PHÒNG GD&ĐT B C TRÀ MYẮ
TR NG THCS ƯỜ
HU NH THÚC KHÁNGỲ
Đ KI M TRA CU I KÌ IỀ Ể Ố
NĂM H C 2024 - 2025Ọ
MÔN: NG VĂN - KH I L P 9Ữ Ố Ớ
Th i gian làm bài: 90 Phút.ờ
I. ĐC HI U (5,0 đi m)Ọ Ể ể
Đc đo n trích sau và th c hi n yêu c u bên d i:ọ ạ ự ệ ầ ướ
Lược dẫn: Cha của Hamlet, tức đức vua của Đan Mạch, bị người em ruột giết chết để chiếm
ngôi. Mẹ của Hamlet ngay sau đó đã tái giá với em chồng. Hamlet ở xa, biết tin cha mất đã trở
về và vô cùng đau buồn. Chàng quyết điều tra xem ai là kẻ đã giết cha mình. Đoạn trích dưới
đây nói về cuộc gặp gỡ giữa Hamlet với chú ruột (vua Đan Mạch mới) và mẹ.
[…]
HẬU – Hamlet yêu của mẹ, con hãy vứt bỏ mầu sắc ảm đạm kia đi, con hãy
nhìn vua Đan Mạch đây với cặp mắt thân yêu. Đừng ủ rũ cúi tìm chi mãi bóng
hình người cha cao quý của con trong cát bụi làm gì. Con há chẳng biết, đó là luật
chung của tạo hóa, cái gì có sống phải có chết, tất phải bước qua cõi đời này để đi
tới nơi vĩnh viễn.
HAMLET – Đúng thế, tâu Lệnh bà, đó là luật chung mà.
[…]
VUA – Hamlet, cháu làm tròn bổn phận cư tang đối với thân phụ như thế, đủ
tỏ bản chất dịu hiền đáng khen của cháu. Nhưng có điều cháu nên biết, là thân
phụ cháu cũng đã từng mất thân phụ của người, và chính người thân phụ ấy lại
cũng đã mất thân phụ của mình. Kẻ còn sống tất nhiên vì chữ hiếu phải ấp ủ trong
một thời gian mối sầu thương tang tóc, nhưng nếu cứ khư khư đau buồn mãi thì đó
là một sự ương ngạnh, một niềm đau không xứng đáng với kẻ nam nhi, chẳng
thuận lẽ trời, một trái tim yếu mềm, một tâm hồn không kiên định, một trí suy xét
tầm thường và ngu muội...
[…]
Tiếng kèn đồng. Mọi người vào, trừ Hamlet.
HAMLET – Ôi, thịt da rắn chắc, quá rắn chắc này hãy chảy ra đi, tan ra đi,
biến thành một giọt sương! Mong sao đấng bất diệt kia đừng trừng phạt kẻ tự hủy
hoại mình. Ôi! Trời hỡi trời! Bao nhiêu lạc thú trên đời này đối với ta sao mà chán
chường, nhạt nhẽo và vô vị đến thế! Bẩn thỉu thay là đời, ôi bẩn, bẩn! Chỉ là một
cái vườn hoang mọc lên hạt giống độc, đầy rẫy những cây cỏ thối tha. Sự tình đã
đưa đến nỗi này! Mới chết được hai tháng! Mà không, làm gì được, nào đã được
hai tháng. Một đức vua hiển minh như thế, sánh với kẻ kia khác nào thần Hyperion
đem đọ với quỷ đêm. Người đã yêu quý mẹ ta, đến nỗi không muốn để gió trời thổi
mạnh vào da mặt bà. Trời đất hỡi: ta có nên nhớ lại nữa không? Mẹ ta đã từng
bám lấy cổ người, tưởng chừng như càng hưởng thụ lại càng thêm khao khát! Thế
mà, chỉ trong một tháng… Thôi… ta đừng nghĩ đến nữa! Nhẹ dạ, đích danh mi là
đàn bà! Một tháng trời ngắn ngủi! Đôi giày tang còn chưa mòn gót, mới ngày nào
lê theo thi hài người cha đáng thương của ta, khóc như nàng Niôbê đầm đìa giọt
lệ; ấy thế mà mẹ ta, chính mẹ ta. Trời hỡi! Một con vật không biết điều hay lẽ phải
cũng còn để tang được lâu hơn – mẹ ta đã tái giá cùng chú ta, em ruột của cha ta.
Nhưng đem so y với người, có khác gì đem ta sánh với Hecquyn! Mới trong vòng