
HỒ XUÂN HƯƠNG - NHÀ THƠ TRỮ TÌNH
YÊU ĐỜI
Xuân Hương là một nhà thơ trào phúng, đả kích, Nhiều người nghĩ như
vậy, Nhưng bảo Xuân Hương chỉ là nhà thơ trào phúng, đả kích thì quả
chưa hiểu hết cái phong phú đa dạng của tâm hồn nhà thơ này. Con
người cười nhiều và cười sâu chẳng bao giờ là người bộc tuệch, trống
rỗng, ruột để ngoài da; mà là người có nhiều suy nghĩ, nhiều cảm xúc.
Trữ tình và trào phúng không đối lập nhau cũng như cảm xúc và trí tuệ;
trí tuệ càng sáng suốt thì cảm xúc càng khỏe khoắn, càng phong phú. Và
ở những nhà văn, nhà thơ lớn, hai mặt đó vẫn thường thống nhất với
nhau để nói lên tính chất đa diện của cuộc sống cũng như của tâm hồn
tác giả, Trường hợp Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Nguyễn Công Trứ ở
giai đoạn này và trường hợp của Tú Xương, Nguyễn Khuyến ở giai đoạn
kế tiếp là như thế. Hồ Xuân Hương, nhà thơ trữ tình biểu hiện trước hết
ở lòng yêu mến thiên thiên của bà.
Ở trên có nói Hồ Xuân Hương ghét cay ghét đắng cảnh chùa chiền và ở
đây chúng tôi nói Xuân Hương rất mực yêu mến thiên nhiên, điều đó
không có gì mâu thuẫn cả. Cảnh thiên nhiên nhà thơ yêu mến là những
cảnh bình thường mà cao rộng, có hình khối, có cây, có gió, có âm
thanh, sắc màu... nghĩa là một thiên nhiên trữ tình trong bài thơ dài của