạn ấy. Bạn ấy học giỏi, tính tình thẳng thắn dễ mến. Mình chỉ muốn  các bạn trong lớp chơi thân thiết, vô tư với nhau, giúp nhau cùng học tốt. Mình tin rằng rồi  một ngày không xa Hồng sẽ hiểu mình, mình cũng thật lòng quý mến bạn ấy,....Có lẽ hết học  kì I mình sẽ chuyển trường,..." Đọc đến dòng này tôi thật sự bối rối. "Trời, vậy là lâu nay  mình nghĩ oan cho Linh ư? Linh đâu xấu như mình nghĩ. Mình thật là đáng trách. Linh ơi, mình  xin lỗi bạn. Đúng là sự ích kỷ sẽ làm con người ta xấu xa hơn. Cảm ơn bạn đã đánh thức  mình." Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp...Tôi rất ân hận và  thái độ vừa qua đối với Linh. Tôi sẽ gặp Linh, sẽ xin lỗi bạn về những việc đã xảy ra. Mong  rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi. Sau đó tôi đã tìm cơ hội và nói chuyện thẳng thắn với Linh. Mọi hiểu lầm, ấn tượng xấu đều  được xóa bỏ, hai đứa dần dần gần gũi nhau và thân thiêt với nhau lúc nào không biết. Tuy tình  bạn hai đứa bắt nguồn từ sự việc không hay nhưng tôi phải cảm ơn nó rất nhiều. Nhờ nó mà  tôi mới gặp và có được người bạn tốt như Linh. Mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài  mãi mãi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2