Nếu không muốn đi hết con đường Nguyễn Việt Phong

Nếu không muốn đi hết con đường…

Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn

Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác

Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

Làm ơn đi mà…

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

Khi ta cười không cần ai chia sẻ?

Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả

Hãy thử cắn chặt môi…

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn

Một đốm lửa trong tim người

Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

Đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường….

Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin

Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

Làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi…

Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

Chờ tìm thấy một người trong đời thật

Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc

Nghiệt ngã đến tận cùng…

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh

Đời người mình yêu thương

Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…

Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà…

Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sang trời đêm

Ngoài dông bão

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão

rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo

mà nào có hay...

Những ngày tuyệt vọng

đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay

khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt

tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được

tại sao không?

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông

rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng

mà nào đâu biết...

Những ngày hạnh phúc

đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai

còn thức dậy và thấy đời mưa nắng

tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt

tại sao không?

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng

ấy tháng năm

bấy nhiêu đó đã đủ?

(nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ

chỉ một lần yêu!)

Ngoài giông bão

mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau

bởi ai cũng cần phải sống

nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt

không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một

người khác

không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác

không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất

không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng

nhau chết

tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?

Nói điều gì đó đi...

Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...

Ngoài giông bão

Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

Người này và người đó...

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó

cũng như giữa nước chanh và tắc đá

vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ

để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu

ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ

ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ

ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ

một điều gì đó không thể gọi tên...

Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...

có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng

ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác

ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác

rồi cứ thế bước đi...

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay

người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ

người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ

cho tất cả thương nhớ này...

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay

(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)

ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng

(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười

hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống

nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng

làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này...

tại sao ta không chọn người đó

dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!.