
Giai thoại về công dụng của Ngưu Hoàng
Trong y học Trung Quốc, Ngưu Hoàng thường
được sử dụng để chữa trị các loại bệnh về răng
miệng. Nó có tác dụng đặc biệt đối với các bệnh
như đau răng, viêm lợi. Các nha sĩ phương Tây sử
dụng các thiết bị phức tạp và dược phẩm, trong
khi các bác sĩ Trung Quốc có thể chữa các loại
bệnh cấp về răng miệng bằng Ngưu Hoàng.
Ở Trung Quốc, Ngưu Hoàng đã được dùng như một
loại thuốc trong hơn hai nghìn năm qua. Cuốn từ điển
cổ ngữ về các loại thảo mộc cơ bản của Thần Nông
đã phân các loại thuốc Trung Quốc thành nhiều hạng

khác nhau và xếp Ngưu Hoàng vào hạng được đánh
giá cao nhất. Vì Ngưu Hoàng có thể hạ sốt và giải
độc, nó thường được sử dụng để chữa sốt cao, bất
tỉnh (ngất xỉu), chứng co giật, đột quỵ, động kinh, và
những bệnh khác.
Ngưu Hoàng là một loại sỏi kết thành trong mật một
con bò cái bị ốm. Khi bị đau đớn vì nó, con bò trở
nên gầy mòn, ăn ít cỏ, và cần uống nhiều nước. Nó
không đủ khoẻ để bước đi và mắt của nó chuyển sang
màu đỏ. Cuối cùng nó chết vì ốm. Ngưu Hoàng hình
thành một cách tự nhiên là thường được tính theo giá
của cuộc đời của một con bò, và vì thế mà nó rất đắt.
Có một câu chuyện thú vị về Biển Thước và Ngưu
Hoàng. Biển Thước là một thầy thuốc nổi tiếng thời
Trung Quốc cổ đại, là người có khả năng siêu phàm
và chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Một ngày nọ,
Biển Thước kiếm được một viên Thanh Mông thạch
(một dạng khoáng chất do quá trình axít hoá) cho

người hàng xóm của mình, ông Cố Dương Văn. Biển
Thước dự tính nghiền nó thành bột để chữa bệnh đột
quỵ và bệnh liệt của ông Cố Dương Văn. Bỗng nhiên,
Biển Thước nghe thấy những tiếng động bên ngoài
nhà mình và ông hỏi nguyên nhân. Dương Bảo, con
trai của Dương Văn, đang bảo một người giết một
con bò cái 10 năm tuổi của nhà họ Dương, con vật đã
bị ốm từ 2 năm trước. Sau khi con bò cái bị giết,
Dương Bảo tìm thấy một viên sỏi trong túi mật của
nó. Biển Thước chú ý đến viên sỏi và hỏi Dương Bảo
liệu ông có thể lấy nó không. Dương Bảo cười và
bảo, “Đại phu, ông muốn dùng nó để làm thuốc hả?”
Sau đó ông đặt viên sỏi bên cạnh viên Thanh Mông
thạch.
Lúc này,tự nhiên Dương Văn bị đột quỵ. Biển Thước
nhào tới ông ta và nhìn vào mắt ông ta đang trợn
ngược lên, nôn khan, chân tay ông ta thì lạnh, hơi thở
thì ngắn. Ông ta đang trong tình trạng nguy kịch.

Biển Thước nói với Dương Bảo, “Nhanh lên, mau
đưa cho ta viên Thanh Mông thạch mà ta để ở trên
bàn”. Dương Bảo chạy tới nhà Biển Thước và mang
thuốc về. Biển Thước không có thời giờ để xem nó
rồi nhanh chóng nghiền nó thành bột. Sau đó ông ước
lượng một thang và cho Dương Văn uống. Chẳng
mấy chốc, Dương Văn dứt cơn co giật, hơi thở trở
nên ổn định, và ông ta đã khôi phục sự tỉnh táo.
Khi Biển Thước trở về nhà, ông phát hiện ra viên
Thanh Mông thạch vẫn còn ở trên bàn, trong khi
Ngưu Hoàng thì biến mất. Ông hỏi người nhà, “Ai đã

lấy Ngưu Hoàng đi rồi?”. Người nhà ông nói,
“Dương Bảo đến để lấy thuốc và anh ta bảo làm theo
những gì ông bảo”. Sự ngẫu nhiên này khiến cho
Biển Thước suy nghĩ, “Phải chăng Ngưu Hoàng có
khả năng làm hết khó thở và điều hòa hệ thống hô
hấp?” Ngày hôm sau, ông chủ tâm sử dụng Ngưu
Hoàng trong thuốc của Dương Văn thay thế cho
Thanh Môn thạch. Ba ngày sau, tình trạng của Dương
Văn cải thiện một cách thần kỳ. Ông ta không chỉ hết
co giật mà còn cử động được tay chân bị liệt của
mình.
Từ trường hợp này, Biển Thước kết luận, “Do Ngưu
Hoàng được ngâm trong túi mật của con bò trong một
thời gian dài, vì vậy tính hàn của nó có thể thấu tới
tim và gan của người bệnh. Nó có thể lọc tim, thông
các mạch, điều hòa gan và chữa liệt”.

