Đề bài: Hãy nêu những suy nghĩ của mình về vai trò của lí tưởng trong cuộc sống <br />
con người<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Không biết bao nhiêu lần, trong cuộc sống của mỗi con người, những câu hỏi này đã vang <br />
lên: Tôi đến từ đâu? Tôi sinh ra để làm gì? Và tôi sẽ đi về đâu? Đó là những câu hỏi truy <br />
tìm ý nghĩa của đời sống, cũng là câu hỏi để kiếm tìm lí tưởng, giúp con người hướng tới <br />
đích, hướng tới những giá trị tốt đẹp, xứng đáng với vị trí tồn tại của mình. Chính vì thế, <br />
L.Tônxtôi người đã kiên định suốt đời vì những lí tưởng nhân văn cao quý trong cuộc <br />
đời và trong tác phẩm của mình đã khẳng định: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có <br />
lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có <br />
cuộc sống.<br />
<br />
Nhưng lí tưởng là gì? Lí tưởng chính là ước mơ, là khát vọng định hướng cuộc sống. Chủ <br />
tịch Hồ Chí Minh đã từng nói Không có gì quý hơn độc lập, tự do và Người đã suốt đời <br />
theo đuổi một khát vọng: Làm sao cho dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học <br />
hành. Đó là lí tưởng của một bậc vĩ nhân, những bậc anh hùng, của những chiến sĩ tiên <br />
phong của nhân loại. Đồng thời, cũng có biết bao những con người vô danh đã âm thầm, <br />
bền bỉ, thậm chí hi sinh cuộc sống của mình vì tự do của nhân loại, của dân tộc, vì cuộc <br />
sống tốt đẹp hơn của mỗi chúng ta. Những năm tháng ấy, khát vọng được hi sinh quên <br />
mình để đất nước không còn tiếng bom đạn, bầu trời xanh được bình yên. Đó thực sự là <br />
những người dẫn đường, những người đã giương cao ngọn đèn chỉ đường để chúng ta <br />
hướng tới những giá trị tốt đẹp, thực sự xứng đáng với danh hiệu Con Người. Tôi và các <br />
bạn, chúng ta chỉ là những con người bình thường, nhưng khi chúng ta chọn cho mình một <br />
mục đích sống đẹp và kiên trì hướng tới mục đích đó, chúng ta sẽ có lí tưởng của mình. <br />
Bằng đời sống nhỏ bé của mình, như một giọt nước, chúng ta hòa vào dòng chảy mạnh <br />
mẽ của đời sống, để cùng hướng tới ánh sáng và ấm áp của tự do, tình yêu thương, lòng <br />
vị tha,... và như thế chúng ta không phải nuối tiếc vì những năm tháng ngắn ngủi của một <br />
đời người đã tràn đầy ý nghĩa. Tôi được biết ở chùa Bồ Đề (Gia Lâm, Hà Nội) đã trở <br />
thành nơi mái ấm tình thương của hơn 80 em nhỏ lang thang, cơ nhỡ, khuyết tật, b ị b ỏ <br />
rơi,... Tôi chưa rõ lí tưởng của các nhà tu hành ấy có khác gì người thường nhưng có lẽ, <br />
khát vọng hướng thiện là bước khởi đầu trên con đường tìm đến giác ngộ, giải thoát và <br />
hiển nhiên, đó cũng là ngọn đèn chỉ đường của thế gian này. Còn biết bao nhiêu con người <br />
nhỏ bé bằng cuộc sống nhẫn nại vị tha quên mình vì người khác, hàng ngày, hàng giờ đã <br />
thắp sáng thêm ngọn đèn chỉ đường ấy. Nhờ những đốm sáng nhỏ nhoi ấy, ánh dương <br />
ngời sáng, soi chiếu hành trình nhọc nhằn, bất trắc đầy khó khăn trong cuộc sống không <br />
bao giờ lụi tắt. Những con người nhỏ bé ấy không suy tư nhiều về hai chữ lí tưởng <br />
nhưng cuộc đời họ là hiện thân của lí tưởng cao đẹp nhất và khó khăn nhất mà con người <br />
cần hướng tới: biết yêu thương người khác như chính bản thân mình. Lớn lao hay nhỏ bé, <br />
dẫn đường cho hành trình của cả nhân loại, cả thời đại hay soi rọi cho những lối nhỏ của <br />
mỗi cuộc đời bình thường, lí tưởng luôn là những giá trị tinh thần cao quý, đẹp đẽ mà con <br />
người hướng tới cả trong tâm trí và hành động. Một cuộc sống không hướng tới một điều <br />
gì tốt đẹp, không khao khát làm gì cho ai là một cuộc sống vô nghĩa, phi lí. Không có một <br />
ngọn đèn chỉ đường trong tâm trí và hành động, con người dễ sa vào lối sống vị kỉ, buông <br />
thả, thác loạn hoặc mệt mỏi, chán chường. Lí tưởng và niềm tin vào lí tưởng là nguồn <br />
sức mạnh giúp ta vượt lên những thử thách đáng sợ, những cám dỗ tầm thường.<br />
<br />
Một người bạn hỏi tôi: Bạn có bao giờ nghĩ mình sống vì cái gì không? Thật không dễ trả <br />
lời câu hỏi này. Tôi vẫn chưa biết rõ mình là ai và sẽ làm gì. Nhưng nếu tôi là một người <br />
thầy giáo, tôi mong ước rằng học sinh của mình sẽ cảm thấy tôi có thể là người bạn của <br />
các em và vui mừng mỗi khi tôi bước vào lớp. Có thể nói, tôi chẳng làm được điều gì lớn <br />
lao, phi thường nhưng tôi sẽ cố gắng để sự có mặt của tôi sẽ đem lại niềm vui cho người <br />
thân yêu, cho bạn bè, cho một ai đó bên cạnh mình. Tôi biết mình không chỉ mơ ước về <br />
những điều ấy. Phải làm gì cho cuộc sống của mình trở thành một món quà tặng cho <br />
người thân yêu? Đó thật sự là một điều khó khăn nhưng tôi sẽ cố gắng để ánh sáng của <br />
ngọn đèn ấy không bao giờ lụi tắt, để những năm tháng mà tôi may mắn được sinh ra, <br />
được sống và được nhìn thấy ánh mặt trời trên thế giới này không phải là những tháng <br />
năm vô nghĩa.<br />
<br />