Bão Sài Gòn
TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA
- Tiếng mưa rả rích. Mưa bắt đầu hình như đã lâu lắm. Khi tôi mơ màng tỉnh dậy, mưa đã
nhảy nhót ngoài kia. Lạnh! Như một sớm mùa đông ngoài quê. Tôi cuộn mình trong tấm
chăn nhung còn thoang thong mùi hoa hồng dịu nhẹ. Một nỗi nhớ mơ hồ, êm đềm dịu
vợi như cái co mình m áp trên tấm nệm nhỏ. Phòng tôi không có giường. Mọi thứ được
sắp đặt lung tung như thể chỉ có mình tôi hiu được quy luật ấy…
Sài Gòn… Lâu lm rồi mới có mưa. Tôi vui, dù lòng đang bị nỗi nhnhà cấu xé. Tôi đã
thèm khát một cơn mưa. Lâu lâu, khi mệt mỏi, rệu rã vì áp lực công việc và vì những lo
toan giữa bộn bề cuộc sống, tôi lại thèm được ăn mưa. Thèm được trầm mình dưới những
cơn mưa mát rượi. Để thấy lòng bình yên hơn. Để về lại tuổi thơ hồn nhiên lạ kỳ. Tôi
không làm chcảm xúc, mặc nhiên để nó tìm đường trở về ngôi nhà trên đảo hoang, nơi
cất giấu những bí mật lớn nhất của đời mình. Là những ngày mưa đầu mùa lãng đãng, b
cõng tôi trên lưng và cõng luôn cả cơn mưa về nhà. Cánh diều của hai bcon tôi đẫm
mưa, và đẫm cả nụ cười hồn nhiên, m áp. Là những sáng sớm mấy chị em tôi lội bì bõm
đi bắt những con cá lia thia cực đẹp ngoài đường. Mùa nước lũ về, mang theo cả những
đàn cá tung tăng trên các con đường ngập nước. Sân nhà tôi cũng ngập nước, cả nhà nữa.
Thằng út chổng mông cầm rổ xúc con cá màu đỏ tía bên chân giường. Bị mẹ đánh vì l
tay làm vỡ bộ ấm trà mới tanh. Nó khóc tu tu, dụi cái đầu ướt nhẹp vào lòng tôi, nũng
nịu. Chị cho út con cá màu bạc kia cơ, ứ ừ. Là những ngày mưa tôi trốn nhà đi lang
thang, ngậm từng ngụm mưa mát ngọt trong miệng, để mặc nước mắt ứ đọng và ttrào.
Gia đình tôi là một gia đình phức tạp, ít tiếng cười, ít bình yên. Một gia đình đầy tiếng cãi
vả, đầy những âm thanh náo loạn. Mỗi lần bố mẹ cãi nhau, có khi thì anh cả và bố mẹ
xung đột… nhiều lắm, và tôi không nhhết, tôi lại mong trời mưa, để được khóc một
cách thoải mái mà không sai phát hiện. Trong mưa, tôi nghĩ rất nhiều, cả về những điều
tốt đẹp mai kia, và cvề những ý định điên rồ, dại dột. Mỗi lần buồn, mưa là người bạn
duy nhất để tôi trút mọi tâm sự. Mưa hiền từ, lắng nghe và vvề tôi. Mưa lặng im không
nói, chỉ đan chặt tay tôi và đặt vào mắt tôi một cái gật đầu tin tưởng. Và tôi tr về với tâm
hồn nhẹ bẫng cùng ncười trên môi. Mỗi lần như thế, chỉ có bố hiểu tôi. Bố thường lườm
tôi một cái dễ thương: Con lại lang thang nhặt mưa làm nước mắt và trả nước mắt cho
mưa ư con gái? Tôi vui lắm. Chỉ có bố là nói với tôi những lời lạ lẫm và nhẹ nhàng như
thế. Những kỷ niệm êm đềm tuổi thơ của tôi tờng gắn liền với những cơn mưa. Và
cũng chỉ đứng trước những cơn mưa ấy, tôi mới thật sự là chính tôi, được sống thật với
chính mình.
Sài Gòn cũng nhiều mưa lắm. Những cơn mưa bất chợt đến và đi như chưa từng ở lại.
Tưởng như chưa kịp hụt hẫng, vấn vương thì mưa đã mất hút, vợi vời xa. Thế nhưng tôi
vẫn cứ thích. Tôi ghiền mưa lắm. Bạn bè vẫn thường đùa mày đúng là một kẻ ăn mưa. Cứ
mỗi lần trời mưa, bọn nó lại nhắn tin kêu mày đi ăn mưa và nhđể phần cho tao với nhá.
Tôi bật cười, vì trời đã mưa, và vì câu đùa ngộ nghĩnh của lũ bạn. Mưa Sài Gòn bình lặng
như cuộc sống của người dân nơi đây. Không phải những cơn mưa vần vũ đất trời.
Không phải những trận mưa dai dẳng suốt ngày suốt tháng. Không phải những mùa mưa
bão phá đồng ruộng, làng xóm. Mưa Sài Gòn ít gió. Những cơn mưa bất chợt đến, gieo
nỗi buồn vu vơ trong lòng thi sĩ và những người lữ khách tha phương, rồi lặng lẽ bước đi,
nhẹ nhàng hơn cả khi mưa đến. Tôi vẫn thường tung tăng dưới mưa, bằng lòng làm người
điên trong mắt mọi người. Trở về với con mắt sưng mòng vì mưa, và cả vì nước mắt, mà
vẫn cười, thấy lòng bình yên và nhẹ nhõm…
***
Tiếng mưa vẫn rả rích, đều đều chậm rãi. Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch, cố gạt dòng ức
lan man ra khỏi đầu. Sài Gòn chỉ hai mùa mưa – nắng là thế, mà hôm nay, vừa bỏ tay
xuống chậu nước, tôi bất giác rụt lại. Cảm giác như cái lạnh miền Trung quê nhà. Dậy
từ lúc bốn giờ sáng, nằm nghe tiếng mưa và tiếng con thạch sùng thi thoảng vọng ra từ
trần nhà. Mưa đã gần ba tiếng mà vẫn chưa tạnh. Ngày thường, mưa đã tạnh từ lâu. Nghe
đâu hôm nay có ảnh hưởng cơn bão smột dưới Vũng Tàu. Tôi đánh răng rửa mặt vội
vàng rồi mở máy online. Thấy nhớ bọn trẻ ghê gớm. Từ khi nói chuyện với bọn trẻ lần
đầu, ngày nào cũng online để mong được gặp, nói chuyện với mấy đứa trẻ. Tôi quen
chúng qua trang website viettruyen.vn, nơi mọi người yêu văn có thể trao đổi, giao lưu cả
về thơ văn và cả về đời sống hàng ngày. Tôi nói chuyện với lũ trẻ, những câu chuyện trời
ơi đất hỡi, rồi ngồi cười một mình, thấy lòng vui và ấm áp lạ. Bọn tôi i chuyện bằng
ngôn ngữ của những đứa trẻ lên ba, còn đang tập nói bập bẹ.
- Kem nhào kem nhào.
- Đâu đâu, cho em nhữa. Đút cho em một miếng.
- Há miệng nhào. Nhon không? Một miếng nhữa nhè. Chừ chừ xôi nhào.
- hí. Nhon quá. Đã đã.
- Ôm đã. Ôm đã rồi ăn chiếp. Nạnh quá nạnh quá.
- Ôm nhào. Ôm.
- Em nhữa. *Nhào vô ôm*. Hí hí. Xích quá. Được ôm xích quá chi.
- Oa, nóng quá. Em ngạt thở mất.
- Oa oa. Quạt quạt.
- mà chị mún ôm nhữa. Ôm nhữa cơ. ứ ừ.
- Ôm chiếp nhào. *ôm*. Ấm quá ấm quá.
Chúng tôi chat với nhau như thế. Cùng ăn kem, anh bánh và ôm nhau trong tưởng tượng
mà cứ ngỡ như thật. Rồi cứ không hẹn mà lên. Ngày nào tôi cũng mong ngóng bọn trẻ
online để được trò chuyện và được “ôm” chúng. Bọn trẻ bảo tôi nghiện ôm mất rồi, và
chúng càng ôm tôi nhiều hơn. Tôi vui lắm. Được chuyện trò cùng bọn trẻ, tôi thấy mình
như bé lại, hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng. Tôi tìm lại những nụ cười đã lạc mất từ lâu
hay chưa bao giờ có trong tuổi thơ xa vời. Cuộc đời tôi là một cuốn phim buồn, nước mắt