Bươm bưm trên tim
nằmn lăn trên tấm đệm mềm, đầu ngón tay gy th ơ trang truyn
tranh đậm mùi mc in. Cun truyện đã đc không biết bao nhu ln, vì
nhà Thanh không nhiu truyn bằng nhà , nên lúc nào đến, cũng chán
nn nhìn t sách toàn nhng quyn cũ mèm, góc bìa xơ xác vì ch nhân cũng
không thèm quan tâm đến chúng. Hà thưng ch ly cun mi nht mà Thanh
có, mà mi nht cũng phải khong gn một năm.
Đi mắt Hà quét qua cái dáng ngồi kì quặc của con bạn thân. Tấm lưng dài
cong cong trên ghế nệm xoay, hai chân duỗi ra hai bên thành hình chữ V
ngược, bàn chân vuông góc, dài ngong. Dí mắt dí mũi vào màn hình máy tính
sáng lấp loáng, Hà chắc chắn trong đầu Thanh không coi sự hiện diện của
ngay bên cnh là cn được quan tâm tới.
Hà, đương nhiên không cam chịu điều đó, vứt xoạch quyển truyện xuống sàn.
-Thanh, nói chuyn với con.
***
Thanh đang tranh thủ edit trang truyện dịch có deadline từ ngày hôm qua.
vn nhớ Hà đang ở đó, nhưng không để tâm. Lúc nào cũng thế, khách đến
nhà không phải là một sự kiện quan trọng, đủ để dứt khỏi những việc
đang làm. Chẳng phải không tôn trọng gì, đơn giản sự tiếp đón không nằm
trong tính cách của nó, Hà biết thế, và Thanh cũng biết Hà biết thế. Nhưng
với tính cách trẻ con của Hà, chắc chắn sẽ không phải là đứa nằm im ngoan
ngoãn. Thanh nghe thấy tiếng sột soạt của tấm ga giường Hà đang nằm sốt
ruột nãy giờ, nên không ngạc nhiên khi nghe giọng ỉ ôi dài ngong vang lên.
-Thanh, nói chuyn với con.
Từ năm lớp năm, Thanh nhận Hà làm con, m mẹ, theo một trò chơi gia
đình phổ biến lúc ấy. Tính ra đã kéo dài dc gnu năm, Thanh cũng không
nhớ lý do lúc đó là gì. Vì vóc dáng nhỏ con của Hà cứ lăng xăng bên cạnh đứa
cao nhất lớp như nó? Hay là vì cái mặt non choẹt, trắng búng ra sữa của Hà
làm người ta luôn nghĩ nhỏ hơn tuổi thật, và dáng lu nghều, gầy già dặn
lại cho người ta suy nghĩ về Thanh như một...học sinh cấp II khi đang học
cấp I?... Không nhớ được, chỉ nhớ là cách xưng đó đã trnên quá quen
thuộc, đến mức thành một trong nhng thứ buộc chặt hai đứa với nhau.
-Nói gì bây giờ?
Thanh trả lời, mắt không rời màn hình.
-Nói gì cũng được.
nói, bò lồm cồm đến cạnh chân nó, tay khều khu mép áo như con mèo
bướng. Thanh mải gõ tiếp đoạn hội thoại trong khung truyện nên đã trả lời
chậm một phút, y như rng, con mèo xù lông, nhảy dựng, xoay đến xoạch
chiếc ghế nệm để Thanh nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó dỗi tệ hại.
-Bn đến chơi mà thế à? Ít ra cũng phải nhìn người ta chứ?
Thanh thdài click nút save rồi quay ra khoanh tay nhìn Hà.
-Biết thói quen của mẹ rồi mà còn dỗi vớ dỗi vẩn. Thế bây giờ con thích nói
chuyn gì nào?
***
nín thinh. Đề tài nói được với Thanh đâu có nhiều. Chai đứa đều không
quan tâm đến thời trang, những đứa con trai và chuyện buôn dưa lê ở lớp.
Mỗi đứa là một ốc đảo riêng và chỉ tự nhiên mà hai c đảo đó ở cạnh nhau
bây giờ, mà thôi.
-Con muốn đi chơi.
Thanh thn nhiên chra ngoài bu trời tối mù đang mưa ầm ĩ. Hà u xìu. Lâu
lâu mới có lần hn đi chơi được với nhau, vậy mà ông trời nhằm đúng ngày
hôm nay giáng cho trận mưa đầu mùa, cuối cùng hai đứa về nhà Thanh ăn
bánh ngọt. Từ đấy Thanh ôm bé computer như keo dán sắt, mặc Hà lăn trên
giường, lăn đi đâu thì lăn.
Thanh nhìn dáng vẻ mèo ướt của nó, rồi quay lại màn hình máy tính.
-Có muốn xem đống hình chụp tự sướng không photoshop của mẹ không?
Mắt nó sáng lên ngay lập tức.
***
Ngày chủ nhật.
Hà lại nằm lăn lóc trên giường nhà , nhưng bây gi không chỉ lăn chơi.
Nó đang cnhớ từng góc phòng, tng mảng tường. Khung cửa sổ rộng, bên
cạnh bàn h nhỏ, bày bừa tranh, truyện xenn sách vở vứt lung tung. T
quần áo dán chi chít poster nhân vật hoạt hình, những mảng keo còn dính đầy
ở thành, ngăn kéo. Kệ truyện đã lên được kỉ lục một ngàn cuốn của nó nằm
lng lững chiếm hẳn một góc. Sàn nhà lát gch trng. Cánh cửa mà mười m
phút nữa mẹ nó sẽ mở ra và đưa cho cốc nước cam cùng một đĩa táo ăn
tráng ming buổi tối...
Tiếng chuông gió leng keng trong căn phòng im lng, nơi đứa con gái nhỏ
đang muốn khắc hết những chi tiết yêu thương năm năm trời o lòng. Hà
đưa cánh tay lên trán. Cánh tay trắng che hết tầm nhìn, đang thử, nếu
không nhìn nữa, sẽ nhớ được bao nhiêu.
Cảm giác ươn ướt trên triền mi làm con bé phát hong. Hà vớ vội chiếc điện
thoại bàn rời, chạy ra ngoài ban công. Ngón tay mnh bm liên tiếp số điện
thoại nó đã thuộc lòng.
-Alô?
-Dạ cho cháu gặp bạn Thanh ạ.
-Mẹ đây, sao con?
Thanh luôn nhn ra tiếng của nó. Nó đã tng thử nhiều lần đổi giọng, làm
o âm, bịt mũi, tất cả chỉ nhận được tiếng Thanh thn nhiên chỉ đích danh