
Tự lúc nào, hình ảnh Bác được ví như một hoa sen. Mà lại là hoa sen của Đồng
Tháp Mười, hoa sen đẹp nhất. Sen là một loại hoa mang ý nghĩa cao quý vì "gần bùn
mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Sen đã đi vào thơ ca một cách thật tự nhiên mà cũng thật
sâu sắc.
"Tháp Mười đẹp nhất bông sen". Câu hát thật giản dị mà lại vẽ cho chúng ta
một bức tranh giàu màu sắc. Một đầm sen đang trải dài trước mắt với bao bông sen
trắng, hồng xen lẫn màu nhuỵ vàng và màu lá xanh tươi thắm. Thêm vào đó, hương
sen lại thoang thoảng đầy múi hương thật ngọt ngào thấm đượm tình quê hương dân
tộc. Sen là một cái gì đó thật gần gũi mà cao quý, đơn giản mà đẹp xinh. Cái độc đáo
trong câu ca dao là đã so sánh hình ảnh Bác Hồ với hình ảnh hoa sen. Bác cũng cao
quý như qua sen. Sen mọc trong bùn hôi tanh mà cành lá vẫn xanh tươi, hương vẫn
toả ngọt ngào. Còn Bác thì biết bao nam bôn ba hải ngoại tìm đường cứu nước, sống
thật gian lao, tiếp xúc với biết bao loại người phức tạp mà Người vẫn rạng rỡ với
những đức tính quý báu, những tư tưởng cao đẹp. Trải qua bao bước thăng trầm,
Người vẫn là Người, một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam và là một vĩ nhân của
thế giới.
Nếu thư ở Tháp Mười, bông sen là đẹp nhất thì Việt Nam này đẹp nhất là tên
Bác Hồ. Cách so sánh thật độc đáo là cho chúng ta càng thấy rõ cái cao quý của Bác
Hồ. Hình ảnh Bác Hồ lúc nào cũng ngời toả rạng trên non sông Việt Nam.
Câu ca dao thật giản dị nhưng lại chứa đầy tình cảm yêu kính của nhân dân
miền Nam dành cho Bác. Đã có bao bài thơ, bài hát viết ca ngợi Bác nhưng câu ca dao
mộc mạc này lại cho chúng ta gần gũi bác hơn. Điệp ngữ "đẹp nhất" trong câu ca dao
như khắc họa thêm tính cách con người Bác. Cách so sánh thật đơn sơ với những lời