
Ngữ văn: Những bài ăn
tả cảnh hay – Phần 1

Kể theo phương pháp sáng tạo truyện Sọ Dừa.
Bài làm
Quê ngoại của em miền trung du với những rừng cọ, đồi chè xanh ngát. Hè
nào cũng vậy, em lại được ba mẹ về thăm ông bà. Năm nay thời tiết ưu ái,
đang giữa trưa hè nhưng bất chợt lại có những cơn mưa vội vã làm cho bầu
trời dịu hẳn lại, lần nào cũng vậy , khi được ngồi trong vòng tay âu yếm của
bà, em lại kể cho bà nghe về thành tích học tập của mình. Mỗi lần như vậy
bà thường âu yếm, khen ngợi. Rồi bỗng nhiên một hôm, bà gọi em đến cạnh
bên và nói:
_ Nghe nói cháu bà kể chuyện hay lắm phải không? Hãy kể cho bà nghe một
câu chuyện nào đó mà cháu thích.
Em liền hỏi bà có thích nghe chuyện cổ tích không và kể cho bà nghe truyện
Sọ Dừa.
Ngày xưa, xưa lắm có hau vợ chồng nghèo đi ở cho phú ông. Họ hiền lành
tốt bụng nhung mà mãi chẳng có con. Bỗng một hôm trong lúc kiếm củi,
người vợ khát nước quá. Tìm mãi chẳng có con suối nào, hai vợ chồng như
kiệt sức đến bên gốc cây đa ngồi. Lạ thay người vợ thấy một cái sọ dừa còn
đọng một ít nước mưa, không ngần ngại gì bà uống một mạch hết. Không
ngờ về nhà bà lại có mang. Chẳng bao lâu người chồng qua đời, bà một thân
một mình sinh nở. Đứa con ra đời lại quái dị không chân, không tay tròn
lông lốc như quả dừa. Bà vô cùng đau buồn định vứt nhưng vì thương con
nên để lại nuôi. Để mẹ khỏi buồn phiền Sọ Dừa đi ở cho nhà phú ông chăn
bò. Cậu chăn rất giỏi, con nào con đó bụng no căng. Phú ông mừng lắm.
Nhà có ba cô con gái chẳng hiểu sao hai cô đầu luôn chê bai ghét bỏ Sọ Dừa,

chỉ cô út là quý mến, yêu thương Sọ Dừa. Một hôm nghe tiếng sáo thổi véo
von, cô út rình thì thấy một tràng trai tuấn tú biết Sọ Dừa không phải là
người phàm trần, cô út hết hòng yêu thương. Cuối năm ấy, Sọ Dừa về nói
với mẹ đòi sang nhà phú ông hỏi cô út về làm vợ. Thấy vậy, bà mẹ vô cùng
sửng sốt, liền khuyên con đừng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng Sọ Dừa không
nghe cứ năn nỉ mãi, bà đành kiếm buồn cau sang nhà phú ông. Thấy vậy phú
ông cười vẻ khinh bỉ và nói: đòi cưới con gái ta ư? Được ta sẽ gả con gái cho
nếu đem đủ được đồ sính lễ: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười
con lợn béo, mười vò rượu tăm. Đến hẹn Sọ Dừa cùng mẹ và các gia nhân
đem đủ đồ lễ để khiến phú ông hoa cả mắt. Vì tham của nên phú ông quyết
định gả con gái cho Sọ Dừa. Hai cô chị không đồng ý lấy Sọ Dừa, chỉ có cô
út là nhận lời làm vợ Sọ Dừa.
Ngày cưới, Sọ Dừa tổ chức thật linh đình. Lúc rước dâu mọi người vô cùng
sửng sốt vì Sọ Dừa bỗng biến thành chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Sau ngày
cưới họ sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Ngày ngày Sọ Dừa miệt mài đèn
sách chờ khoa thi, còn cô út chăm chỉ se tơ, dệt lụa, phụng dưỡng mẹ già. Bà
mẹ Sọ Dừa vô cùng sung sướng khi có một người con dâu hiếu thảo. Thế rồi
khoa thi đã mở Sọ Dừa đỗ trạng. Một năm sau nhà vua có chiếu sai quan
trạng đi sứ. Trước lúc từ biệt mẹ và vợ, chàng đưa cho cô út một hòn đá, một
con dao và quả trứng gà để phòng thân.
Ở nhà, hai cô chị lập mưu giết em để được làm bà trạng. Nhờ có những vật
phòng thân, cô út thoát chết và sống trên hoang đảo cùng hai con gà làm
bạn. Gà gáy to khi thuyền quan trạng đi qua, cô út được chồng đón về. Hai
cô chị xấu hổ bỏ đi biệt xứ.
Nghe đến đây bỗng nhiên bà hỏi em

Thế cháu có biết truyện này có ý nghĩa như thế nào không?
_ Thưa bà: có phải truyện muốn ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của những con
người mặc dù có hình thức xấu xí. Đồng thời nhân dân ta muốn gửi gắm
niềm tin và sự chiến thắng của con người lương thiện chân chính.
Bà gật gật đầu khen em giỏi quá. Bà nói:
_ Mỗi câu chuyện khi đọc xong phải hiểu được ý nghĩa như thế mới là thực
sự hiểu một cách sâu sắc.
Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20
tháng 11
Đề 6: Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20-
11
Đáp án:
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lòng bao
dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo
của
mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên
vẫn còn
in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không mướt
xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng
nhất
ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu thương vừa
như
dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với
hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín

đáo
mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước
được
cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể cưỡng lại ý thích của
mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu
vì sao
tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng
ngày,được tự
mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình…Hết giờ ra chơi,
các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi
thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách
vở,bạn
lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị
rơi
xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe
bạn
lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có
chữ
gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi
xuống
ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình nh không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò
hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh có trăm ngàn con