Đề bài: Bình giảng bài thơ "Mộ" (Chiều tối) trích "Nhật kí trong tù" của Hồ Chí <br />
Minh.<br />
Bài làm<br />
Có ai đó, khi nghĩ về thơ Bác, đã nói rằng, sự phân tích cho dù khéo léo dến đâu, cũng <br />
không làm nổi bật được hồn thơ. Cũng như tựa là, có gượng nhẹ tay bóc từng lớp cánh <br />
hoa hồng cũng chưa dễ gì tìm thấy bí quyết hương thơm.<br />
Mộ (Chiều tối) có thể là một đóa hoa thơ như thế. Bài thơ rõ ràng đã để lại trong ta, man <br />
mác không cùng, một rung động thật sâu sa, đẹp đẽ. Nhưng đó là nỗi rung động thật khó <br />
diễn tả, chẳng khác nào ta vẫn khó nắm bắt bí ẩn của hương thơm khi ngón tay cố lật <br />
mở những cánh hồng. Song có lẽ vẫn cứ nên thử sẽ sàng lật mở những dòng thơ, để gắng <br />
cảm thấu những ý tình được chứa đựng trong từng hàng chữ.<br />
Một người yêu đời say mê cuộc sống bao giờ cũng nhạy cảm trước thời gian. Đối với Hồ <br />
Chí Minh, thời gian là nhịp điệu của vũ trụ, nhịp sống của con người, thời gian là sự vận <br />
động phát triển của cuộc sống. Khi rơi vào hoàn cảnh tù đày, một hoàn cảnh mà thời gian <br />
tâm trạng có độ dài gấp hàng ngàn lần thời gian tự nhiên thì ý thức thời gian của Bác cũng <br />
được biểu hiện rõ nét. Đọc bài Chiều tối (Mộ) chúng ta không những thấy được cảm <br />
nhận thời gian của Bác mà còn hiểu được dòng tâm trạng của thi nhân trong bước lưu <br />
chuyển của thời gian, trong nhịp sống cuộc đời.<br />
Có lẽ cảm hứng của bài thơ Chiều tối xuất phát từ một buổi chiều, trên con đường bị <br />
giải, chặng cuối cùng của một ngày bị đày ải, người đi vừa trải qua một chặng đường dài <br />
với bao vất vả gian lao. Thời gian và hoàn cảnh dễ gây nên trạng thái mệt mỏi, chán <br />
chường. Vậy mà cảm hứng thơ lại đến với Bác thật tự nhiên:<br />
Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ<br />
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không.<br />
Hai câu thơ đã tái hiện thời gian và không gian của buổi chiều tối chốn núi rừng. Lúc ấy <br />
người đi ngước mắt nhìn lên bầu trời và chợt thấy chim bay về tổ, mây chầm chậm trôi. <br />
Nhà thơ không trực tiếp nói về thời gian nhưng thời gian vẫn hiện lên qua cảnh vật. Đây <br />
là cảm nhận thời gian tính truyền thống đã từng in đậm qua nhiều bài thơ. Chim bay về tổ <br />
có ý nghĩa báo hiệu thời gian của buổi chiều tối. Từ trong ca dao đã có hình ảnh:<br />
Chim bay về núi tối rồi<br />
Đến Truyện Kiều cánh chim mang theo cả thời gian và tâm trạng:<br />
Chim hôm thoi thót về rừng,<br />
Rồi buổi chiều nghiêng xuống theo cánh chim nhỏ bé trong Tràng giang của Huy Cận:<br />
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.<br />
Còn hai câu thơ của Hồ Chí Minh vừa có ý nghĩa biểu hiện thời gian vừa có ý biểu hiện <br />
tâm trạng:<br />
Quyện điểu quy lâm tầm túc thụ.<br />
Ở đây không phải chim bay trong trạng thái bình thường mà bay mệt mỏi, bay mải miết <br />
cho kịp tới chốn nghỉ ngơi nơi rừng xanh quen thuộc. Qua hình ảnh chim mệt mỏi, người <br />
đi còn tìm thấy sự tương đồng hòa hợp với cảnh ngộ và tâm trạng của mình. Cánh chim <br />
mệt mỏi mải miết bay về rừng xanh tìm chốn ngủ, nhà thơ cũng mệt mỏi lê bước trên <br />
đường đi đày, giờ đây không biết đâu là chặng nghỉ qua đêm. Sự tương đồng ấy dễ tạo <br />
nên sự cảm thông sâu sắc giữa người và cảnh. Cội nguồn của sự cảm thông chính là tình <br />
yêu thương rộng lớn của Bác luôn dành cho mọi sự sống chân chính ở trên đời.<br />
Câu thơ thứ hai tiếp tục phác họa không gian, thời gian và tâm trạng:<br />
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không<br />
Câu thơ dịch chưa chuyển hết được ý tứ trong nguyên bản. Trong nguyên bản Bác viết:<br />
Cô văn mạn mạn độ thiên không<br />
(Chòm mây lẻ loi trôi lững lờ giữa tầng không)<br />
Chòm mây như có tâm hồn, như mang tâm trạng. Nó cô đơn, lẻ loi và lặng lẽ lững lờ trôi <br />
giữa không gian rộng lớn của trời chiều. Bầu trời có chim, có mây nhưng lẻ loi (cô vân), <br />
chim mệt mỏi (quyện điểu) đã thế lại đang ở trong cảnh ngộ chia lìa. Chim bay về rừng, <br />
chòm mây ở lại giữa tầng không. Hai câu thơ tả cảnh mà mở ra một không gian tâm <br />
trạng. Cảnh buồn, người buồn. Nhưng trong nỗi buồn trước cảnh chiều muộn còn có một <br />
khát vọng tự do ẩn kín trong đôi mắt dõi theo cánh chim lẫn mây giữa bầu trời rộng.<br />
Hai câu thơ tiếp theo tái hiện quá trình vận động của thời gian và không gian:<br />
Cô em xóm núi xay ngô tối<br />
Xay hết, lò than đã rực hồng.<br />
(Sơn thôn thiếu hữ ma bao túc<br />
Bao túc ma hoàn, lô dĩ hồng)<br />
Cảm quan biện chứng về thời gian thấm vào từng hình ảnh, sự vật, sự chuyển đổi của <br />
các hình ảnh đã dợi lên bước đi thời gian. Trong nghệ thuật thơ ca, nhà thơ có thể dùng xa <br />
để nói gần, dùng động để nói tĩnh, dùng sáng để nói tối. Trong bài thơ Chiều tối, Bác <br />
không hề nói đến tối mà người đọc vẫn hiểu được bóng tối đang buông xuống ở xóm núi <br />
là nhờ có chữ hồng ở cuối bài thơ. Trời tối người đi mới nhìn thấy ánh lửa rực hồng lên <br />
đến thế.<br />
Cũng như nhiều bài thơ khác của Bác, hình tượng thơ trong bài Chiều tối vận động thật <br />
khỏe khoắn và bất ngờ. Trong cảnh chiều muộn ở vùng sơn cước tưởng chừng chỉ có <br />
bóng tối hoàng hôn bao phủ, chỉ có heo hút quạnh hiu, nào ngờ có ánh sáng ấm áp đã rực <br />
lên xua tan giá lanh, bóng tối. Sự xuất hiện hình ảnh người thiếu nữ trong khung cảnh lao <br />
động, bên lò than rực hồng đã mang lại ánh sáng và niềm vui, mang lại sự sống mãnh liệt <br />
và ấm áp. Mặc dù thời gian vận động từ chiều đến tối, từ ngày sang đêm nhưng hình <br />
tượng bài thơ vẫn vận động theo xu thế phát triển. Đến hai câu thơ này, bức họa trữ tình <br />
về trời mây đã nhường chỗ cho bức tranh sinh hoạt gần gũi: một thiếu nữ sơn thôn, với <br />
công việc lao động bên bếp lửa gia đình. Một chất thô khác, một hồn thơ trữ tình khác đã <br />
được đưa vào, để làm cho vẻ đẹp của buổi chiều hôm thêm hài hòa phong phú.<br />
Khi bóng tối của ngày tàn buông xuống nhưng không gian không hề tăm tối, con người đã <br />
kịp thắp lên ngọn lửa, con người đã tạo nên ánh sáng, tạo nên hơi ấm để sưởi ấm cho <br />
người, cho cảnh thiên nhiên. Ánh sáng, hơi ấm, con người đã đưa lại niềm vui bình dị cho <br />
người tù xa xứ. Trong cảnh ngộ buồn của riêng mình, Bác vẫn tìm thấy niềm vui. Niềm <br />
vui ấy xuất phát từ cuộc sống lao động của người dân Trung Hoa trên một xóm núi nào <br />
đó. Nếu không có một tình người tha thiết thì làm sao Bác có được một niềm vui như thế <br />
giữa đất người xứ lạ.<br />
Bài thơ Chiều tối không chỉ miêu tả cảnh nơi sơn cước với làn mây, cánh chim và cuộc <br />
sống lao động của con người. Toát lên toàn bộ bài thơ là hình tượng nhân vật trữ tình, có <br />
tấm lòng yêu thương rộng lớn luôn nâng niu trân trọng mọi sự sống trên đời, có tâm hồn <br />
lạc quan, mạch thơ có sự vận động đến sự sống, ánh sáng và tương lai. Chính cách nhìn <br />
biện chứng về thời và cuộc sống, chính tình người tha thiết đã tạo nên giá trị to lớn cho <br />
thi phẩm đặc sắc này.<br />