
Nước Mắt Và Nụ Cười

Tình yêu học trò-thứ tình cảm có sức hút mãnh liệt, trong sáng, nhưng cũng đầy
nỗi đau.
Tôi là 1 cô học sinh lớp 9, ngoại hình cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ vóc dáng
khá chuẩn và thành tích học tập thuộc loại ưu tú. Tôi quen cậu từ năm lớp 3, học
chung với nhau 7 năm. Tôi đã từng để ý cậu, nhưng đó không phải là thích. Chỉ
đơn giản là quan tâm đến cậu. Bạn bè xung quanh ai cũng từng có 1 mối tình dắt
vai, nhưng tôi thì chưa từng. Tôi đã từng chú ý đến 1 vài bạn trong lớp, cũng có
người ngỏ lời, nhưng mọi việc không đi đến đâu cả. Đến khi…
Hôm ấy là 1 buổi chiều trôi qua chậm chạp, uể oải đến phát bực. Nắng đã tắt lịm đi
đâu mất, những tán mây lừ đừ. Tụi học sinh chúng tôi quyết định ra biển hóng mát.
Nước biển ở đây trong xanh, mát rượi. Cái không khí trong lành khiến tôi cảm thấy
thoải mái. Cậu xuất hiện trước mặt tôi trong chiếc áo thun rộng, quần thể thao năng
động…Và, nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh dễ thương (thứ khiến tôi mê mẩn

ngay lần đầu gặp), đôi mắt cậu nhìn tôi trìu mến, giọng nói trầm ấm quen thuộc
vang lên:
_Sao ngồi đây một mình, không ra kia chơi à?
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào tôi, chưa bao giờ gần cậu như vậy, tôi có chút ấp úng:
_À..nhi thích ngồi đây hơn, huy không ra kia à?
_Đi ra đây chơi với huy, dễ gì được chơi với huy, nhi nên tận dụng đi, năm sau
không còn nữa đâu, đi mau.
Nói rồi cậu cầm lấy tay tôi kéo đi. Bàn tay ấm nóng ấy chạm vào bàn tay lạnh của
tôi. Một dòng điện chạy ngang qua, huy đang nắm tay tôi. Dù biết là cậu ấy quan
tâm đến tất cả bạn gái, có thể đã nắm tay rất nhiều người, nhưng tôi vẫn ngộ
nhận…ngộ nhận cậu để ý đến mình…tôi mỉm cười.

Từ hôm đó, cậu thân thiết với tôi hơn, ngồi cạnh trong lớp, cậu luôn nói chuyện
cùng tôi. Chuyện gì cậu cũng nhi ơi…nhi ơi…Mọi chuyện cậu đều kể cho tôi nghe,
dù đó là việc riêng của gia đình cậu. Cậu cũng là người đầu tiên lắng nghe tâm sự
của tôi. Hình ảnh của cậu ngày càng xuất hiện mỗi lúc một nhiều trong tim tôi.Tôi
không dám chắc mình thích cậu ấy…tình cảm đó…tôi không cảm nhận được. Dù
vậy, tôi vẫn muốn được cậu quan tâm, chia sẻ.
Ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, có 1 học sinh trong khối đốt pháo. Huy đã bị
nghi oan, các em lớp 8 đổ tội cho cậu ấy, bởi lẽ cậu từng có xích mích với họ. Thầy
TPT bắt cậu viết bản kiểm điểm và đưa ra hội đồng kỉ luật. Huy ko nhận bản thân
đã làm, nhưng cậu cũng không khai báo người đã đốt pháo. Tôi bồn chồn:
_Sao huy không nói cho thầy biết đi?Huy không làm mà
_Nhi nghĩ sao vậy, không lẽ huy đi khai bạn mình là người đã gây ra vụ này ư?Huy
không làm được.

Vì bạn bè…huy là vì bạn bè ư?Hốc mắt tôi bỗng chốc đỏ lên, huy bị đưa xuống
phòng giáo viên. Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi cũng kịp lên, cô nhìn cả lớp, bực tức:
_Mấy anh chị hết trò để chơi rồi à?Anh huy anh hùng quá, dám đốt pháo, hư thì
giỏi lắm.
Như 1 tiếng nổ, tôi đứng dậy:
_Thưa cô, huy không làm việc đó. Cô chưa hỏi chúng em mọi việc, sao lại phán
xét chúng em như thế. Lớp ta không có bạn nào đốt pháo, huy cũng vậy, cô đừng
đổ oan cho bạn…
Tay tôi run lên, nước mắt cũng đã trào ra. Cả lớp và cô giáo nhìn tôi ngỡ ngàng.
Không quan tâm mọi người đã thắc mắc, tôi chỉ biết rằng, mình đã thật sự thích