
Ngôi chùa cầu vồng thách thức
với trời xanh
Cách đây không lâu, tôi tình cờ đọc được bài báo viết là chỉ một thời gian ngắn nữa thôi,
tuyệt tác kiến trúc hiếm có trên thế giới - chùa Huyền Không - sẽ bị sụp đổ hoặc phải
đóng cửa không cho du khách vào thăm.
Thế là tôi phải lên kế hoạch lặn lội một chặng đường xa xôi đến nơi này trước khi điều dự
đoán kia thành sự thật. Và không hổ danh lời đồn đãi, đó là một trong những nơi ấn
tượng nhất mà tôi đã từng đặt chân đến.
Chùa Huyền Không (Xuankongsi) còn được gọi là chùa Treo (Hanging Temple) vì kiến
trúc đặc biệt của nó: như một con phượng hoàng nhỏ đang chuẩn bị vỗ cánh, lơ lửng giữa
trời, cách mặt đất khỏang 50 mét, chỉ dính một phần nền gỗ vào mép sườn núi Hành Sơn

(Hengshan – một trong 5 ngọn núi nổi tiếng của Trung Quốc). Đường đến chùa Huyền
Không chẳng dễ dàng gì vì ngôi chùa nổi tiếng này nằm khuất nẻo tại thị trấn Hunyuan
nhỏ bé, heo hút thuộc tỉnh Sơn Tây, nơi một ngày chỉ có vài chuyến xe buýt ở các thành
phố lân cận chở khách đến, vội vàng đón khách đi trước khi mặt trời xuống núi.
Tôi đến chùa Huyền Không vào một buổi chiều mưa lâm râm nên vắng du khách, không
phải xếp hàng. Để hạn chế tối đa nguy cơ sụp đổ của kì quan kiến trúc mỏng manh này và
để tránh gây tai nạn đáng tiếc cho du khách, thông thường số lượng người phép bước lên
chùa chỉ khoảng 10 người/lần, người này ra thì người khác mới được vào. Khi vào, bạn
phải đi theo đúng chiều mũi tên chỉ dẫn, không được đi lộn xộn hay đi ngược chiều để
không xảy ra những hậu quả nguy hiểm.

Tại sao người xưa lại xây một ngôi chùa chênh vênh trên vách núi như thế? Nhiều lí do
được đưa ra: để tránh lũ lụt và mưa tuyết, tránh ánh nắng mặt trời…, và cũng có thể, theo
nguyên tắc thanh tịnh của Lão giáo, một ngôi chùa trên không sẽ cách xa những điều
không thanh tịnh, những tiếng ồn dưới mặt đất…

Chùa có hơn 40 phòng với khoảng 80 bức tượng được tạo khắc công phu thuộc cả ba đạo
giáo: Phật, Lão, Khổng. Việc 3 tôn giáo này được thờ chung trong một ngôi chùa cũng là
điều hiếm thấy ở Trung Quốc và cả trên thế giới. Các căn phòng được nối với nhau bằng
những hành lang hẹp, uốn khúc. Lầu trống và lầu chuông hai bên cửa ra vào nhìn nhau
qua một khoảng sân vuông ở giữa.
Khi được đứng trên cái hành lang bằng gỗ mỏng manh giữa không trung, tôi ngạc nhiên
tự hỏi vì sao các nhà sư qua bao thế hệ có thể ngủ ở đây mà không sợ hãi. Còn tôi, nỗi sợ
bị rớt xuống núi khiến tôi vội vã đi nhanh để có thể leo xuống, không dám ngắm kỹ
khung cảnh hùng vĩ xung quanh từ trên cao. Rời khỏi Huyền Không, tôi lại thấy hối tiếc
vì mình đã đi một chặng đường dài đến nơi này mà chỉ dám dành một vài phút ngắn ngủi
ở trên tầng cao nhất của ngôi chùa.
Chùa Huyền Không được xây năm 491, đã đứng lơ lửng ở đó hơn 1500 năm qua, chỉ
trong vài chục năm gần đây chùa mới bị cảnh báo có khả năng sụp đổ khi lượng người
đến tham quan ngày càng đông. Thật đáng buồn khi cùng với sự phát triển như vũ bão
của du lịch, những tuyệt tác từ ngàn đời lại phải đối diện với hiểm họa biến mất mãi mãi.

Xuống đến mặt đất nhìn lên, ngôi chùa dài mỏng nổi bật như chiếc cầu vồng giữa trời,
vừa xuất hiện sau khi những hạt mưa lất phất cuối cùng ngừng rơi.