Kể về người thân em yêu quý nhất
Đề 1 : Kể về người Bà.
Hình ảnh hình nh đẹp thiêng liêng trái tim tôi. ngoại người tôi
kính yêu, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.
tôi thương tôi lắm! Tôi nghe mẹ tôi kể rằng: Đó là ngày tôi sinh ra đời, trời
mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy, bố tôi có nói: "Bà ơi,
mau về nhà kẻo cảm lạnh, tin con sẽ báo cho nhà sau." Với một giọng nhẹ
nhàng, nói: "Không sao, muốn xem cháu ra sao, nhà cũng người trông
rồi, con cứ yên tâm." Khi tôi được sinh ra, người đầu tiên bế tôi, cũng người
đặt cho tôi cái tên rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của như muốn một cháu gái duy
nhất của bà được hưởng một cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.
Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi m tbàn
tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấytấm lòng yêu thương, quí mến mà bà dành cho tôi.
Hằng ngày, tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã thấy
dậy quét sân, lau nhà. làm bữa ăn sáng mời cả nhà. Mỗi khi tôi đi học về,
đều ngồi trước thềm nhà đón tôi. Tôi rất thích mỗi khi bà cười, trông bà như trẻ ra bao
tuổi vậy. Vì thế tôi luôn cố gắng học, giành nhiều điểm tốt về đem khoa với bà.
lần, tôi thấy ngồi hát một mình. Những câu hát của tôi nghe sao thân
thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, thường đung đưa võng ru ngủ tôi. Phải
chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của bà cho tôi?
Vào những tối thứ bảy, thường gọi chúng tôi ra sân nghe k chuyện.
Chúng tôi say a nghe bà kể chuyện. Giọng trầm mà ấm m sao! Dưới ánh trăng,
câu chuyện của lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện đưa chúng tôi vào một thế
giới thần với muôn vàn màu sắc như truyện về Tấm, Chàng Thạch Sanh,...
Những câu truyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi câu chuyện kể như một lời
khuyên bào chúng tôi.
Năm tôi học lớp hai, tôi bị m. tôi tuổi đã cao nên bị bệnh, cả nhà ai
cũng lo lắng. Ngày m đó, tôi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn sẽ khỏi
ốm. Ngày còn bé, mỗi khi tôi khóc, người đã dỗ tôi bằng cách gấp những chú
hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tôi tỉnh dậy, thấy tôi khóc, bà xoa đầu tôi:
- Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa!
Tôi ngậm ngùi nói:
- ơi, nhất định phải khỏe lại để sống bên cháu, nhé! Những chú hạc
này cháu gấp dành tặng bà.
Bà tôi lúc ấy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy những chú hạc mà tôi gấp tặng bà.
Mấy ngày sau đó, tôi nghe tin bà tôi không qua khỏi, tôi đã rất buồn.
Mặc dù người bà tôi hằng kính yêu đã sang thế giới bên kia, mãi mãi không
quay trở về, nhưng tôi luôn tự nhủ phải học thật giỏi, thật ngoan để bà có thể tự hào về
cô cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sáng của bà.
**************************************************
********************
Đề 2 : Kể về người Ông.
Ông em m nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng. Ông một người
giản dị, hiền từ. Ông có thân hình thon thả, đôi mắt hiền từ lúc nào cũng sẵn sàng chia
sẻ với em về bất cứ vấn đề nào mà em không m chia sẻ với bố mẹ, như điểm
kém, bị mắng lớp hay đánh nhau với bạn... Đôi tay ông gầy vì đã tuổi, nhưng
ông rất khỏe, xáng nào ông cũng dậy sớm tập thể dục rồi ra quét vườn, nghe tiếng
chim hót. Đối với ông, một buổi sáng như thế này buổi tinh thần ông được thư thái
nhất. Ông rất thích thư giãn vào buổi này bằng cách hưởng cái không khí trong lành
mà thiên nhiên đã ban tặng. Như thường lệ, buổi sáng ông quét vườn và ăn sáng, buổi
trưa ông đi dạo quanh nhà, buổi chiều ông phụ tôi làm các công việc nhà như dọn
dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Mặc làm nhiều như vậy nhưng ông luôn thấy thoải mái,
lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Buổi tối, ông hay ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi ông
khóa cửa đi ngủ. Những lúc dỗi, ông thường kể truyện cho các cháu nghe, ông kể đủ
loại truyện, nào truyện dân gian, nào truyện ời, chuyện hồi nhỏ của ông... Ông
rất giỏi về địa chất, em còn nhớ, hồi tháng ba năm nay, ông được giải thưởng Hồ Chí
Minh về địa chất. Ông còn một họa sĩ, ông vẽ rất giỏi, những bức tranh nào em nhờ
ông vẽ cũng được điểm chín mười. Hồi nhỏ, ông học rất giỏi, lúc nào cũng xếp thứ
nhất lớp. Ông học tất cả các môn.
Ông còn kvới em, hồi chiến tranh, ông phải chăm sóc từng miếng ăn, áo mặc
cho bố em, bác em em. Tất cả mọi người phải trốn dưới hầm, trên đầy tiếng
súng, bom nghe rất sợ. Hồi đó còn không tivi để xem, chỉ đi học mỗi khi loa
phát thanh kêu máy bay giặc của Mỹ đến mọi người lại ạt xuống hầm để
trốn. Ông rất thích đi du lịch, vì mỗi lần đi ông lại thấy sảng khoái, được thư giãn.
vậy, mỗi lần nghỉ bố mẹ em đều tổ chức cho cả nhà đi du lịch biển, nhiều nhất
Đà Nẵng. Vẫn như nhà, ông thức dậy sớm vào buổi sáng đi dạo, tập thể dục
cùng với những người già khác và ông làm quen được với rất nhiều người. Buổi chiều
ông ra tắm biển. Biển Đà Nẵng xanh và trong vắt như thủy tinh. Ông thường bơi ra xa,
sau khi bơi được nhiều vòng, ông vào trong để chơi với các cháu, nhảy sóng với các
cháu. Sau mỗi lần tắm biển, ông tôi, em tôi "thu hoạch" được rất nhiều vỏ sò, ốc và
những con còn sống để mang về Nội làm quà kỉ niệm cùng với chai nước biển
ít cát để nuôi chúng.
Em rất yêu ông, em chỉ mong ông sống được trăm tuổi, sống mãi với gia đình
em và ông đi đến phương trời nào đi chăng nữa thì hình ảnh của ông vẫn còn
mãi trong tâm trí em, không bao giờ phai.
************************************************** *******
Đề 3 : Kể về người thân yêu (tổng hợp)
Tôi còn nhớ ngày bé, giáo hay ra đề tập làm văn: "Hãy viết vmột thành
viên em yêu quý trong gia đình". Tôi, một con 10 tuổi, nằm bệt ra bàn, còng
lưng, hoáy viết. Bao giờ tôi cũng sẽ viết về m(các bài văn mẫu tôi đọc đều
về mẹ cả): "Mẹ em da trắng ngần, mắt bồ câu lấp lánh. Tóc mẹ dài, đen nhanh nhánh.
Em yêu nhất đôi bàn tay búp măng của mẹ. Tay mmịn màng hay xoa xoa em
mỗi lúc em ngoan...”.
Tôi nhớ tôi thường được điểm cao ngất ngưởng, những bài văn của tôi còn
xin giữ lại để m mẫu cho lớp sau. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về độ "hoàn hảo" của
những tác phẩm đầu tay của mình.
Năm nay, tôi 24 tuổi. Thật buồn cười tự nhiên tôi muốn viết lại cái đề tập
làm văn ngày ấy. Xem thời gian làm cho bài văn "điểm A" của tôi bớt "hoàn hảo"
đi nhiều không.
Nhưng tôi sẽ bắt đầu với bố tôi. hồi 10 tuổi, tôi chẳng biết viết vbố cả.
Chả nhẽ lại khoe: "Mọi người bảo em giống bố, giống từ i mũi tẹt lét trở đi đến
nước da đen trở lại. Em sợ nhất mỗi khi bố thơm lên em, râu của bố rất
cứng. Em cũng sợ bố nhiều điều khác nữa. Bằng chứng là, bình thường trông bố
hiền vậy thôi chứ lúc bố cáu, bố hét to lắm làm em giật cả mình"?
Tôi nhớ, một lần cả lớp phải giới thiệu về nghề nghiệp của bố mẹ, bạn nào
cũng hồ hởi khoe: "Bố em làm bác sĩ, bố em làm giáo viên, bố em m giám đốc công
ty này công ty kia..." Oa, tôi thấy những ông bố ấy mới "oách" làm sao, còn bố tôi?
Suốt ngày thấy bố lọ mọ với dầu nhớt đống máy cày, máy kéo. Tôi chuẩn bị
mấy ngày liền, nghĩ nát óc vẫn không biết phải "khoe" về bố như thế nào. Cuối
cùng, mẹ cũng giúp cho, mẹ bảo: "Bố kỹ sư khí". Tôi như gỡ đi được một cục đá
to chảng trong lòng...
Bây giờ tôi sẽ không buồn thiu khi viết: "Kỹ sư bố phải vhưu sớm ra Bắc
vào Nam trên những chiếc xe tải kỹ. Sau khi nghỉ việc, bố buôn bán phụ tùng máy
kéo để nuôi chúng em ăn học".
Từ những giọt mồ hôi của bố, chúng tôi đã lớn lên. Chưa bao giờ bố để cho
chúng tôi chậm tiền học phí, chưa bao giờ bố bắt các con chỉ thi đại học ở Cần Thơ để
đỡ tiền trọ xa nhà. Chưa bao giờ bố để cho chúng tôi thua bè kém bạn.
Ra Nội, bố bắt tôi đi tàu cho đỡ mệt còn bố vẫn cặm cụi xe khách, xe đò.
Tôi chạy xe tay ga, tôi diện quần áo đẹp, bố vẫn cọc ---h chiếc xe 50 tàng không