CHUYỆN VỀ CHÀNG GÀ TRỐNG
Ngày xưa, Gà Trống có thể bay cao và bay xa nhất trong họ nhà chim và
được trao tặng chiếc mũ miện đỏ chót. Gà Trống kiêu hãnh lắm, nó
thường ngửa cổ gáy vang : « Ò…ó…o… Nhà vô địch chính là ta ! ».
Thế rồi, ngày nào Gà Trống cũng chsay sưa ca hát mà không chịu tập
luyn gì nữa. Chẳng bao lâu, Gà Trống đã béo phì ra.
Một hôm, Họa Mi gặp Gà Trống và k :
- Gà Trống ơi ! Tớ đã trông thấy Ngỗng Trời và Chim S tập bay, chắc
họ sắp bay vượt bạn đấy !
Gà Trống cười và nói :
- Ngng Trời phục phịch, nặng nề, còn Chim Sẻ thì bé oắt con, làm sao
bay vượt nổi tớ !
Mấy hôm sau, Gõ Kiến bay qua nhà Gà Trống và k :
- Anh Gà Trống ơi ! Le Le bảo rằng : Bây giờ nó bay chẳng kém gì anh
đâu !
Gà Trống cho là chuyện bịa nên không tin. Nó vẫn nghĩ không ai có th
bay vượt nổi nó.
Một ngày kia, Quạ nói với Gà Trng :
- Gà Trống ơi ! Chim Ưng đã bay cao hơn anh rồi !
Gà Trống nghe vậy tức lắm, liền trợn mắt tuyên bố :
- Ba ngày nữa ta sẽ bay ! Nào, ai dám thi tài với ta ?
Quạ vội báo tin này cho khắp hnhà chim.
Hôm ấy, đông đủ loài chim có mặt ở điểm hẹn. Chim Nhạn từ phương
Bắc bay về, chim Công từ phương Nam lên, Đà Điểu tận sa mạc đến,
Hải Âu ở ngoài bin vào…
Gà Trống vươn cổ gáy : « Ò ó o…Nhà địch chính là ta ! » rồi đập
cánh phành phạch và nhún chân lấy đà. Nó định trổ tài ra oai trước mặt
mọi người, nhưng nó chỉ bay cao được hơn một mét đã rơi xuống đất.
Các loài chim thấy vậy không nhịn được cười.
Gà Trống bối rối, nó lấy hết sức xòe cánh bay lên. Nó muốn bayt lên
trời xanh để ai cũng phải khâm phục nó như trước kia, nhưng Gà Trống
chỉ bay được một đoạn ngắn thì lại rơi bịch xuống đất ngay trước mặt
các loài chim. Tt cả các chú chim cười ồ lên. Còn Gà Trống ngượng đỏ
cả mặt, lủi thi bỏ đi.
Đến tận bây giờ, Gà Trng vẫn còn đội cái mũ miện đỏ chót và có dáng
đi ưỡn ngực rất oai vệ của thời còn là nhà địch. Nhưng Gà Trống
chẳng còn bay cao được nữa nên mt Gà Trống lúc nào cũng đỏ ửng vì
xấu hổ
NHỮNG CÁNH CÒ
Ông ngoại kể rằng : « Ngày xưa, những bụi tre trong làng quê của bé có
rất nhiều tổ cò. Mùa xuân tới, từng đàn cò trắng duyên dáng bay
tới.Chúng lượn trên bầu trời trong xanh rồi hạ cánh trên những lũy tre
xanh thẫm, cao vút. Cò kiếm cành khô nhỏ đem về chất đống khéo léo
làm thành tổ. Cò m đẻ trứng vào tổ. Cò mẹ, cò bố thay phiên nhau p
trứng, nuôi con. Hằng ngày, cò bay đi mò tôm, bắt cá… ở hồ ao, đầm
lầy ven sông…
Bây giờ, ao, hồ, đầm… đã phải nhường chỗ cho những tòa nhà cao vút,
nhng con đường cao tốc, nhng nhà máy tỏa khói mịt mù. Đàn cò
chẳng còn nơi kiếm ăn. Chúng kinh hãi những tiếng động ồn ào. Thế là
cò bay đi không dám trở lại.
Bé ước ao có một ngày s lại thấy những cánh cò bay lả bay la trên cánh
đồng quê.