
Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trong
truyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màu
đen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áo
xắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,
chân hắn đi đôi giày bata cũ rích.
Một thằng con trai- đầu không đội mũ, tóc để như kiểu nhân vật trong
truyện tranh-hơi dài, đen và không rẽ mái, mặc một chiếc áo phông màu
đen bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ carô có vẻ đã cũ lắm rồi, tay áo
xắn cao, còn cái quần jean bạc phếch thì cứ để dài chấm gót như vậy,
chân hắn đi đôi giày bata cũ rích. Tóm lại một câu là trông hắn rất bụi.
Có vẻ như hắn chẳng nhìn ai hay nhìn cái gì cả, đôi mắt hắn sâu thăm
thẳm, cái nhìn xa tận trời mây. Điều đặc biệt là cái-hắn-cầm-trên-tay,
không phải bộ đồ nghề đánh giày, không phải một sấp báo cũ, cũng
không phải tập vé số- đó là thứ khiến tôi lần đầu tiên chú ý đến một
thằng con trai bụi ngoài phố và hình như chưa bao giờ tôi quan sát tỉ mỉ
một thằng con trai nào như vậy. hắn tiến lại chỗ tôi, như một điều tất
nhiên bởi hắn đang bán rong và tôi- như những người khác- cũng là một