
Trước hết ta tìm hiểu nhan đề của bài thơ Tự tình. Tự tình ở đây là
tình cảm tự bộc lộ ra, đó chính là tâm trạng bộc bạch của chính
người trong cuộc, đó là lời của tâm hồn, lời của con tim khao khát
hạnh phúc cháy bỏng, đó là tiếng nói phẫn uất đau đớn xót xa…
Đọc Xuân Hương thi tập ta thấy trong đó có một con người luôn
luôn căm phẫn, luôn luôn phẫn nộ đối với chế độ phong kiến thối
nát đương thời, đồng thời trong thơ của bà còn luôn luôn ca ngợi
bênh vực cho người phụ nữ trong xã hội xưa. Nhưng bên cạnh đó
trong thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương luôn hiện lên một tâm trạng
khao khát hạnh phúc, muốn bộc lộ cái tôi của mình. Cái tôi đó có
lúc khao khát mãnh liệt nhưng cũng có lúc cô đơn uất hận xót xa,
bế tắc bấp bênh, chới với giữa dòng đời.
Như trên đã nói, Tự tình là bài thơ Nôm được làm theo lối luật
Đường. Bài thơ gồm 56 chữ, 8 câu chia thành 4 phần đề, thực, luận,
kết, với niêm luật chặt chẽ, hàm súc mà cô đọng, lời ít mà ý nhiều.
Hai câu đề của bài thơ hằn lên một nỗi niềm vừa cô quạnh, vừa bất
bình ngao ngán cho một thân phận thiệt thòi quá lớn.
Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom
Oán hận trông ra khắp mọi chòm.
Thông thường câu thơ đầu tiên của bài thơ thất ngôn bát cú có
nhiệm vụ mở cửa thấy núi (Khai môn kiến sơn). Câu thơ mở đầu
cho ta thấy phần nào chủ đề của bài thơ. Câu thơ đầu của bài thư
này thoạt đầu dường như ta chưa thấy gì về sự báo hiệu cho chủ đề
của nó. Nó chỉ là dấu hiệu của thời gian (tiếng gà văng vẳng gáy
trên bom) mà ta thường thấy trong thơ ca xưa: