
Hà nằm lăn lăn trên tấm đệm mềm, đầu ngón tay gẩy thờ ơ trang truyện
tranh đậm mùi mực in. Cuốn truyện nó đã đọc không biết bao nhiêu lần, vì
nhà Thanh không nhiều truyện bằng nhà nó, nên lúc nào đến, nó cũng chán
nản nhìn tủ sách toàn những quyển cũ mèm, góc bìa xơ xác vì chủ nhân cũng
không thèm quan tâm đến chúng. Hà thường chỉ lấy cuốn mới nhất mà Thanh
có, mà mới nhất cũng phải khoảng gần một năm.
Đuôi mắt Hà quét qua cái dáng ngồi kì quặc của con bạn thân. Tấm lưng dài
cong cong trên ghế nệm xoay, hai chân duỗi ra hai bên thành hình chữ V
ngược, bàn chân vuông góc, dài ngoằng. Dí mắt dí mũi vào màn hình máy tính
sáng lấp loáng, Hà chắc chắn trong đầu Thanh không coi sự hiện diện của nó
ngay bên cạnh là cần được quan tâm tới.
Hà, đương nhiên không cam chịu điều đó, vứt xoạch quyển truyện xuống sàn.
-Thanh, nói chuyện với con.
***
Thanh đang tranh thủ edit trang truyện dịch có deadline từ ngày hôm qua. Nó
vẫn nhớ Hà đang ở đó, nhưng không để tâm. Lúc nào cũng thế, khách đến
nhà nó không phải là một sự kiện quan trọng, đủ để dứt nó khỏi những việc
đang làm. Chẳng phải không tôn trọng gì, đơn giản sự tiếp đón không nằm
trong tính cách của nó, Hà biết thế, và Thanh cũng biết Hà biết thế. Nhưng
với tính cách trẻ con của Hà, chắc chắn sẽ không phải là đứa nằm im ngoan