Vô Ưu Kiếm
lượt xem 63
download
Giang Nam tháng hai, gió dịu nắng ấm, núi như bích ngọc, suối như lụa trắng, bát ngát một màu xanh thắm. Bình minh, mặt trời từ từ ló dạng ở phương đông, phát ra hàng vạn tia sáng vàng phủ trùm khắp mặt đất. Thốt nhiên, một tiếng huýt dài vang lên cao vút tận trời xanh, phát ra từ trên đỉnh Ma Thiên phong Đới Vân sơn, rồi thì một bóng xanh xuất hiện trên Ma Thiên phong, phóng đi xuống núi nhanh như tia chớp, thoáng chốc đã đến lưng núi, bóng xanh cũng to lớn dần,...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vô Ưu Kiếm
- vietmessenger.com Đông Phương Ngọc Vô Ưu Kiếm Chương 1 Giang Nam tháng hai, gió dịu nắng ấm, núi như bích ngọc, suối như lụa trắng, bát ngát một màu xanh thắm. Bình minh, mặt trời từ từ ló dạng ở phương đông, phát ra hàng vạn tia sáng vàng phủ trùm khắp mặt đất. Thốt nhiên, một tiếng huýt dài vang lên cao vút tận trời xanh, phát ra từ trên đỉnh Ma Thiên phong Đới Vân sơn, rồi thì một bóng xanh xuất hiện trên Ma Thiên phong, phóng đi xuống núi nhanh như tia chớp, thoáng chốc đã đến lưng núi, bóng xanh cũng to lớn dần, thì ra là một con người. Điều lạ lùng là người này từ trên đỉnh núi cao ngút mây phóng xuống mà không hề dừng lại nghỉ chân, lúc này tuy còn cách chân núi không xa, nhưng y vẫn phóng đi nhanh đến mức không sao nhìn rõ được mặt mũi. Phía trước là một khu rừng, chỉ nhìn thấy bóng xanh loáng cái đã mất dạng, Ma Thiên phong lại trở về với sự tĩnh lặng, không một bóng người. Ánh nắng dần từ vàng trở nên trắng, mặt đất cũng theo đó đổi thay. Dưới chân Ma Thiên phong, dưới tán một ngọn cổ tùng cao to rậm rạp có một thiếu niên áo xanh tuổi chừng mười tám, mười chín, mắt phụng mày kiếm, mặt trắng như ngọc, anh tuấn tuyệt luân. Mỹ thiếu niên đứng dưới ngọn cổ tùng, ngước nhìn lên trên đỉnh Ma Thiên phong đầy mây trắng, mặt lộ vẻ hết sức quyến luyến. Bỗng, chàng từ bên lưng rút ra một ngọn tiêu dài lấp lánh ánh bạc, đưa lên miệng thổi, tiếng tiêu du dương đầy vẻ bịn rịn.
- Bỗng chàng nhớ đến trọng nhiệm sắp tới, tiếng tiêu cũng liền biến đổi, trở nên như muôn ngàn tiếng rền vang, ngập đầy vẻ sát phạt. Ánh nắng nóng dần, sương đọng trên lá cây rơi xuống, trúng vào mặt thiếu niên, khiến chàng giật mình quay về thực tại, liền ngưng thổi tấu, giắt tiêu bạc vào bên lưng nhắm mắt buông tiếng thở dài. Hồi lâu, chàng lại cất tiếng huýt dài, vẻ mặt trở nên cương quyết kiên cường, quay người cất bước bỏ đi. Mỹ thiếu niên vừa ra khỏi vùng núi Đới Vân, liền theo quan đạo tiến bước, bước trông như rất chậm, nhưng thật ra nhanh khôn tả, dường như mục đích đến là Đại Điền. Nhân lúc mỹ thiếu niên trên đường đến Đại Điền, tác giả xin giới thiệu lai lịch và thân thế của chàng, kẻo độc giả thắc mắc. Võ lâm hiện nay có rất nhiều nhân tài, hồi ba bốn mươi năm trước đã có hai câu thất ngôn tuyệt cú xưng tụng mười bốn vị kỳ nhân hai giới hắc bạch, nhưng hầu hết đều đã quy ẩn, không màng đến chuyện giang hồ nữa, do đó trên giang hồ đã xuất hiện sát kiếp, vì giới hiệp nghĩa khó tìm truyền nhân, nhiều tuyệt học đã bị mai một, nên tuyệt kỹ võ lâm ngày một suy kém, thật là một điều đáng buồn cho giới bạch đạo. Càng đáng buồn hơn nữa là bọn ác đồ trên giang hồ đã lợi dụng thời gian này ngang nhiên giết người phóng hỏa, cướp bóc hoành hành, gió tanh mưa máu lan tràn khắp mọi nơi. Đến lúc ấy giới hiệp nghĩa mới bắt đầu lo sợ cảnh giác, nhiều người lui ẩn vội tìm kiếm nhân tài, mở cửa thu nhận đồ đệ hầu ứng phó với trận đại kiếp sắp tới. Mỹ thiếu niên này chính là đệ tử của Tùng Vân đạo nhân, một trong Nhị kỳ trong "Nhất Thánh Nhị Kỳ Tứ Hiệp, Ác Ma Tam Hung Độc Âm Bà" mười bốn vị kỳ nhân tiên bối chính tà, tên là Diêu Yến Huy. Diêu Yến Huy nhà ở Diêu gia bảo ở ngoài Huệ An trấn ven biển Phúc Kiến, gia đình giàu có nhất vùng, cha là Diêu Vạn Thọ, một nhà đại từ thiện luôn trợ giúp người nghèo khó, được mọi người tôn xưng là Mạnh Thường Quân. Mẹ là Tiêu Xuân Mai, xuất thân danh môn khuê tú, cũng là một nội trợ đảm đang hiền thục, kết hôn với Diêu Vạn Thọ hai mươi năm, sinh ra được nhiều anh em, Diêu Yến Huy là kết tinh lúc tuổi già. Diêu gia sống rất mỹ mãn, Diêu Yến Huy là con út trong gia đình, rất trắng trẻo và anh tuấn, nên được cả nhà hết sức thương yêu, thậm chí tất cả mọi người trong bảo đều mến thương, nhưng thể trạng của chàng rất yếu, bệnh hoạn liên miên. Lúc Diêu Yến Huy mười tuổi đã mắc phải một chứng bệnh quái lạ, bao danh y xa gần thảy đều bó tay. Đang khi mọi người lo âu vô kế khả thi, may thay Tùng Vân đạo trưởng vân du ngang qua hay được, bèn tự ý đến Diêu gia chữa trị cho Diêu Yên Huy. Mấy ngày sau, Diêu Yến Huy quả nhiên khỏi bệnh, cả nhà vui mừng khôn xiết. Nhưng Tùng Vân đạo nhân bảo là Diêu Yến Huy cần phải luyện võ bồi nguyên, nếu không, nội trong mười năm bệnh cũ tái phát, lúc ấy ngay cả Hoa Đà tái thế cũng vô phương cứu chữa.
- Diêu Vạn Thọ tuy không phải người trong võ lâm nhưng Nhị kỳ vang danh thiên hạ, ông lẽ nào không biết, bèn bảo Diêu Yến Huy bái Tùng Vân đạo nhân làm sư phụ, học luyện võ nghệ. Tùng Vân đạo nhân thấy Diêu Yến Huy thiên tư rất tốt, quả là kỳ tài hiếm có bèn hứa ba năm sau sẽ đưa Diêu Yến Huy về nhà đoàn tụ vài hôm, rồi đưa về đỉnh Ma Thiên phong trên Đới Vân sơn, suốt ngày dạy chàng tịnh tọa và cho uống linh đơn kỳ dược bồi bổ nguyên khí. Quả nhiên ba năm sau, lúc Diêu Yên Huy được Tùng Vân đạo nhân đưa về Diêu gia bảo đã khác hẳn trước kia, chỉ thấy chàng thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, vợ chồng Diêu Vạn Thọ vui mừng khôn xiết, vội bái tạ Tùng Vân đạo nhân và tiếp đãi hết sức trọng hậu. Sau khi đưa Diêu Yến Huy trở về Ma Thiên phong, đã thay đổi phương pháp truyền dạy, lúc truyền chưởng pháp, lúc luyện khinh công, lúc luyện nội công luân phiên nhau không ngừng. Nhưng điều lạ lùng là Tùng Vân đạo nhân vốn sở trường kiếm thuật, mà lại bảo Diêu Yến Huy học luyện tiêu pháp và nói có lý do sâu xa, bảo Diêu Yến Huy đừng nên thắc mắc. Diêu Yến Huy thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười, bất luận Tùng Vân đạo nhân truyền dạy chiêu thức gì, học là biết ngay, và rất siêng năng luyện tập, hễ gặp chiêu thức ảo diệu chưa lĩnh ngộ được, chàng luôn luyện tập không ngừng nghỉ, đến khi lĩnh ngộ triệt để mới thôi. Tùng Vân đạo nhân sợ chàng quá lao lực tổn hại sức khỏe, nên đã khuyên ngăn nhưng chàng nhất quyết không nghe, ông cũng đành để mặc cho chàng tự do phát triển, nhưng lòng hết sức vui mừng, bởi như vậy là có người kế thừa võ học của ông rồi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Diêu Yến Huy ở trên Ma Thiên phong thấm thoát đã tám năm, Tùng Vân đạo nhân đã truyền thụ hết tuyệt học cho chàng, và Diêu Yến Huy cũng đã luyện đến mức đăng đường nhập thất. Về Càn Thiên cương khí, do Diêu Yến Huy luyện từ lúc bé nên đạt được sáu thành hỏa hầu, về môn khinh công tuyệt thế Súc Địa Phi Hành và bảy mươi hai chiêu Tùng Liễu chưởng pháp đều có thành tựu tương đối, nhất là một trăm lẻ tám chiêu Lưu Vân kiếm pháp và Ngân Tiêu thập nhị thức do Tùng Vân đạo nhân sáng chế lại càng thập phần biến hóa, ngay Tùng Vân đạo nhân cũng nhận thấy chàng còn hơn mình khi xưa. Diêu Yến Huy hiếu học không mệt mỏi, trong tám năm qua, lúc Nam Nho và Tây Phong trong mười bốn kỳ nhân võ lâm đến viếng thăm Tùng Vân đạo nhân, chàng nhất định thọ giáo lễ diện kiến, khiến hai vị kỳ nhân vô phương, đồng thời cũng có lòng yêu mến, lần nào cũng truyền cho chàng vài chiêu tuyệt học. Diêu Yến Huy rất có chí cầu tiến, định tự sáng chế một môn chưởng pháp tuyệt thế, nhưng ngặt nỗi võ học chàng chưa đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh, nên còn rất nhiều chỗ chưa được như ý, đành từ từ nghiên cứu sửa chữa. Tùng Vân đạo nhân thấy chàng đã có được thành tụ tương đối, lúc này bọn ác đồ đang hoành hành, rất cần người hiệp nghĩa đứng ra tảo trừ, bèn gọi Diêu Yến Huy đến báo chàng hạ sơn lịch luyện và trừ gian diệt ác. Diêu Yến Huy tám năm luyện võ công, với Tùng Vân đạo nhân tình như phụ tử, giờ sắp phải xa nhau, không khỏi rơi lệ quyến luyến, nhưng chàng thấu rõ đại nghĩa, nghĩ đến trọng
- nhiệm sắp tới, chàng đã kiên quyết từ biệt ân sư ra đi vào sáng hôm sau. Hãy nói về Diêu Yến Huy đang cúi đầu lầm lũi bước đi, bỗng nghe phía sau tiếng lạc reo vang và tiếng vó câu dồn dập, bèn vội tránh vào bên lề đường. Chỉ thấy cát bụi mịt mù, bảy con tuấn mã lao vút qua, trên yên toàn là đại hán võ phục, vừa phi ngựa vừa lớn tiếng cười nói. Chỉ nghe một người lớn tiếng nói : - Đại ca, Độc Tú phong phen này quần hùng quy tụ, hẳn là có náo nhiệt để xem, bảy huynh đệ chúng ta tuy võ công không xuất chúng, nhưng cũng có thể thử thời vận... Người ấy chưa dứt lời đã bị người như là đại ca cười khẩy ngắt lời : - Tam đệ chớ đề cao người mà tự hạ thấp mình, Trúc Cát thất thử chúng ta sợ ai bao giờ? Hơn nữa... Vì họ đã cách quá xa, Diêu Yến Huy không còn nghe rõ nữa. Chàng chợt động tâm thầm nhủ : - "Trúc Cát thất thử nói là quần hùng quy tụ ở Độc Tú phong, dường như vì bảo vật gì đó..." Chàng thầm nghĩ một hồi, sau cùng đã quyết định đến Độc Tú phong xem náo nhiệt một phen, đằng nào chàng cũng không có mục đích nhất định, hơn nữa bảo vật tuy chưa biết là gì và cũng không có lòng tranh đoạt, nhưng nếu lọt vào tay nhân vật nghĩa hiệp thì không nói làm gì, vạn nhất lọt vào tay bọn ác đồ thì khác nào như hổ thêm cánh, giang hồ lại càng bi thảm hơn nữa. Thế là, chàng liền thi triển khinh công phóng đi về phía Đại Điền. Đại Điền cách Đới Vân sơn hơn trăm dặm, Diêu Yến Huy tuy khinh công trác tuyệt, nhưng ban ngày ban mặt không thể thi triển, chỉ đi nhanh hơn người thường gấp ba bốn lần, nên vào lúc chiều tối mới đến nơi. Chàng tìm vào một khách điếm, có lẽ đi đường mệt mỏi, ăn uống xong liền ngủ ngay, hôm sau mặt trời lên cao ba sào chàng mới thức giấc. Chàng không khỏi thầm tự trách, không ngờ mình mới rời khỏi sư môn chỉ một tháng mà đã khinh suất thế này, nếu bị bọn ác đồ ám toán cũng chẳng hay biết. Chàng nghĩ đến đó bất giác toát mồ hôi lạnh. Thật ra chàng tuy thân hoài tuyệt kỹ, nhưng được thương yêu chiều chuộng từ thuở bé, chưa từng một mình rời xa nhà, và hơn nữa con người dẫu sao cũng bằng xương bằng thịt, chàng đi đường vội vã cả ngày trời, quá ư mệt mỏi, đương nhiên là phải ngủ say sưa rồi. Diêu Yến Huy ngày đi đêm nghỉ, hai mười mấy ngày sau đã đến Phong Lĩnh quan. Phong Lĩnh quan nằm trong vùng núi Tiên Hà lĩnh là quan ải từ Phúc Kiến qua Giang Tây và Chiết Giang, nên cũng khá sầm uất. Lúc này trời đã tối. Diêu Yến Huy chọn một quán ăn lớn nhất đi vào, quét mắt nhìn, bất giác giật mình sửng sốt.
- Thì ra đây có tên là Nhã Hứng lầu, quán ăn lớn nhất Phong Lĩnh quan, đương nhiên có nhiều thực khách, điều ấy không làm cho Diêu Yến Huy kinh ngạc, điều khiến chàng sửng sốt là thực khách lúc này hầu hết đều mặt đầy gió bụi, không phải người bản địa, hiển nhiên họ đã đến đây vì bảo vật ở Độc Tú phong. Diêu Yến Huy được phổ kỵ hướng dẫn lên trên lầu, ngồi xuống chiếc bàn bên cửa sổ, gọi lấy rượu và mấy món ưa thích, sau đó quét mắt nhìn, lại bất giác giật mình sửng sốt. Thì ra bên chiếc bàn cách chàng hơn trượng có một thiếu niên thư sinh rất anh tuấn phong nhã, Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn, đã chạm nhau với ánh mắt sáng ngời đượm đầy kinh ngạc và vui mừng của mỹ thư sinh ấy. Qua ánh mắt của mỹ thư sinh, Diêu Yến Huy biết y cũng là cao thủ thân hoài tuyệt kỹ, diện mạo y so ra còn anh tuấn hơn Diêu Yến Huy, nhưng có điều là vẻ đẹp có phần ủy mị như phái nữ. Diêu Yến Huy vừa lúc kinh ngạc, mỹ thư sinh đã gật đầu hé môi cười với chàng, lộ ra hàm răng trắng nuột, nhưng liền cúi xuống tiếp tục ăn uống. Diêu Yến Huy thấy mỹ thư sinh cười với mình, bất giác sinh lòng cảm mến, vừa lúc mỹ thư sinh lại ngẩng lên nhìn chàng, chàng liền cười đáp lại. Mỹ thư sinh bỗng đỏ mặt, vội cúi xuống tiếp tục ăn. Diêu Yến Huy hết sức thắc mắc thầm nhủ : - "Thiếu niên này sao mà giống con gái thế nhỉ?" Chàng vốn định đến làm quen với mỹ thư sinh, nhưng rồi nghĩ vậy lại từ bỏ ý định ấy. Ngay khi ấy, thang lầu có tiếng bước chân vang lên, lại có ba đại hán đi lên, đi đầu là một lão nhân tuổi trạc thất tuần, dáng người cao to, mặt đầy thịt ngang, hai mắt xanh rờn, hai huyệt thái dương thoáng nhô lên, thoạt nhìn cũng biết là một cao thủ nội gia. Người thứ nhì vóc dáng cao gầy, có gương mặt trắng trẻo, hai vai nhô cao, mặt đầy gian xảo, một đôi Phán Quan bút giắt ngay trước ngực, người thứ ba vóc dáng béo lùn, mày rậm mắt tròn, râu ria xồm xoàm, tuổi tác nhỏ nhất, nhưng cũng ngoài sáu mươi, lưng giắt một ngọn Nhất Tự Chử (chày), dáng vẻ rất lạnh lùng và ngạo mạn. Ba người ấy ngồi xuống, gọi lấy thức ăn rồi thấp giọng chuyện trò. Diêu Yến Huy hết sức căm ghét ba người ấy, quay sang mỹ thư sinh, thấy y đang cắm cúi ăn, nhưng thật ra đang ngưng thần lắng nghe ba người chuyện trò. Chàng hết sức lấy làm lạ, bèn cũng ngưng thần tĩnh khí, chú ý cuộc đối thoại giữa ba người. Chỉ nghe lão nhân béo lùn nói - Quái lạ, mấy lão bất tử tự phụ nhân vật hiệp nghĩa ấy, sao trên đường chúng ta chẳng thấy bóng người nào thế nhỉ? Chả lẽ họ chưa hay biết hay sao? Lão nhân cao gầy cười khảy :
- - Mấy lão bất tử ấy rất là tinh ranh, chuyện này chấn động cả võ lâm, lẽ nào họ không hay biết, có lẽ họ đến từ hướng bắc, đương nhiên chúng ta không thể gặp được tại đây rồi. Lão nhân béo lùn lo lắng hỏi : - Lão nhị, nếu mấy lão bất tử ấy đến từ hướng bắc, vậy họ đến trước chúng ta còn gì? Lão nhị lạnh lung : - Lão tam lo gì, cho dù họ đã đến Độc Tú phong thì sao nào? Nếu không đến lúc trăng tròn, dù họ tinh ranh đến mấy thì cũng táng mạng thôi. Hơn nữa, bọn họ không đến thì thôi, nếu đến, để cho bọn họ nếm thử mùi lợi hại của môn thần công vừa mới luyện thành của Phú Lĩnh tam hung chúng ta. Lão nhân cao to lớn tuổi hơn hết tự nãy giờ lặng thinh, lúc này bỗng hừ lên một tiếng lạnh lùng, hai người kia liền nín lặng ngay. Diêu Yến Huy nghe tự nãy giờ vẫn chưa biết món bảo vật được giới võ lâm xem trọng đó là gì, đang khi thắc mắc, bỗng nghe họ là Phú Lĩnh tam hung trong Võ Lâm thập tứ kỳ, bất giác giật mình kinh hãi, thầm lo cho những người hiệp nghĩa đã tham dự vào cuộc tranh đoạt bảo vật này. Diêu Yến Huy nghĩ đến đó, đưa mắt nhìn mỹ thư sinh, thấy y đang cúi đầu trầm tư, mày tú thoáng chau, hiển nhiên cũng đang lo lắng bởi sự có mặt của Phú Lĩnh tam hung, bèn quyết định nếu cần sẽ ra tay trợ giúp mỹ thư sinh. Phổ kỵ lúc này đã mang rượu và thức ăn đến, Diêu Yến Huy bèn cũng cúi đầu lẳng lặng ăn uống. Lát sau, bỗng nghe tiếng nói lạ vang lên, Diêu Yến Huy bèn dừng đũa lắng nghe. Thì ra lão nhân cao to nói : - Lão nhị, lão tam, chúng ta bao năm khổ luyện thần công, mấy lão bất tử ấy chẳng còn đáng kể nữa, nhưng tình hình hiện nay khác, một là chúng ta đến đây vì Bách Hội chân kinh đã chấn động toàn võ lâm, mọi người đều muốn giành lấy, nên chúng ta cần phải tính toán thật kỹ đề phòng đến lúc ấy bị thất sách. Đoạn hạ giọng thật thấp, như bàn tính quỷ kế gì đó. Diêu Yến Huy nghe nói bảo vật là Bách Hội chân kinh, bất giác rúng động cõi lòng, nhớ lại ân sư từng nói : - Bách Hội chân kinh là một kỳ thư võ lâm, người có được chỉ cần miệt mài khổ luyện ba năm, ngoại trừ vài vị cao nhân tiền bối, trên đời không còn địch thủ. Lúc bấy giờ chàng đã hỏi mấy vị cao nhân tiền bối ấy là ai, ân sư chỉ nói một người là Nhất Thánh trong Võ Lâm thập tứ kỳ và còn nói là Bách Hội chân kinh có quan hệ sâu xa với bà ấy, rồi chỉ cười nói là mai kia sẽ rõ. Thật không ngờ mình vừa mới hạ sơn đã gặp phải chuyện này, phen này chắc là phải ra tay đoạt lấy chân kinh, mang trả lại cho Từ Bi thánh ni lão tiền bối.
- Diêu Yến Huy nghĩ vậy, bất giác lại liếc mắt nhìn mỹ thư sinh, chỉ thấy y đang chau mày lo âu, với ánh mắt não nề nhìn mình, chàng bất giác nghe lòng áy náy, bèn mỉm cười gật đầu với mỹ thư sinh. Mỹ thư sinh cũng mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng và đượm vẻ thê lương. Trong khi ấy Phú Lĩnh tam hung đã vội vàng ăn xong, lão nhị ném một miếng bạc vụn lên bàn, cùng liếc Diêu Yến Huy rồi đi nhanh xuống lầu. Diêu Yến Huy vội thò tay vào lòng, định lấy bạc trả tiền ăn rồi theo dõi Phú Lĩnh tam hung, bỗng thấy nữ thư sinh đứng lên đi về phía mình, vẻ lo âu trên mặt hoàn toàn tan biến, miệng cười thật tươi và tay cầm chung rượu chậm rãi đi đến. Diêu Yến Huy vốn đã ngưỡng mộ phong thái tuyệt thế của mỹ thư sinh, lúc này thấy y tươi cười càng thêm anh tuấn tuyệt luân, so với khi nãy như thể hai người, chàng bất giác ngây ngẩn, quên cả đứng lên đáp lễ khách. Nhưng mỹ thư sinh không trách, đi đến trước mặt Diêu Yến Huy, nhoẻn cười nói : - Vị huynh đài này sao vậy? Không bằng lòng tiểu sinh đã mạo muội ư? Tiếng nói thật lảnh lót, chẳng giống đàn ông chút nào, thậm chí con gái cũng chưa chắc được vậy. Diêu Yến Huy nghe mỹ thư sinh cất tiếng nói mới bừng tỉnh, phát giác mình đã thất thái, bất giác mặt nóng bừng, ngượng ngùng nói : - Huynh đài đừng nói vậy, tiểu đệ thật ra là bị... Thì ra Diêu Yến Huy tính bộc trực đôn hậu, không quen nói dối, vốn định nói là bị phong thái tuyệt thế của đối phương làm cho mê mẩn, nhưng rồi thấy không ổn, nhất thời cứng họng, không biết nói sao mới phải, thuỗn mặt ra tại chỗ. Mỹ thư sinh thấy vậy thầm gật đầu, mỉm cười nói : - Nếu huynh đài không chê, tiểu đệ ngồi xuống nói chuyện chốc lát được không? Diêu Yến Huy lúc này lòng đã bình tĩnh trở lại phần nào, nghe vậy liền chìa tay mời đối phương ngồi. Mỹ thư sinh ngồi xuống đối diện rồi hỏi : - Xin hỏi huynh đài cao tánh đại danh? Diêu Yến Huy cười : - Tiểu đệ tiện danh Diêu Yến Huy, còn huynh đài? Mỹ thư sinh mỉm cười : - Ra là Diêu huynh! Tiểu đệ Tư Đồ Sơn, rất mong được huynh đài chỉ giáo nhiều cho!
- Hai người chuyện vãn một hồi, mỗi lúc càng thấy tâm đầu ý hợp, nên chẳng giấu diếm nhau điều gì, nhưng chỉ không đề cập đến Bách Hội chân kinh và võ công tuyệt học. Tư Đồ Sơn sau cùng không dằn lòng được nữa, bèn nói : - Diêu huynh, chúng ta mới gặp mà như đã quen nhau từ lâu, tiểu đệ có một điều thỉnh cầu, chẳng hay Diêu huynh... Diêu Yến Huy hiểu ý, trong khi chàng cũng mong hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau, không chừng còn có thể thương lượng, kẻo mai kia trở mặt thành thù thì thật tệ hại, bèn gật đầu cười nói : - Tư Đồ huynh sao khách sáo thế này? Có gì xin cứ nói ra, nếu tiểu đệ đủ khả năng quyết không từ chối! Tư Đồ Sơn nghiêm giọng : - Theo tiểu đệ nhận xét, dường như Diêu huynh cũng đến đây vì Bách Hội chân kinh, chẳng hay có đúng vậy không? Diêu Yến Huy mỉm cười : - Tiểu đệ đến đây vốn không phải vì chuyện ấy, nhưng vừa rồi nghe Phú Lĩnh tam hung nói, mới biết quần hung tụ tập là định tìm kiếm Bách Hội chân kinh tại Độc Tú phong. Tiểu đệ biết Bách Hội chân kinh liên quan đến hào kiếp võ lâm, nên cũng định thử thời vận một phen... Tư Đồ huynh cũng đến đây vì Bách Hội chân kinh phải không? Chàng dứt lời, hai mắt nhìn chốt vào mặt Tư Đồ Sơn. Tư Đồ Sơn biến sắc mặt, lại hỏi : - Vậy là Diêu huynh định xem náo nhiệt phải không? Diêu Yến Huy lắc đầu : - Cũng có thể nói như vậy! Nhưng Bách Hội chân kinh là kỳ thư võ lâm, và cũng có chút quan hệ với tiểu đệ, hơn nữa nếu bị bọn ác đồ lấy được thì giang hồ càng thêm nguy ngập, nên chẳng giấu gì Tư Đồ huynh, tiểu đệ liều chết cũng phải lấy cho bằng được Bách Hội chân kinh để trao trả cho một vị lão tiền bối. Tư Đồ Sơn lòng thầm rúng động, tuy hết sức bội phục tấm lòng cao cả của Diêu Yến Huy, lẽ ra phải giúp chàng một tay mới đúng, nhưng ngặt nỗi Bách Hội chân kinh là vật của sư môn, đâu thể để kẻ khác đoạt lấy, bèn vội nói : - Tiểu đệ tuy đến đây vì Bách Hội chân kinh, nhưng bởi đó là vật của tệ sư môn, chẳng thể không đoạt lại, chẳng hay vị lão tiền bối mà Diêu huynh vừa nói đó là ai vậy? Trong khi nói y ra chiều hết sức nôn nóng, trông chờ Diêu Yến Huy trả lời. Diêu Yến Huy quét mắt nhìn quanh, thấy không có nhân vật võ lâm, bèn thấp giọng nói : - Chính là Từ Bi thánh ni lão tiền bối!
- Tư Đồ Sơn nghe như uống vào một chén trà mát rượi, vẻ lo âu trên mặt liền tan biến, thay vào đó là nụ cười hết sức tươi vui. Diêu Yến Huy thấy vậy hết sức thắc mắc, không hiểu vì sao Tư Đồ Sơn lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Tư Đồ Sơn như hiểu ý Diêu Yến Huy, mỉm cười nói : - Diêu huynh, nơi này tai mắt quá nhiều, chúng ta hãy đổi chỗ khác rồi hẵng nói rõ hơn! Ngưng chốc lát, bỗng hỏi : - Chẳng hay Diêu huynh đã thuê phòng trọ chưa vậy? Diêu Yến Huy lắc đầu. Tư Đồ Sơn cười nói tiếp : - Vậy thì hãy đến khách điếm Hiệp Hưng, tiểu đệ cũng trọ ở đó! Đoạn liền lấy bạc ra giành trả tiền ăn, nắm tay Diêu Yến Huy ra khỏi quán. Khách điếm Hiệp Hưng cách Nhã Hứng lầu chỉ hơn trăm thước, chốc lát đã đến. Tư Đồ Sơn đưa Diêu Yến Huy đến phòng mình, và lại bảo phổ kỵ mang rượu và thức ăn đến. Diêu Yến Huy đảo mắt nhìn, chỉ thấy gian phòng này hết sức sạch sẽ tươm tất, và thoang thoảng hương thơm như lan như xạ, khiến chàng hết sức ngạc nhiên, nhưng thầm nhủ : - "Có lẽ là công tử nhà giàu thích vậy đó thôi!" Thế là chàng cũng chẳng thắc mắc hoài nghi, chỉ thầm cười Tư Đồ Sơn quá có vẻ nữ tính mà thôi. Diêu Yến Huy thoáng quan sát xong bèn hỏi : - Tư Đồ huynh, xin thứ cho tiểu đệ mạo muội, dám hỏi lệnh sư là vị lão tiền bối nào, với Phú Lĩnh tam hung... Bỗng nghe Tư Đồ Sơn kêu lên một tiếng hoảng hốt, tung mình lao lên giường. Diêu Yến Huy giật mình, tưởng là Tư Đồ Sơn phát giác có kẻ nghe trộm, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Sơn tay cầm một vật, vội vàng nhét xuống dưới chăn bong, nhưng không nhìn rõ đó là gì. Tư Đồ Sơn thấy Diêu Yến Huy ra chiều ngơ ngẩn, biết là chiếc áo ngủ chưa bị chàng nhìn thấy, bèn yên tâm vì chân tướng chưa bại lộ, nhưng vẫn thoáng đỏ mặt, trở lại ghế ngồi xuống, ái ngại nói : - Đó là một đồ vật rất đáng ghét, sợ Diêu huynh gai mắt nên tiểu đệ đậy lại, có gì thất lễ xin Diêu huynh lượng thứ cho! Diêu Yến Huy ngạc nhiên thầm nhủ : - "Đâu có vật gì gai mắt, mà vừa rồi mình cũng đâu có trông thấy gì!"
- Chàng tuy nghĩ vậy, nhưng cũng ngỡ là đối phương có điều khó xử, nên bèn cười rồi bỏ qua, quay sang hỏi về thân thế và sư thừa của Tư Đồ Sơn. Thì ra Tư Đồ Sơn chính là đồ đệ của Từ Bi thánh ni, tên thật là Tư Đồ San, cũng là một cô gái mồ côi bị kẻ thù sát hại, đang lúc lâm nguy đã được Từ Bi thánh ni cứu giúp, vì nghĩa cả và lòng thương hại, Thánh ni đã đưa nàng về Lư Sơn truyền dạy võ công. Tư Đồ San một là nhờ thiên tư thông minh, hai nữa lòng mang nặng huyết hải thâm thù, chuyên tâm miệt mài khổ luyện, và lại được vị kỳ nhân đệ nhất võ lâm Từ Bi thánh ni đích thân chỉ dạy, nên sau mười năm Tư Đồ San đã luyện thành toàn bộ tuyệt học của Từ Bi thánh ni, chỉ còn kém về hỏa hầu mà thôi. Từ Bi thánh ni thấy đồ đệ đã có thành tựu, bèn bảo nàng hạ sơn báo đáp đạo làm con và cẩn thận dò la Bách Hội chân kinh, bí học sư môn mất tích đã trăm năm. Sau khi Tư Đồ San hạ sơn, hành hiệp trượng nghĩa trong hai năm đã giành được mỹ hiệu Vân Thường (áo mây) Tiên Tử, tuy nàng đã hết sức dò la kẻ thù, nhưng vì không biết danh tánh và chỗ ở nên trong hai năm qua không hề có được chút kết quả nào. Về sau, nàng bỗng nảy ý cải dạng nam trang, thế là nàng đã cải trang thư sinh đi lại trên giang hồ, so với trước tiện lợi hơn rất nhiều, lòng vui mừng khôn xiết. Không bao lâu sau, nàng bỗng nghe được tin về Bách Hội chân kinh, liền tức tốc lên đường đến Phong Lĩnh quan, thấy có quá nhiều nhân vật võ lâm hiện diện, khó thể đoạt lại chân kinh, bèn định tìm kiếm trợ thủ, nhưng không thấy có mặt các cao nhân hiệp nghĩa, có lẽ vì nàng không quen biết, chẳng ngờ lại tình cờ gặp Diêu Yến Huy ở Nhã Hứng lầu, lập tức bị phong thái anh tuấn siêu phàm của chàng mê hoặc. Về sau nhận thấy mục đích của Diêu Yến Huy cũng là vì Bách Hội chân kinh, nàng hết sức lo lắng, nhưng đồng thời cũng nhận thấy Diêu Yến Huy là một chính nhân quân tử, chỉ cần mình nói rõ nguyên do, hẳn là Diêu Yến Huy sẽ cảm thông, không chừng còn ra tay trợ giúp mình cũng nên, thế là nàng đã chủ động làm quen. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, và thậm chí còn có kế quả bất ngờ, nàng vui mừng khôn xiết, bất giác đã trao trọn trái tim cho Diêu Yến Huy mà chính bản thân nàng cũng không hay biết. Tuy nhiên, Tư Đồ Sơn chỉ kể về thân thế lai lịch và sư môn, chứ không tiết lộ mình là nữ cải nam trang và đã đem lòng si yêu Diêu Yến Huy. Nghe xong, Diêu Yến Huy mừng rỡ nói : - Thì ra Tư Đồ huynh là cao đồ của Từ Bi thánh ni lão tiền bối, tiểu đệ thật thất kính, vậy là Bách Hội chân kinh không thành vấn đề nữa, tiểu đệ sẵn sàng liều mạng trợ giúp. Còn về tướng mạo kẻ thù của Tư Đồ huynh chẳng rõ thế này, xin hãy cho biết, tiểu đệ cũng sẽ lưu ý dò la. Tư Đồ San thấy Diêu Yến Huy thành khẩn như vậy, hết sức cảm động, liền vội cảm tạ, lại miêu tả diện mạo của kẻ thù mà ân sư đã nhìn thấy, sau đó nàng hỏi Diêu Yến Huy về thân thế sư môn. Diêu Yến Huy nhận thấy mình với Tư Đồ Sơn tâm đầu ý hợp, nói ra cũng không hề gì, bèn thành thật cho biết.
- Tư Đồ Sơn bởi chưa tiết lộ thân phận nên tạm thời sử dụng tên giả, nghe Diêu Yến Huy là đồ đệ của Tùng Vân đạo nhân. Lòng càng thêm vui mừng, mỉm cười nói : - Thì ra Diêu huynh là cao đồ của Tùng Vân sư thúc, vậy chúng ta là người một nhà rồi! Diêu Yến Huy gật đầu cười : - Lệnh sư Từ Bi thánh ni với gia sư tuy không phải đồng môn, nhưng quen biết nhau đã nhiều năm, nếu Tư Đồ huynh không khinh chê tiểu đệ, xin hãy dẹp bỏ hai tiếng Diêu huynh, cứ gọi là Diêu Yến Huy hay là sư đệ cũng được. Tư Đồ San nhoẻn cười : - Thế thì gọi là sư đệ vậy. Đoạn nàng chằm chặp nhìn Diêu Yến Huy, bỗng đỏ mặt ngượng ngùng nói : - Được sư đệ vì nghĩa khí khẳng khái hứa trợ giúp, ngu huynh vô vàn cảm kích, từ nay khi nào sư đệ cần đến ngu huynh, ngu huynh muôn thác không từ! Diêu Yến Huy vội đứng lên cảm tạ, lúc này phổ kỵ đã mang rượu và thưc ăn đến. Tư Đồ San mời Diêu Yến Huy ngồi vào bàn và rót cho chàng một chung rượu, rồi cũng tự rót cho mình một chung, sau đó nâng chung lên cười nói : - Sư đệ, chúng ta uống cạn chung rượu này, ngu huynh có một điều thỉnh cầu, mong là sư đệ không chê, vui lòng nhận lời! Diêu Yến Huy ngạc nhiên, đoạn liền uống cạn chung rượu, cười nói : - Hai ta vừa mới gặp đã như cố tri, sư huynh hà tất khách sáo, có gì xin cứ dạy bảo, nếu tiểu đệ đủ khả năng... Tư Đồ San thấy Diêu Yến Huy đã uống cạn chung rượu, nàng cũng liền uống cạn rồi ngắt lời : - Ngu huynh từ bé đã gặp thảm biến, còn lại một mình đơn côi, hôm nay cùng sư đệ bình thủy tương phùng, ngu huynh muốn kết nghĩa kim lan, chẳng hay ý sư đệ thế nào? Diêu Yến Huy lẽ nào lại không thích, chàng sớm đã có kết giao với Tư Đồ San, giờ nghe vậy mừng đến đứng phắt dậy, chồm tới nắm lấy hai tay Tư Đồ San, hớn hở nói : - Sư huynh nói thật chứ? Tư Đồ San theo phản ứng tự nhiên rụt tay về, nhưng không vùng khỏi, đành để mặc cho chàng nắm lấy, bất giác đỏ mặt, may nhờ vừa mới uống rượu khỏa lấp, nhưng tim đập dữ dội, cố giữ bình tĩnh cười nói : - Ngu huynh năm nay mười chín, còn sư đệ... Diêu Yến Huy lúc này đã phần nào bình tĩnh lại, chỉ cầm hai bàn tay đang nắm hết sức mềm mại và mịn màng, bất giác thầm nhủ :
- - "Đôi tay của sư huynh thật mềm mại như là con gái vậy!" Chàng nghĩ vậy, bất giác đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy đôi tay thon thả, trắng nuột, đẹp như con gái, nhất thời quên cả buông ra, đồng thời mắt đăm đăm nhìn vào mặt Tư Đồ San. Tư Đồ San lòng bồi hồi xao xuyến, mặt hoa nóng bừng, vùng tay ra, phụng phịu nói : - Sao cứ nhìn ngu huynh thế này? Trên mặt ngu huynh đâu có hoa! Diêu Yến Huy thấy Tư Đồ San giận dỗi, lúc này mới nhận thấy mình đã thất thái, bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng nói : - Tiểu đệ nhất thời thất thái, đã bị phong thái tuyệt thế của sư huynh... Tư Đồ San cười khúc khích ngắt lời : - Thôi đừng có vớ vẩn, người nhà với nhau hà tất khách sáo? Hơn nữa sư đệ còn chưa trả lời câu hỏi của ngu huynh kia mà! Diêu Yến Huy lại đỏ mặt, nhếch môi nói : - Sư đệ hãy cạn chung rượu này kể như là lễ kết nghĩa kim lan của chúng ta được không? Dứt lời liền đưa chung rượu lên môi, một hơi uống cạn. Tư Đồ San biết giới võ lâm không thích tục lễ, mọi sự đều giản tiện, cũng vội nâng chung lên uống cạn. Hai người vốn không quen uống rượu, hai chung vào bụng mặt đã đỏ gay, bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều say mê phong thái nghi dung của đối phương, có điều là ý nghĩ trong lòng khác nhau mà thôi. Diêu Yến Huy nhận thấy vị nghĩa huynh này khí chất cao quý, nhất là đôi mắt thâm sâu như biển cả, ngập đầy uy nghi và sức lôi cuốn khôn cùng, khiến người tiếp xúc cảm thấy mình bé nhỏ, cam tâm khuất phục và sẵn sàng nghe theo sự sai khiến. Tư Đồ San nhận thấy ánh mắt Diêu Yến Huy phảng phất vẻ ưu oán bâng khuâng, xao xuyến lòng người, nàng vội ổn định tâm thần nói : - Huy đệ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hãy ngơi nghỉ, ngày mai hẵng chuyện vãn tiếp! Đoạn liếc mắt nhìn Diêu Yến Huy trầm ngâm một hồi, nói tiếp : - Ngu huynh có một cá tính quái lạ, từ bé đã ngủ quen một mình, xin Huy đệ lượng thứ cho! Diêu Yến Huy ngạc nhiên thầm nhủ : - "Nghĩa huynh sao thế này? Mặt nào cũng khác đàn ông, lẽ ra mới kết nghĩa kim lan là phải cùng giường chuyện vãn đến sáng mới đúng". Nhưng lại nghĩ, có lẽ đó là thói quen của công tử nhà giàu cũng nên, bèn gật đầu nói :
- - Ca ca đã không quen ngủ cùng giường với người khác, vậy xin cứ tự tiện, không cần khách sáo với tiểu đệ! Tư Đồ San nghe vậy hai mắt ửng đỏ, định nói lại thôi, sau cùng cắn răng gọi phổ kỵ đến dọn dẹp rồi đưa Diêu Yến Huy sang phòng khác ngơi nghỉ. Đêm ấy, Diêu Yến Huy có lẽ vì đã uống mấy chung rượu, tâm thần bứt rứt, nhưng cũng vui mừng vì lần đầu tiên hạ sơn đã kết giao được một người khí chất bất phàm và lại là cao đồ của vị kỳ nhân đệ nhất võ lâm nên đã thao thức suốt cả đêm. Tư Đồ San cũng cả đêm không ngủ, mắt trằn trọc nhìn lên trần nhà, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, lúc lại khẽ buông tiếng thở dài, chẳng rõ nàng có tâm sự trọng đại gì? Hôm sau, trời vừa sáng hai người đã thức dậy, lúc gặp nhau đều sửng sốt thầm nhủ : - "Chả lẽ y cũng mất ngủ hay sao?" Nhưng không ai hỏi ai, chỉ nhìn nhau cười rồi cùng ra sảnh đường ăn sáng. Ăn xong, Tư Đồ San giành trả tiền, hai người rời khỏi khách điếm, thẳng đường đến Tiên Hà lĩnh. Chương 2 Độc Tú phong nằm trong vùng núi Tiên Hà lĩnh, phía trước có Tiên Hà lĩnh chủ phong, phía sau có Bạch Vân nham, thế núi hết sức hùng vĩ, cao khỏi mây xanh, rất hiếm có người đặt chân lên đỉnh núi. Độc Tú phong sở dĩ có tên là bởi ngọn núi này xinh đẹp lạ thường, chung quanh cây cao ngút trời, rừng trúc xanh quanh năm, nhìn từ xa chỉ thấy bát ngát một màu xanh thẫm. Quanh chân núi toàn là những sơn cốc cảnh sắc tuyệt đẹp, từ dưới lên trên nhỏ dần, nhìn từ xa như một ngọn bút chọc trời, nên mới có tên Độc Tú Sơn. Vầng trăng sáng dần lên cao, soi trên mặt đất toàn một màu bạc, muôn vàn vì sao cũng thò đầu ra, lặng lẽ ngắm nhìn mọi vật trong vũ trụ. Gió xuân hiu hắt, dưới chân Độc Tú phong hết sức tĩnh lặng, ngoài tiếng côn trùng, không một tiếng động nào hết. Thế nhưng, trên đỉnh Độc Tú phong, lúc này trong rừng có nhiều bóng người thấp thoáng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quát tháo, khiến bầu không khí vốn đã chết lặng càng thêm phần khủng khiếp hơn. Thốt nhiên, một tiếng reo mừng vang lên, tiếp theo là một tiếng cười gằn, rồi thì trở về với sự tĩnh lặng. Nhưng sau khi tiếng động đó vang lên, liền tức trong rừng có nhiều bóng người vọt lên, cùng lao về phía phát ra tiếng động. Dưới ánh trăng sáng, chỉ thấy những người ấy có đủ tăng tục và nam nữ lão ấu, họ chính là những nhân vật giang hồ tam sơn ngũ nhạc. Những người này thính giác cực kỳ linh mẫn và thân pháp nhanh khôn tả, chỉ thấy họ mấy lượt tung mình đã lần lượt đến nơi phát ra tiếng động, thảy đều mắt lộ vẻ khác lạ nhìn chốt
- vào những người vừa lên tiếng, như sợ họ bay mất vậy. Chỉ thấy bảy đại hán võ phục mày rậm mắt tròn, mắt đầy thịt ngang, tay cầm chặt binh khí, mắt ngập đầy vẻ kinh hoàng và thất vọng quét nhìn hàng trăm cao thủ võ lâm đang bao vây xung quanh. Thế nhưng những cao thủ võ lâm ấy cũng lẳng lặng nhìn họ, không ai muốn cất tiếng trước, nhất thời Độc Tú phong lại trở về với sự tĩnh lặng, không khí trở nên hết sức nặng nề và căng thẳng, khiến mọi người cơ hồ ngạt thở. Thốt nhiên, một chuỗi cười dài vang lên, tiếng cười ghê rợn hệt như cú kêu, khiến người nghe rùng mình nổi gai ốc. Tiếng cười vừa dứt, liền thì một tiếng nói sắc lạnh vang lên : - Bảy tên tiểu tử các ngươi vừa kêu la, hẳn đã phát hiện chân kinh, hãy mau nói cho lão phu biết, sau khi lão đắc thủ, còn có thể truyền cho các ngươi vài chiêu, bằng không các ngươi bảy người, nằm mơ cũng chẳng lấy được. Người lên tiếng khẩu khí quá lớn, hoàn toàn chẳng xem hàng trăm hào kiệt võ lâm ra gì, thật quá ư cuồng ngạo. Quả nhiên, lập tức có người tức giận nói : - Kẻ nào muốn độc chiếm, phải xem lão khiếu hóa này có bằng lòng hay không đã! Qua lời hai người vừa nói, hiển nhiên quần hào võ lâm có mặt tại đây là vì Bách Hội chân kinh. Đêm nay đúng là ngày trăng tròn, chính là thời cơ để tìm được Bách Hội chân kinh, nhân vật võ lâm có chút tiếng tăm trên giang hồ đều lần lượt hay tin đến đây, quyết tâm lấy được chân kinh mới cam tâm. Nhưng sự thực không khiến người hài lòng, quần hào đã tìm khắp Độc Tú phong mà không hề phát hiện ra chút manh mối nào, nghĩ đó chỉ là tin đồn thất thiệt. Chẳng ngờ Trúc Cát thất thử không sờn lòng, tỉ mỉ tìm kiếm lần nữa, quả nhiên họ đã phát hiện ra manh mối. Thì ra Trúc Cát thất thử vốn là sư huynh đệ, lão đại Xuyên Sơn Thử Triệu Dũng, võ công hơn hẳn sáu vị sư đệ, tuổi đã trên dưới bốn mươi; lão nhị Địa Lý Thử Ngô Viễn, một đôi Quỷ đầu đao cực kỳ độc đáo, túc trí đa mưu, có thể kể được là quân sư của cả bảy huynh đệ; lão tam Thủy Đê Thử Tiên Minh, võ công trên đất liền chỉ bình thường, nhưng công phu dưới nước rất xứng đáng xưng là nhất tuyệt; lão tứ Bạo Nhãn Thử Tần Thành, một pho Hồi Phong chưởng rất lợi hại; lão ngũ Khôi Diện Thử Lỗ Tây, tính tình nóng nảy thô bạo, thần lực kinh người, hai trâu chọi nhau, y có thể mỗi tay nắm một sừng trâu kéo ra, sử dụng một ngọn đao to lớn; lão lục Tiêm Chủy Thử Hàn Lục, do bởi miệng rất dài nên mới có biệt hiệu như vậy, sở trường sử dụng một đoản thương; lão thất Cẩm Mao Thử Tư Mã Không, sở trường sử dụng một thanh trường kiếm, võ công tinh thâm, chỉ kém hơn một mình lão đại mà thôi. Do bởi nơi cư trú của họ ở trên Trúc Cát sơn, nên tự xưng là Trúc Cát thất thử. Trúc Cát thất thử chỉ mới thành danh hồi mười mấy năm trước, họ đã gây nên mấy đại sự chấn động giang hồ ở Giang Nam, do đó vang danh thiên hạ, hai giới hắc bạch đều kính nể. Nhưng Trúc Cát thất thử hành sự không bao giờ phân biệt chính tà, chỉ theo ý thích của mình, nên về sau hai giới hắc bạch đều xa lánh họ. Phen này họ rời khỏi sào huyệt Trúc Cát sơn đương nhiên cũng vì Bách Hội chân kinh, sau khi tìm kiếm không có kết quả, trong lúc thất vọng họ ngồi trên một tảng đá trên vách núi nghỉ ngơi. Lão nhị Địa Lý Thử vốn tính kỹ lưỡng, quả nhiên đã phát hiện ra có điều gì quái lạ, liền bảo các huynh đệ đến xem. Bạo Nhãn Thủ quá vui mừng, buột miệng reo lên, Địa Lý Thử ngăn cản không kịp, thế là
- quần hào đã ập đến bao vây. Thì ra Trúc Cát thất thử đi đến gần vách núi xem, lúc này vầng trăng vừa ló dạng, đối diện với vách núi, ánh trăng xuyên qua cành lá, soi lên vách đá, hiện ra hình một thanh trường kiếm, mũi kiếm hướng xuống, dưới mũi kiếm có dòng chữ: "Điểm sáng là mấu chốt, sẽ được kỳ duyên". Đó là nơi cấy giấu Bách Hội chân kinh, nhưng Trúc Cát thất thử chưa kịp xem xét chốt xám thì đã bị quần hào bao vây. Nhưng hàng trăm cao thủ ấy không ai lên tiếng, không khí hết sức căng thẳng, đến khi một lão nhân cất tiếng nói, mọi người đều hướng mắt nhìn lão, khi đã nhìn rõ, thảy đều giật mình kinh hãi. Chỉ thấy lão nhân ấy râu ria xồm xoàm, miệng hô răng nhọn, mày rậm mắt lộ, người gầy trơ xương, tay trái trống không, tay áo phất phơ, tay phải năm ngón rất dài, khô quắt và đen đúa, vẻ mặt hết sức lạnh lùng kiêu ngạo. Thì ra lão chính là Tàn Độc Tẩu, khét tiếng hung ác trên giang hồ, một trong mười bốn kỳ nhân võ lâm. Tàn Độc Tẩu vừa dứt lời, liền tức có người lên tiếng khích bác, đó là Bắc Thần Khất Ngô Tống, với chiếc áo vá trăm mảnh mấy mươi năm du hí giang hồ. Tàn Độc Tẩu thấy lão khiếu hóa buông lời khích bác, đằng hắng hai tiếng, cười khẩy nói : - Lão ăn mày thối tha, chớ nói khoác, hạng tầm thường như ngươi mà cũng định ngăn cản lão phu ư? Bắc Thần Khất ngửa mặt cười vang, khiến quần hào đinh tai nhức óc, thảy đều cả kinh thất sắc, không ngờ lão thiếu khóa nội công thâm hậu đến vậy. Tiếng cười của Bắc Thần Khất vừa dứt, liền lại vang lên một chuỗi cười lạnh lùng và quái dị, phát ra từ một lão nhân tuổi đã cổ lai hi, có gương mặt ngựa xanh mét, mày rậm mắt bé, nhưng ánh mắt sáng quắc, hàm râu quai nón tua tủa, y phục rộng thình, trên lưng giắt chéo một ngọn binh khí quái dị, côn không phải côn mà kích cũng chẳng phải kích. Tướng mạo người này chẳng những ghê rợn, tiếng nói lại càng khủng khiếp hơn, chỉ nghe lão với giọng hệt như quỷ gào sói tru nói : - Có mặt Khương tổ gia ở đây, lão tàn và lão khiếu hóa hãy mau khép cái miệng thối lại, kẻo để Khương tổ gia mà nổi giận... Lão vừa dứt lời đã bị Tàn Độc Tẩu và Bắc Thần Khất hừ một tiếng mạnh cắt đứt, lão quắc mắt giận dữ nói : - Lão tàn và lão khiếu hóa thối tha, nếu không phục, hãy ra đây tiếp Khương tổ gia một chưởng thử xem! Bắc Thần Cái trợn mắt ré lên : - Hay lắm! Lão khiếu hóa rất sợ sống lâu, gặp phải ác long, thật là một cơ hội tốt để thăng thiên, sao thể bỏ qua? Thế là hai người cùng tung mình tới ba thước, quắc mắt nhìn nhau không ai ra tay trước, có lẽ hai người đều biết đối phương chẳng dễ đối phó.
- Quần hào lúc này mỗi người đều có ý nghĩ riêng, có người không muốn hai kỳ nhân võ lâm này động thủ, có người thì lại mừng thầm. Phải biết là mười bốn kỳ nhân võ lâm hồi ba mươi năm trước đã lần lượt lui ẩn, phen này vì Bách Hội chân kinh lại tái xuất giang hồ. Quần hào tuy có rất nhiều đại cao thủ, nhưng không ai đủ sức đương cự với họ, vậy thì Bách Hội chân kinh chắc chắn về tay Võ Lâm thập tứ kỳ còn gì? Do đó, quần hào thấy hai kỳ nhân đã sắp động thủ, thảy đều hết sức vui mừng, mong họ lưỡng bại câu thương, bèn cùng lui ra xa, chừa ra một khoảng đất trống. Hàn Băng Ác Long cùng Bắc Thần Khất gườm nhau một hồi, như đều nhận thấy thế này thì thật nhục cho thanh danh Võ Lâm thập tứ kỳ, cùng đưa tay lên, vừa định xuất thủ. Bỗng nghe một chuỗi cười vang, rồi có người nói : - Lão khiếu hóa, việc đứng đắn không làm, lại nổi tính bốc đồng thối tha, lão điên này hôm nay mới nhận thấy ngươi thật vô tích sự. Bắc Thần Khất giật mình, vội lùi sau năm thước, nhìn Hàn Băng Ác Long cười khảy nói : - Lão quái vật, chúng ta khoan hãy động thủ, kẻo kẻ khác đứng ngoài hưởng lợi. Khi nào xong việc ở đây, lão phu nhất định sẽ nhổ lấy hai chiếc sừng ác long của ngươi. Hàn Băng Ác Long như cũng nhận thấy không nên động thủ trong lúc này, cười hăng hắc nói : - Khiếu hóa thối tha, khoang hãy huênh hoang khoác lác, Khương tổ gia cho ngươi sống thêm vài giờ nữa đấy! Thế là cuộc chiến đã không xảy ra, quần hào đều hết lấy làm tiếc, cùng hướng mắt về phía người xưng là lão điên, chỉ thấy bên cạnh Bắc Thần Khất chừng hai thước chẳng rõ từ lúc nào xuất hiện một lão nhân tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, mặt vuông mắt xếch, mũi hếch miệng rộng, y phục cũ rách dơ bẩn như cả đời chưa từng thay, dáng vẻ cử chỉ hệt như người điên, chính là Tây Phong Giang Phi trong Võ Lâm thập tứ kỳ. Tây Phong Giang Phi quét mắt nhìn quanh, quần hào tiếp xúc ánh mắt của ông đều bất giác rợn người, vội cụp mắt xuống, khiến Tây Phong Giang Phi lại buông tiếng cười vang. Tiếng cười vừa dứt, phía đông lại có tiếng nói quái dị cất lên : - Lão điên thật đáng chết, trò vui thế này lại bị ngươi phá hỏng, ba huynh đệ bọn ta thấy thật là gai mắt. Tây Phong Giang Phi nghe tiếng, không cần nhìn cũng biết đó là ai, ha hả cười to nói : - Kẻ khác sợ Phú Lĩnh tam hung các ngươi, nhưng đối với lão điên này, các ngươi chỉ là ba mảnh phế liệu mà thôi! Trong lúc nói, ông vung tay múa chân, dáng vẻ rất khôi hài. Phú Lĩnh tam hung cũng là nhân vật trong Võ Lâm thập tứ kỳ, đâu từng bị sỉ nhục như thế, tức đến la oai oái. Lão nhị Phán Quan Hung Thần Triệu Khải Cư nóng tính hơn cả, giận dữ quát : - Tên điên kia, chớ khua môi múa mép, có giỏi hãy ra đây tiếp một chưởng của nhị thái gia! Đồng thời tung mình lao ra. Quần hào thấy vậy lại mừng thầm, đều nghĩ là trận ác đấu này không tránh khỏi, nào ngờ Tây Phong chỉ trợn mắt một cái, ngoẹo đầu chẳng thèm đếm xỉa
- đến Phán Quan Hung Thần. Phán Quan Hung Thần thấy vậy càng thêm tức tối, quát to : - Lão điên thật đáng chết! Vừa định tung mình lao tới, lại bị lão đại Âm Tâm Vô Thường kéo lại, thấp giọng nói : - Lão nhị, chớ nóng nảy, coi chừng cạm bẫy của người ta. Phán Quan Hung Thần đành lùi về, trợn trừng mắt hậm hực nhìn Tây Phong Giang Phi, xem ra lòng hãy còn tấm tức. Tàn Độc Tẩu lại cất tiếng nói : - Mấy lão bất tử kia đừng đấu khẩu nữa, hãy mau cút sang một bên, lão phu không nhịn được nữa rồi. Đoạn quay sang Trúc Cát thất thử nói tiếp : - Bảy tên tiểu tử kia, chân kinh ở đâu? Nói mau! Quần hào nghe vậy, lại hướng mắt về phía Trúc Cát thất thử. Trúc Cát thất thử hết sức khó xử, nếu nói thì lòng không muốn, còn như không nói, trước nhiều cao thủ tuyệt đỉnh thế này, chắc chắn khó thể toàn mạng, nhất thời bảy người đưa mắt nhìn nhau, đứng thừ một chỗ. Quần hào thấy vậy đều nghĩ là họ không chịu nói, định độc chiếm kỳ thư, thảy đều giận dữ nhìn họ. Phán Quan Hung Thần vốn đang tức giận Tây Phong, bèn đổ trút sang Trúc Cát thất thử, chỉ nghe y giận dữ quát to : - Bảy tên tiểu tử kia, các ngươi mà không biết điều, nhị thái gia sẽ lấy mạng các ngươi trước. Trúc Cát thất thử sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, lão đại Xuyên Sơn Thử Triệu Dũng bất đắc dĩ ngoảnh lại nhìn về phía cây cổ tùng kia, kể như là cho quần hào biết đó chính là nơi cất giấu Bách Hội chân kinh. Liền tức, quần hào đều phi thân bay đến. Phú Lĩnh tam hung nhanh chân hơn hết, một cái tung mình đến trước vách núi ấy. Đột nhiên, ba tiếng cười vang lên, liền sau đó ba bóng người từ trên vách núi phóng xuống, chân chạm đất không làm tung một hạt bụi, khinh công thật trác tuyệt, hiển nhiên lại là một nhân vật phi thường. Quần hào bị ba người ấy ngăn cản, dừng lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy đó là hai nam một nữ đứng hàng ngang, bên trái là văn sĩ trung niên mày kiếm mắt cao, anh tuấn tao nhã, khí chất cao quý, trong tay phe phẩy một chiếc quạt xếp, trông như tuổi chừng bốn mươi, nhưng thật ra đã cổ lai hi, hai mắt sáng rực tinh quang. Bên phải là một lão bà cực kỳ xấu xí, mặt mày nhăn nheo và đen như than, mày chữ bát, mắt diều hâu, người gầy trơ xương, tay cầm một ngọn Khô Lâu quái trượng, móng tay ánh lên xanh rờn, hiển nhiên là có kịch độc, tướng mạo thật hiểm độc tàn ác.
- Người đứng giữa là một lão nhân béo lùn, gương mặt tròn trịa đỏ au, mặc y phục vải thô nhưng người rất trắng trẻo, mày thưa mắt bé, mũi lân miệng rộng, tay trái cầm một chiếc tẩu thuốc dài khoảng hai thước, hút phả liên hồi, tay phải nhẹ vuốt hàm râu dài bạc phơ, mặt luôn tươi cười, khiến người nhìn thấy là có thiện cảm ngay. Quần hào vừa nhìn rõ ba người này, liền lại sửng sốt kinh hoàng, chỉ nghe Tây Phong Giang Phi lớn tiếng nói : - Hay quá, lão phu tưởng đâu Nam Nho với Đông Ông trốn đâu mất, thì ra cặp bồ với lão khất bà, ha ha.... Bắc Thần Khất tiếp lời : - Lão điên chớ có ghen tuông, xương cốt ngươi cứng nhắc, người ta đâu có thèm, vả lại ngươi cũng chẳng kham nổi. Quần hào nghe vậy đều cười ầm lên, ngay cả Nam Nho và Đông Ông bị chế nhạo cũng cười phá lên. Nhưng riêng lão bà thì giận run, Khô Lâu trượng trong tay vung lên, tung mình lao bổ vào Tây Phong, đồng thời tay trái tung ra một chưởng hung mãnh và quát : - Lão điên thối tha, xem lão nương lấy mạng của ngươi đây! Tây Phong lạng người, như làn khói nhẹ đến nấp sau lưng Bắc Thần Khất, hơ hải nói : - Lão khiếu hóa làm ơn làm phước, lão khất bà rõ là muốn lấy mạng Giang mỗ, hãy cứu nguy mau! Bắc Thần Khất lách người sang bên, cười nói : - Lão điên ngươi không cầu xin mấy lão bất tử kia, lại nhắm vào lão khiếu hóa này, lão phu không mắc hợm ngươi đâu. Thì ra lão bà này chính là Âm Bà trong Võ Lâm thập tứ kỳ, khi xưa cậy tuổi trẻ xinh đẹp đã quyến rũ nhiều kẻ hiếu sắc, dùng thể xác trao đổi võ công, chỉ mấy năm đã học được rất nhiều tuyệt kỹ, nhưng cũng mang dâm danh Thiên Dục Nương Tử. Chẳng ngờ hồi hơn bốn mươi năm trước, bà ta đã tình cờ phát hiện ra được một quyển Khô Lâu kinh, luyện thành một thân võ công kỳ dị, nhưng người cũng trở nên xấu xí khôn tả, ai nấy cũng kinh hoàng bỏ chạy, khiến bà ta hết sức căm hận, cậy vào một ngọn Khô Lâu trượng giết người khắp nơi và bắt đàn ông khỏe mạnh mang về hành lạc, khiến cả giang hồ điêu đứng kinh hoàng. Nhưng những người đàn ông bị bắt vừa thấy hình dạng bà ta đã sợ hồn phi phách tán, mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm, nên không đáp ứng được nhu cầu, khiến bà ta tức giận giết hết tất cả. Về sau tuy bà ta không còn bắt đàn ông nữa, nhưng trở nên hết sức hung tan hiếu sát, vì vậy mới có danh hiệu Khô Lâu Âm Bà Tần Mộng Kiều. Khô Lâu Âm Bà một trượng không trúng Tây Phong, càng thêm tức giận, chẳng còn màng mục đích đến đây của mình, lại tung mình lao bổ vào Tây Phong và với giọng sắc lạnh nói : - Lão nương giải quyết ngươi trước rồi sẽ đến lượt lão ăn mày thối tha kia!
- Tây Phong thấy Bắc Thần Khất tránh sang bên, Khô Lâu trượng lại công đến, vội lách tránh và giả vờ sợ hãi nói : - Lão khiếu hóa, hôm nay Giang mỗ mới nhận ra là ngươi đã giả dối kết giao với Giang mỗ mấy mươi năm. Ối chà! Phen này Giang mỗ chắc phải lên trời làm ma điên rồi. Khô Lâu Âm Bà hai lần bị Tây Phong tránh thoát, lửa giận càng thêm bốc cao, lại vung động Khô Lâu trượng toan tung mình đuổi theo. Bỗng phía đông có người buông tiếng cười khảy và lớn tiếng nói : - Dừng tay! Tiếng quát hàm chứa nội lực đinh tai nhức óc, Khô Lâu Âm Bà giật mình, quay nhìn thì ra là Hàn Băng Ác Long, bèn trỏ Khô Lâu trượng vào lão ta, vừa định quát hỏi. Bỗng nghe Bắc Thần Khất ha hả cười nói : - Thật khá khen cho lão Ác Long, đến giờ này vẫn chưa quên được chuyện ái ân năm xưa... Chưa dứt lời đã nghe hai tiếng quát vang, kình phong ập đến, vội vàng tránh sang bên, đồng thơi la bải hải : - Lão điên, hãy làm ơn làm phước giúp cho ta một tay, lão khiếu hóa hứa sẽ lập cho ngươi một lộc vị trường sanh. Tây Phong vỗ tay cười : - Giúp làm sao được, ngay chính bản thân lão điên này cũng sắp thăng thiên, đâu còn thời gian mà đến thế giới cực lạc kéo linh hồn ngươi về cơ chứ? Bắc Thần Khất nhanh như chớp lướt đến sau Nam Nho và Đông Ông, van vỉ : - Lão nho nghèo, lão nghiện thuốc, xin hãy giúp lão khiếu hóa một phen... mau lên, ối chà! Phen này hai người liên thủ, lão khiếu hóa không chịu nổi nữa rồi... Nam Nho Tiêu Sái thư sinh Tiêu Kiếm Hùng và Đông Ông Thiết Chỉ Yên Ông Triệu Thái cùng lướt ra xa, đồng thanh cười nói : - Lão khiếu hóa định dụng bọn này làm bia đỡ tên, đừng hòng, hãy mau cút sang bên, nếu không, bọn này cũng dự phần đánh cho lão một trận đấy. Khô Lâu Âm Bà và Hàn Băng Ác Long thấy Bắc Thần Khất lại bỏ chạy, tức đến oai oái la to, lại tung mình đuổi theo. Bỗng, lại nghe một tiếng quát to : - Dừng lại! Rồi thì có người trầm giọng nói : - Mấy lão bất tử kia, lúc nào cũng làm lỡ việc chính, hôm nay lão phu mới nhận ra thảy đều là người hữu danh vô thực! Lập tức, mọi người nhốn nháo, Âm Bà với Ác Long vá Bắc Thần Khất cũng đứng lại trừng
- mắt nhìn nhau, còn Tây Phong tung mình phóng đi về phía chỗ cất giấu kỳ thư. Hàn Băng Ác Long và Tàn Độc Tẩu cùng buông tiếng quát vang, tung mình đón đầu cản lại, cùng vung song chưởng tấn công Tây Phong. Tây Phong chân vừa chạm đất, chưởng kình đã ập đến, vội vận Hỗn Nguyên khí công vung song chưởng đón tiếp. Chỉ nghe "bùng" một tiếng vang rền, Tây Phong không chịu nổi chưởng lực hợp kích của hai người, bị đẩy lùi mấy bước, sắc mặc tái ngắt, nhưng Tàn Độc Tẩu và Hàn Băng Ác Long cũng bị đẩy lùi hai bước, hết sức kinh hãi. Ngay khi ấy, phía tây bỗng vang lên một tiếng huýt cao vút, quần hào đều bất giác giật mình, cùng đưa mắt nhìn về phía ấy, chỉ thấy một thanh niên áo xanh mày kiếm mắt sao, anh tuấn tuyệt luân từ trong rừng chậm rãi đi ra. Chỉ nghe Nam Nho cất tiếng nói : - Diêu hiền diệt! Tây Phong cũng ré lên : - Hay nhỉ! Tiểu tử ngươi bây giờ mới đến, hẳn là dọc đường ham chơi, lát nữa lão phu sẽ đánh cho ngươi một trận mới được! Thiếu niên ấy chính là Diêu Yến Huy, chàng quét mắt nhìn quần hào, đoạn bước nhanh đến trước mặt Tây Phong, cười nói : - Điệt nhi đã đến từ lâu rồi, Giang sư thúc mới là người đáng đánh, lại nói người ta. Tây Phong ngẩn người : - Ngươi đã đến từ lâu rồi ư? Diêu Yến Huy gật đầu, tiến tới hai bước, kề tai Tây Phong khẽ nói : - Bách Hội chân kinh đã bị đồ đệ của Từ Bi thánh ni lấy đi rồi, sư thúc không cần ở lại nữa. Tây Phong mừng rỡ reo lên : - Thật ư? Nhưng liền phát giác đã lỡ lời, vội nín lặng ngay. Diêu Yến Huy mỉm cười gật đầu, khom mình thi lễ với quần hào, rồi quay trở lại vào rừng. Quần hào thấy vậy đều hết sức thắc mắc, chẳng hiểu thiếu niên anh tuấn này làm trò quái quỷ gì. Bắc Thần Khất trợn mắt hỏi : - Lão điên, tiểu tử ấy làm trò gì vậy? Tây Phong cười ha hả : - Làm gì ngươi đừng hỏi, hay mau đi theo lão điên này, cam đoan ngươi sẽ có lợi ích.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Hắc Bạch Hương Hồ Ký - Ưu Đàm Hoa
370 p | 116 | 24
-
Tần Nhương Thư - Ưu Đàm Hoa
374 p | 115 | 20
-
Du già đại pháp - Ưu Đàm Hoa
310 p | 95 | 19
-
Ngư Trường Kiếm - Ưu Đàm Hoa
315 p | 153 | 16
-
Trang Tử Tam Kiếm - Ưu Đàm Hoa
264 p | 86 | 16
-
Kim giáp Môn - Ưu Đàm Hoa
288 p | 88 | 16
-
Tiếu Ngạo Trung Hoa - Ưu Đàm Hoa
406 p | 109 | 15
-
Võ Lâm U Linh Ký - Ưu Đàm Hoa
325 p | 79 | 14
-
Giang Nam Oán Lục - Ưu Đàm Hoa
294 p | 73 | 12
-
Võ Lâm U Linh Ký
266 p | 80 | 10
-
VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 2
25 p | 122 | 8
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 6
40 p | 70 | 8
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 5
35 p | 77 | 8
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 12
49 p | 86 | 7
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 16
29 p | 123 | 6
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 11
28 p | 58 | 5
-
Ngư Trường Kiếm - Hồi 17
23 p | 80 | 4
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn