
Nghìn lẻ một đêm
Chương 23
CÔNG CHÚA BADOURE SAU KHI
XA CÁCH VỚI HOÀNG TỬ
CAMARALZAMAN

Công chúa nằm ngủ khá lâu và khi thức dậy, nàng rất ngạc nhiên vì
không thấy hoàng tử ở bên mình. Nàng gọi người hầu và hỏi họ xem chàng
ở đâu. Trong khi bọn chúng nói với nàng là có thấy chàng vào trong lều
nhưng đi ra lúc nào thì không biết, nàng với tay cầm lấy chiếc thắt lưng của
mình, thì thấy cái túi vải nhỏ bị mở ra và tấm bùa thì không còn ở trong đó.
Nàng không tin là Camaralzaman lấy ra xem mà lại không mang trả lại nàng.
Nàng chờ mãi tới buổi chiều lòng nóng như lửa đốt và không hiểu cái gì đã
buộc chàng phải xa nàng lâu như vậy. Mãi tới tối mịt cũng không thấy chàng
về, nàng lo buồn không sao tả xiết. Nàng nguyền rủa không biết bao nhiêu
lần tấm bùa và kẻ làm ra nó. Nếu không vì lòng kính trọng ngăn giữ thì nàng
còn lầm bầm trách oán cả hoàng hậu mẹ nàng đã cho nàng một tặng vật tai
hại. Tuy hết sức buồn bực vì chuyện xảy ra và nhất là không hiểu do đâu mà
tấm bùa lại có thể là nguyên nhân làm cho hoàng tử xa cách nàng. Nhưng
vẫn tỉnh táo trong nhận định, nàng đi đến một quyết định dũng cảm, ít có đối
với những người cùng giới.
Chỉ có công chúa và những người hẩu trong trại biết chuyện
Camaralzaman mất tích vì lúc đó tất cả những người khác đều đã vào trong
các lều để ngủ hoặc nghỉ ngơi. Vì nàng sợ chúng có thể đem lòng phản bội
khi biết rõ chuyện xảy ra, trước hết nàng kiềm chế bớt nỗi đau của mình và
cấm tất cả các nữ tì là không được nói hoặc làm gì để gây sự nghi ngờ cho

mọi người khác. Rồi nàng cởi bỏ y phục của mình, mặc vào bộ của
Camaralzaman. Nàng giống chàng kỳ lạ nên sáng hôm sau, khi bọn tuỳ tùng
thấy chàng xuất hiện ra lệnh cho chúng hạ lều gấp gọn hành lý để lên đường
thì chúng tưởng chính là hoàng tử Camaralzaman. Khi tất cả đã sẵn sàng,
nàng cho một trong các cô hầu nằm vào giường cáng, còn nàng thì lên ngựa
và cuộc hành trình bắt đầu.
Sau nhiều tháng rong ruổi trên bộ, trên biển, công chúa điều hành
chuyến đi dưới cái tên hoàng tử Camaralzaman. Để đến đảo Những Đứa Con
Của Khalédan nàng đã phải tạt vào kinh đô của đảo Gỗ Mun mà quốc vương
trị vì lúc đó là Armanos. Những người tuỳ tùng đầu tiên lên bộ để kiếm nhà
trọ đã nói cho nhiều người biết là tàu chở hoàng tử Camaral-zaman từ một
chuyến du lịch dài ngày trở về, vì thời tiết xấu buộc phải lưu lại. Tiếng đồn
chẳng mấy chốc đã lan tới tận hoàng cung.
Nhà vua Armanos với phần lớn các triều thần bèn tới trước công chúa
và gặp nàng vừa lên bờ để tới nơi nghỉ trọ đã được giữ lại cho nàng. Nhà vua
đón tiếp nàng như một quốc vương nước bạn mà từ xưa tới nay vẫn sống
hữu hảo. Ông đưa nàng về hoàng cung, sắp xếp chỗ ở cho nàng và cho cả
đoàn người tuỳ tùng, nhất định không chịu nghe những lời nàng khẩn khoản

cho được ở nơi quán trọ. Nhà vua lại chiêu đãi nàng rất linh đình suốt ba
ngày, trong những bữa tiệc thật huy hoàng thịnh soạn.
Khi ba ngày đã trôi qua, vì nhà vua Armanos vẫn tưởng công chúa là
hoàng tử Camaralzaman, ông thật thán phục thấy một hoàng tử khôi ngô
tuấn tú, dáng điệu hoà nhã và rất thông minh nên khi nàng nói đến chuyện
trở lại tàu tiếp tục cuộc hành trình thì ông gọi riêng ra nói:
- Hoàng tử ạ - Ông bảo công chúa - Ta thì tuổi đã cao như chàng thấy
đó, ít có hi vọng là có thể sống lâu hơn nữa. Ta có một nỗi buồn là không có
con trai để nối ngôi báu. Ông trời chỉ cho ta duy nhất một mụn con gái cũng
có chút nhan sắc có thể xứng đôi vừa lứa được với chàng, một hoàng tử xuất
thân quyền quý và hoàn hảo về mọi mặt. Thay vì cho việc trở lạl quê hương,
chàng hãy nhận lấy con gái ta từ tay ta trao cho chàng cùng với ngôi báu mà
ta sẵn sàng thoái vị ngay lúc này nhường cho chàng. Hãy ở lại đây với chúng
ta. Đã đến lúc ta cần tìm đến sự nghỉ ngơi yên tĩnh sau bao nhiêu năm gánh
vác công việc quốc gia và ta có thể yên tâm khi thấy đất nước mình được
một người kế vị xứng đáng trị vì.
Hoàng hậu Scheherazade muốn kể tiếp nhưng ánh sáng ban ngày
chiếu rọi đã ngăn nàng lại. Đêm sau, nàng kể tiếp cũng chuyện đó và nói với
hoàng Đế Ấn Độ:

***
- Tâu bệ hạ, lòng hào hiệp của quốc vương đảo Gỗ Mun muốn gả cô
con gái độc nhất của mình cho công chúa Badoure thì làm sao mà nàng nhận
được vì mình cũng là gái, và lại còn muốn nhường ngôi cho nàng đưa nàng
vào một tình thế thật khó xử mà nàng không chờ đợi. Nói thật là nàng không
phải là hoàng tử Camaralzaman mà là vợ của chàng thì thật đáng xấu hổ cho
một công chúa đã làm cái trò lừa bịp tự nhận mình là hoàng tử và đã đóng
vai này rất đạt cho tới lúc này. Nếu từ chối thì lại lại lo sợ là, nhà vua quá
thiết tha cho cuộc hôn nhân của con gái, sẽ khiến cho nàng có thể nguy hiểm
tới tính mạng. Hơn nữa, không biết là nàng có gặp lại được hoàng tử
Camaralzaman nơi quốc vương Schahzaman cha chàng hay không.
Cân nhắc như vậy cộng với ý muốn tạo lập cho hoàng tử chồng mình
một giang sơn riêng trong trường hợp tìm lại được nhau đã khiến công chúa
quyết định nhận lời đề nghị của quốc vương Armanos. Vì vậy sau một hồi
im lặng, với một sắc hồng hồng trên vẻ mặt mà nhà vua cho là đức tính
khiêm nhường, nàng thưa:

