
Bức vẽ dở dang
Những tia nắng dịu dàng của một chiều thu muộn cuối cùng cũng tắt hẳn sau mấy
tán cây xanh rợp. Hoàng hôn lập tức khoác lên nghĩa trang một màu trầm buồn u
ám, cái sắc màu như muốn làm người ta tan chảy trong nỗi cô đơn.
Hoàng vẫn ngồi yên trước ngôi mộ nằm khuất trong một góc tĩnh lặng, nơi có
những bụi hoa hồng leo bò lan lên cả tấm bia cẩm thạch. Nhìn anh khi ấy người ta
rất khó đoán được bao nhiêu tuổi, bởi nỗi đau quặn thắt cứ hằn sâu trên từng nét
mặt, khiến anh như đã trải qua cả một cuộc đời dài dằng dặc buồn thương. Hoàng
đã vượt được qua những năm cô đơn khủng khiếp ấy chỉ với một niềm tin rằng,
Châu đang bình yên và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Dù có chết đi sống
lại, anh cũng không thể tưởng tượng được rằng, đón mình trong ngày về ấy lại chỉ
có nấm mồ lạnh ngắt, không thể tin nổi rằng sẽ không bao giờ còn được ôm lấy bờ
vai cô, lùa tay vào mái tóc cô, hay ghé sát môi thì thầm bên tai cô, rằng anh yêu và
nhớ cô tới chừng nào.
Một cơn đau đớn tột cùng như trào lên bóp nghẹt trái tim Hoàng, anh gục xuống,
cảm thấy máu toàn thân đã trở nên lạnh ngắt.
“Anh là… Hoàng phải không?”