YOMEDIA
ADSENSE
Nắng bên thềm - Uyên Nhi
132
lượt xem 29
download
lượt xem 29
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Dằn mạnh ly rượu xuống bàn , Vũ Phong gằn giọng : - Anh nhắc lại lần cuối , em không thể ra đi nếu như còn tình yêu với anh. Cuộc sống bên kia bờ đại dương có gì hấp dẫn em ghê gớm đến vậy chứ ? Suy nghĩ cho kỹ đi , và chỉ được chọn một trong hai. Muốn có anh thì lập tức hủy bỏ chuyện xuất cảnh gian trá đó , còn không thì... chấm hết luôn ! Mỹ Trinh rớt nước mắt , cô nhích sát lại gần Vũ Phong , gục đầu...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nắng bên thềm - Uyên Nhi
- Dằn mạnh ly rượu xuống bàn , Vũ Phong gằn giọng : - Anh nhắc lại lần cuối , em không thể ra đi nếu như còn tình yêu với anh. Cuộc sống bên kia bờ đại dương có gì hấp dẫn em ghê gớm đến vậy chứ ? Suy nghĩ cho kỹ đi , và chỉ được chọn một trong hai. Muốn có anh thì lập tức hủy bỏ chuyện xuất cảnh gian trá đó , còn không thì... chấm hết luôn ! Mỹ Trinh rớt nước mắt , cô nhích sát lại gần Vũ Phong , gục đầu vào vai anh giọt ngắn giọt dài : - Vũ Phong ! Hãy hiểu và tin em ! Em muốn có cả hai , anh và cả cuộc sống trên đất Mỹ. Vũ Phong lạnh lùng hất Mỹ Trinh ra khỏi vai anh : - Em sẽ chẳng có được gì cả vì tham vọng quá lớn của mình. Em về đi , từ đây cho đến ngày em đi , đừng có gặp tôi nữa ! - Anh Phong ! - Đi ! Nếu không tôi sẽ đánh em đấy ! Tôi nhắc lại lần nữa , nếu em chọn sự ra đi thì vĩnh viễn không bao giờ có tôi. Em nghe rõ rồi chứ ? - Vũ Phong à , em... - Đi về ngay cho tôi ! Không để cho Mỹ Trinh kịp phân trần thêm lời nào , Vũ Phong xốc nách cô kéo ra ngoài rồi lạnh lùng đóng cửa. Anh nghe tiếng cô nức nở ở bên ngoài , nhưng chẳng thấy động lòng. Một lúc sau , có tiếng nổ máy xe và bóng dáng Mỹ Trinh trên chiếc xe khuất dần sau hàng cây bạch đàn xanh lá... Vũ Phong khẽ thở dài. Anh đập mạnh tay xuống bàn làm ly rượu ngã xuống , nước chảy lênh láng... anh lầm bầm chửi một mình. Thật tầm thường ! Tình yêu gì mà chia năm xẻ bảy , lại sặc mùi thực dụng thế này. Ở trời Tây có gì hay ho chứ. Cưới hỏi đàng hoàng để chung sống suốt đời không muốn , lại muốn làm hôn thú với người không yêu để xuất cảnh rồi ly hôn , sau đó về tìm mình tái hôn... Mỹ Trinh ! Cô tưởng Vũ Phong này là hạng người gì ! Tôi đâu hề cho mướn tình yêu ! Đi đi ! Rồi cô sẽ ân hận suốt đời ! Nhất định là như thế ! - Anh Hai à , anh Hai ! Thức dậy đi ! Gần đến giờ rồi ! Đang ngon giấc thì bi. Tuê. Quyên lay gọi , Vũ Phong nổi quạu nên xẵng giọng : - Gọi anh dậy làm gì vào giờ này ! Bị mộng du rồi hay sao mà nửa đêm lại đánh thức người ta vậy hả ? - Anh mộng du thì có ! Anh nhìn đồng hồ xem. Còn nửa giờ nữa máy bay cất cánh , vậy mà anh vẫn chưa chịu ra khỏi giường. Để lỡ mất cơ hội này , anh sẽ không bao giờ còn gặp chi. Trinh đâu ! Vũ Phong quay mặt vào vách nói dứt khoát : - Anh không quen người nào tên Trinh ! Đi ra ngoài cho anh ngủ ! - Anh Hai ! - Không nói nữa ! Bây giờ đếm ba tiếng , nếu em không bước ra thì anh đi nhậu tới sáng luôn , đừng có khó lóc vì sợ ma đấy nhé ! - Anh... - Một , hai... - Thôi được rồi ! Đừng đếm ! Sợ anh quá rồi. Em đi ra ngoài đây ! Anh đừng nằm đó mà trằn trọc trong hối tiếc đấy nhé ?
- Tuê. Quyên nói xong bước ra ngoài. Vũ Phong cũng không sao dỗ giấc ngủ lại được. Anh nằm lăn qua lộn lại mãi với cơn giận còn âm ỉ trong lòng chờ cơ hội bùng cháy. Cái con bé Tuê. Quyên này ! Nếu nó không phải là đứa em duy nhất , nếu không phải trước khi mất ba nhờ anh chăm sóc cô em gái đàng hoàng thì chắc nãy giờ anh dã đánh cho cô vài cái vì tật nói dai và phá hỏng giấc ngủ của anh. Con ngốc ấy đúng là ngốc ! Sao nó cứ thích khơi lại nỗi đau trong lòng anh , để buộc anh phải nhớ đến nhừng gì lòng muốn quên. Tuệ Quyên bảo anh sẽ hối tiếc vì sự ra đi của Mỹ Trinh ư ? Điều đó chẳng bao giờ có cả. Hối tiếc à ? Không , anh hối hận thì đúng hơn. Lẽ ra phải tìm hiểu kỹ càng , không nên trao tình yêu cho một người vọng ngoại. Nếu trước đây Vũ Phong biết Mỹ Trinh thích sống ở nước ngoài thì anh đã không đặt tình yêu cho cô. Thật đáng tiếc ! Mỹ Trinh ham xuất cảnh đến nỗi dám đánh đổi cả cuộc tình nồng thắm của mình , chối bỏ anh để làm thủ tục kết hôn với một gã đàn ông xa lạ trên đất Pháp chỉ với mục đích rời quê hương. Sở thích này hoàn toàn trái ngược với Vũ Phong. Ba anh khi còn sống đã từng được nhà nước cho xuất cảnh diện H.O nhưng vì anh không thích đi nên ông đã từ chối phỏng vấn và ở lại quê hương cho đến trọn tuổi già. Vậy tại sao anh quen biết Mỹ Trinh hơn một năm trời mà lại không để ý để biết rằng cô là người có tư tưởng vọng ngoại ? Vũ Phong tự trách mình nông nổi , nhưng dù sao anh vẫn đau lòng vì phải xa người bạn gái đầu tiên anh đã yêu. với Mỹ Trinh , cô cho rằng sự chia ly này chỉ tạm thời thôi , sau vài năm sẽ tìm cơ hội tái ngộ... nhưng Vũ Phong không nghĩ vậy. Anh coi như đây là cuộc chia tay vĩnh viễn do Mỹ Trinh chủ động và từ nay trở về sau , anh buộc phải xoá sạch hình bóng cô trong trái tim mình. Yêu một người , rồi chia xa và quên lãng , điều đó không đơn giản chút nào. Nhưng sự thể đã đến nước này , không quên cũng phải quên thôi. - Reng... reng... Chuông điện thoại di động đổ dồn trên đầu giường Vũ Phong. Anh nhướng mắt , vói tay cầm máy : - Alô ! Vũ Phong nhận ra giọng nói nghẹn ngào của Mỹ Trinh : - Anh không đến tiễn em lần cuối sao ? Sao lại đối xử với em như vậy ha ? Phong ? Em... Không đợi Trinh nói hết lời , Vũ Phong cúp máy. Anh ném điện thoại vào một góc , rồi tung chăn ngồi dậy. Lục tìm điếu thuốc gắn lên môi , Vũ Phong ngồi lặng lẽ trong phòng. Một nỗi buồn tràn ngập lòng anh... Một bàn tay đặt lên vai Vũ Phong khi anh vừa rót ly rượu thứ tư. Ngước lên nhìn , Vũ Phong buộc miệng : - Là cậu hả , Vĩnh Kỳ ! Sao biết tớ đang ở đây vậy ? - Em gái cậu gọi điện thoại cho tớ. Thấy cổ lo lắng quá , tớ hứa tìm đưa cậu về nhà ! Vũ Phong nhăn mặt : - Cái con nho ? Tuê. Quyên này... nó trở thành bà cụ non lúc nào không biết. Nào ! Vĩnh Kỳ ! Uống với tớ một ly ! Vũ Phong rót đầy ly rượu đưa cho bạn. Vĩnh Kỳ nói : - Uống hết ly này về nhà nghe ? - Về làm gì giờ này ? Mới có mười giờ tối , cậu làm gì mà nghe lời Tuệ Quyên dữ vậy ? Chẳng giống đàn ông một chút nào. Cậu cứ để Tuệ Quyên điều khiển như thế sau này lấy nhau rồi , nó quen đà thì cậu còn địa vị gì ? Vĩnh Kỳ bật cười :
- - Cậu đã say chưa mà ăn nói lung tung vậy ? Tuệ Quyên là em gái câu mà. Lẽ ra... cô ta kiếm được người bạn trai tốt như tôi , cậu phải mừng cho cổ mới đúng. Đằng này lại chỉ trích tôi nể mặt Tuệ Quyên. Cậu làm anh Hai kiểu gì đây ? Vũ Phong nhếch môi : - Tôi thật sự không thích sự cả nể của cậu ! Để phụ nữ điều khiển như con rối chăng phải là đàn ông. Tôi biết cậu thương Tuệ Quyên nên luôn luôn chiều chuộng nó , nhưng có những cái không nên răm rắp nghe theo. Chẳng hạn như giờ này. Nó bảo cậu lặn lội tìm tôi , cậu cũng hứa ! Lỡ không tìm thấy thì sao ? - Vĩnh Kỳ này đã tìm , thì nhất định phải thấy ! Mấy chỗ cậu đến , tớ đều thuộc nằm lòng. Nói thật nha ! Cậu đừng quá si tình như thế ! Vũ Phong trợn mắt : - Ai nói cậu là tôi si tình ? - Cần gì ai nói ! Nhìn bộ dạng cậu là tớ biết ngay ! Từ ngày Mỹ Trinh đi đến giờ , cậu đâm ra hư đốn thật đó Phong. Đêm nào cũng lê la trà đình tửu điếm. Trước đây cậu nghiêm túc lắm mà ! Có cần vì một người đàn bà mà tự hủy diệt mình như vậy không ? - Cậu điên rồi ! Tôi đi tìm thú vui để giết thời gian , sao gọi là hủy diệt mình chứ ! Người ta có bồ thì hò hẹn đi chơi , tôi bị bạn gái "xù" thì cũng tìm vui bên những nơi chốn khác. - Nhưng chỗ này đâu thích hợp với cậu ? Rượu có thể làm cậu say , song không thể làm cậu quên một người khi lòng cậu cứ mãi nhớ về người đó ! Vũ Phong cười khan : - Cậu cho rằng tôi nhớ Mỹ Trinh sao ? - Chứ gì nữa ? Cổ đi đã ba tháng nay rồi , tôi để ý đúng chín mươi ngày cậu tìm vui bên quán rượu. - Như vậy cũng đâu có nghiã là tôi đang nhớ người ta ? - Nếu không nhớ thì... thử tìm quen cô gái nào đi , như vậy còn tốt hơn làm bạn cùng chai rượu. Vả lại... nó cũng chứng minh được là cậu không còn nhớ thương người yêu xưa. - Cậu nói gì vậy ? Cho dù không còn yêu nhau , dù tình yêu tan vỡ , cũng đâu cần phải nhanh chóng kiếm bồ ? Tôi chia tay Mỹ Trinh không có nghĩa là không đau khổ , muốn quên cũng cần có thời gian. Vĩnh Kỳ cười : - Cuối cùng cậu chịu nhận là thất tình rồi ! Vậy cũng tốt. Đoán đúng bệnh thì sẽ điều trị được thôi mà. Vũ Phong liếc khẽ bạn : - Định trị liệu cho tôi bằng cách nào đây ? - Giới thiệu một cô gái cho cậu... - Dẹp cái vụ đó đi nha ! Vũ Phong này nổi tiếng đào hoa , tôi đâu cần người khác kiếm bồ giùm chứ , nhưng mà vầy... bây giờ không thèm bồ bịch nữa , chỉ vui qua đêm thôi , cậu không có ý kiến gì chứ ? - Không ! Tới cũng là đàn ông mà. Vụ này... tớ sẽ tham gia cùng. - Không được ! - Tại sao chứ ? - Vì tôi không còn có ai trong đời , nhưng cậu thì có đấy ! Phải giữ gìn cho Tuê. Quyên. Tôi không thích có em
- rể hư đốn như mình. - Thế... cậu không nghĩ đến một ngày sẽ gặp "duyên phận" của mình sao ? Đến lúc đó coi chừng cậu mang bệnh sida mất rồi , có hối hận thì cũng đã muộn. Vũ Phong cười lớn. Anh rót ly rượu khác , uống cạnh rồi nhún vai : - Ờ há ! Vậy thôi ! Coi bộ làm bạn với lưu linh chắc ăn hơn ! Chết vì rượu , dù sao cũng không nhục bằng chết vì đàn bà. Nào ! Cạn với tôi một ly. Vũ Phong rót rượu cho Vĩnh Kỳ rồi dặn bạn : - Từ mai đừng tìm tôi nữa nhé ! Vất vả cho cậu quá ! Tìm tôi thì nhất định phải say ! Cậu mà trở thành con sâu rượu thì Tuê. Quyên nó bỏ đấy ! - Vậy thì cậu đừng tới mấy chỗ này nữa. Tuê. Quyên rất thương và lo cho ông anh si tình. Cậu còn đi lung tung thì cổ sẽ còn đày đoạ tớ đấy ! Vũ Phong gật gù : - Được ! Mai tôi bỏ chỗ này ! Tôi sẽ đến một nơi khác... không nói ra thì không ai biết. Hì hì ! Lúc đó chỉ cần cậu bảo tìm không thấy là xong ! - Tuê. Quyên sẽ giận đấy ! - Giận cái gì ! Để tôi nói với nó. Con nhỏ đó từ bé đã được cưng chiều , có biết buồn là gì đâu ! Yên tâm ! Tôi sẽ nói với nó mà. Nào nào ! Vì tình bạn của chúng ta ! Cạn ly ! Vĩnh Kỳ miễn cường uống thêm một ly với Vũ Phong. Chợt mắt anh chạm phải tia nhìn của một cô gái trẻ mặc rube đỏ ngồi ở cuối phòng. Cô ta không nhìn anh , mà nhìn Vũ Phong một cách chăm chú , Vĩnh Kỳ khều tay bạn. - Ê ! Hình như cậu lọt vào tầm ngắm của người đẹp rồi đó. - Người đẹp nào ? - Cô gái áo đỏ ngồi ở góc trái kia ! Vũ Phong quay lại nhìn , cô gái lập tức đưa ly rượu lên ngay tầm mắt và tặng anh một nụ cười đầy ẩn ý. Vũ Phong nhếch môi , anh cũng nheo mắt nâng ly mời lại cô. Vĩnh Kỳ nói nhỏ vào tai anh : - Có cần làm quen không ? Mời cô ta đến bàn mình nhé ! - Dẹp ! - Vũ Phong khoát tay - Giỡn chút thôi , giờ tôi muốn về. Ngủ một giấc , sẽ mơ thấy mộng đẹp. - Trong mộng có nàng tiên áo đỏ của cậu không ? Vũ Phong so vai : - Không ! Chỉ có hình ảnh Mỹ Trinh trên chiếc thuyền cô đơn. Tôi đứng bên này bờ đại dương đưa tay vẫy , Mỹ Trinh muốn chèo thuyền vào bờ nhưng sóng đánh thuyền trôi xa theo dòng nước ngược , cứ như thế. Càng lúc càng xa cho đến khi không nhìn thấy nhau. Vĩnh Kỳ bĩu môi : - Lãng mạn dữ ! Vậy còn không chịu nhận mình là kẻ si tình , suốt ngày mơ đến bóng hình trong dĩ vãng. Tỉnh táo một chút đi , chính cậu cũng đã nói tình yêu giữa cậu với Mỹ Trinh kết thúc rồi mà ! Vũ Phong búng mạnh vào chóp mũi Vĩnh Kỳ : - Thế mới nói cậu là thằng khờ ? Thực tế là vậy đó , nhưng mơ vẫn là mơ ? Thằng ăn mày cũng có quyền
- mơ làm hoàng đế vậy ! - Nhưng giấc mơ phản ánh tư tưởng người nằm mộng. Tớ dám chắc cậu vẫn còn thương nhớ Mỹ trinh... - Nhớ cái đầu của cậu ! Thôi , gọi bà chủ tính tiền đi rồi về ! Vĩnh Kỳ gọi chủ quán , bà ta bước ra với nụ cười thật tươi. - Hai cậu không cần trả , chai quhisky này do cô Thảo Sương mời ! Vũ Phong cau mày : - Thảo Sương nào ? Tôi không quen... Bà chủ tươi cười chỉ cô gái áo đỏ : - Là người đẹp đó đó ! Cô ta tính tiền với tôi rồi ! - Hừ ! Vũ Phong đứng bật dậy đi đến bàn cô gái : - Người đẹp trả tiền cho anh luôn rồi hả ? Có cần bao anh ngủ đêm nay hay không ? Tưởng cô gái sẽ đỏ mặt vì ngượng , không ngờ cô ta vẫn thản nhiên nhướng đôi lông mày vòng cung : - Nếu anh thích , em sẽ chiều. Đôi bên cùng vui vẻ là được ! Biết gặp phải dân chơi thứ thiệt , Vĩnh Kỳ kéo Vũ Phong : - Về thôi Phong ơi ! Tuê. Quyên đang chờ cửa mình đấy. Vũ Phong gạt tay anh : - Cậu về trước đi , tớ ở lại tính toán với người đẹp cho sòng phẳng đã ! - Thôi đi mà , Vũ Phong ! - Không thôi được ! Cậu không về thì ở lại với tôi luôn , ôkê ! Vĩnh Kỳ nhún vai bỏ đi một mạch. Vũ Phong liếc Thảo Sương : - Bây giờ tính làm sao ? - Sao cũng được ! Đã bảo tùy anh mà ! - Tốt ! Vậy ra xe đi , anh đưa em đi đến một nơi thật tuyệt vời. Nhất định em sẽ không thấy uổng khi bỏ tiền ra "bao trai" như vừa rồi em đã làm. Cô gái hơi sượng mặt : - Sao anh dùng từ nặng nề thế ? Em thích anh nên tốt với anh , không phải đàn ông nào cũng được diễm phúc đó đâu. Thường thì họ phải tốn kém rất nhiều cho em đấy ! - Vậy à ? Vậy bây giờ em muốn đền bù bằng cách nào đây ? - Ở bên em đêm nay , anh bằng lòng chứ ? - Chỉ có vậy thôi à ? Thảo Sương nhún vai. Nhìn vẻ mặt vênh váo của cô , Vũ Phong muốn mắng cho một trận nhưng anh kịp kìm lại. Với loại gái thích chơi ngông như vầy , phải dạy cô ta một bài học nhớ đời. Thảo Sương đứng lên , tự nhiên đến gần Vũ Phong , móc tay mình vào tay anh. Vũ Phong khẽ cười rồi choàng tay ngang vai cô đi ra cửa. - Em không hối hận chứ ? - Không. Em thích anh mà.
- - Mỗi lần thích đàn ông , em đều bỏ tiền ra mua họ như thế này sao ? - Ậy ! Anh nói quá lời rồi ! Em không mua họ , và cũng chưa làm như thế này với ai. Anh là người đầu tiên. Em thích anh một cách đặc biệt , ngay giây phút đầu gặp mặt. Tên anh là Vũ Phong à ? - Phải ! - Cái tên nghe oai lực và dũng mãnh quá chừng. Tên đẹp như người. Nếu em có một bạn trai như vầy , em sẽ thích lắm và sẽ trân trọng tình cảm đó suốt đời. Vũ Phong ! Anh cũng thích em chứ ? - Không ! - Hả ? Anh... anh nói không à ? - Phải. Anh không thích bạn gái như thế. Thảo Sương làm mặt giận , rút tay mình ra khỏi tay anh. - Nói thế sao còn đi với người ta chư ? - Ủa ! Em dùng tiền để mua tình đêm nay mà. Anh sẽ cho em được toại nguyện. - Đừng nói chuyện tiền bạc nữa. Nếu anh thích , sau này em sẽ luôn có mặt bên anh. Vũ Phong vào bãi lái chiếc Matiz ra ngoài. Thảo Sương trố mắt nhìn. Chao ơi ! Thì ra anh chàng của cô không những đẹp trai số một mà còn là bậc vương tôn công tử ! Nhìn chiếc xe anh đi là đủ biết rồi. Không lẽ... trời định cô gặp duyên may quá dễ dàng như vậy ? Nếu cưa đổ được chàng , cô nhất định sẽ từ bo ? Lạc Mai... - Lên xe đi ! Không đợi mời đến lần thứ hai , Thảo Sương vội bước tới ngồi bên cạnh Vũ Phong. Mùi nước hoa đàn ông gợi cảm tỏa ra từ trang phục của anh làm cô ngây ngất. Không cần giữ ý tứ gì nữa , Thảo Sương ngồi thật sát bên cạnh Vũ Phong. Xe vừa lăn bánh , cô đã tựa đầu vào vai anh thủ thỉ : - Xe riêng của anh có phải không ? Không ngờ em diễm phúc quen được "cậu ấm" như anh vậy ! - "Cậu ấm" cái nỗi gì , đến chai rượu còn phải đợi con gái trả tiền mà. - Đâu có ! Đâu có ! Là em tự nguyện chứ bộ. Thú thật vừa nhìn thấy anh , tim em đã đập loạn nhịp rồi. Em rất muốn làm quen , nhưng không nghĩ anh giàu như vậy. Xin lỗi nha , Vũ Phong ! Em trả tiền rượu như thế không làm anh khó chịu phải không ? - Trái lại , anh rất khó chịu. Và bây giờ anh đưa em đến khách sạn để trả giá đây. Bây giờ em có năm phút để suy nghĩ. Nếu chịu năn nỉ nói xin lỗi sao cho anh nghe được , anh sẽ đưa em về nhà. Bằng không em sẽ chết trong tay anh đấy ! Thảo Sương cười tủm tỉm : - Em không muốn về nhà. Thà được chết trong tay anh còn hơn ! Hay là mình về nhà anh đi Phong. Sau này em sẽ đến bất cứ lúc nào anh thích. Vũ Phong thoáng rùng mình. Cô ta là hạng gái gì đây ? Điếm hạng sang thì đâu có mời kiểu lỗ vốn như vậy ? Hiện tượng này chỉ thường xảy ra ở những bà goá phụ , lắm tiền của nhưng thiếu ân tình và quí bà thường rất kén đàn ông dù chỉ để mua vui. Nhưng Thảo Sương hãy còn trẻ , chỉ bằng hoặc hơn em gái anh vài tuổi , cô ta có vẻ rất lão luyện tình trường... săn đón anh như thế này chắc chắn có mục đích rồi. Lại còn dám hỏi cả địa chỉ ? Nằm mơ đi cô em ? Hạng đàn bà như cô cho tới kiếp sau cũng đừng hòng đặt chân vào
- ngưỡng cửa nhà ho. Vũ. - Anh Phong nè ! Suy nghĩ gì nữa vậy ? Không muốn cho em biết nhà sao ? Vũ Phong gật đầu : - Nhà anh không thích hợp với em ! - Lại còn thế nữa ! Vậy sau này muốn gặp anh , em làm sao ? - Anh không nghĩ sẽ gặp lại. Và em , trải qua đêm nay rồi em nhất định sẽ không dám gặp anh. Thảo Sương cười thành tiếng : - Để coi sao đã ! Nói bây giờ còn quá sớm đó anh ! Vũ Phong chợt nhìn vào kính chiếu hậu rồi hỏi : - Em có quen với người đi môtô đàng sau không ? Thảo Sương quay lại , vẻ mặt thoáng có chút bối rối. Cô khom người xuống nói nhỏ vào bên tai Vũ Phong : - Chạy nhanh một chút đi ! - Em quen anh ta hả ? Chồng , hay là bạn trai ? - Không phải ! Là chị em thôi. Chị ấy khó tính lắm , không thích em giao du với đàn ông. Anh tăng tốc lên đi , em không muốn chị ấy đuổi kịp. Vũ Phong ngạc nhiên : - Người đó... là con ha ? Sao giống con trai quá vậy kià ? Mặc đồ vest , thắt cà vạt , cả cách chạy xe cũng giống đàn ông nữa. - Ờ... chị ấy vốn như vậy từ lâu rồi , nhưng ghét đàn ông lắm , nhất là những người đi chung em. - Chị em có bạn trai chưa ? Thảo Sương lắc đầu : - Chưa , và sẽ không bao giờ gần gũi đàn ông. Chị ấy bị dị ứng với người khác phái. - Vậy thì hoàn toàn trái ngược với em rồi. Em có vẻ thích quyến rũ đàn ông hơn để họ tán tỉnh mình , vì vậy chị em lo thì phải ! - Anh không hiểu đâu. Thôi , chạy nhanh đi , đừng để người phía sau bắt kịp. - Anh lại muốn biết chị của em phản ứng thế nào. Ghé lại đây cái đã... Dứt lời , Vũ Phong giảm tốc độ và cho xe dừng lại trước khách sạn Muà Đông. Từ phía sau , chiếc Môtô lập tức vọt lên cúp ngay đầu xe anh. Thảo Sương nhanh chóng nhét vào túi áo của Vũ Phong một tấm card. Vũ Phong mở cửa xe. Cô gái đi môtô hùng hổ bước tới túm tay áo Vũ Phong khi anh vừa bướ xuống. - Mau nói cho tôi biết , anh quan hệ thế nào với Thảo Sương ? Vũ Phong bình tĩnh gạt tay cô gái tóc tém , mắt anh nhìn xoáy vào khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận của cô , bất chợt nhận ra cô thật là xinh đẹp với đôi mắt bồ câu đen láy , sóng mũi cao , bờ môi mọng và làn da màu hồng quân rắn rỏi kiên nghị , một nét đẹp không chút phấn son nhưng vẫn có sức hút kỳ lạ. Vũ Phong còn đang ngẩn ra nhìn thì đã bị cô ta xô mạnh làm anh chới với suýt ngã , Thảo Sương vội xông lên như muốn bảo vệ anh trước gương mặt đằng đằng sát khí của chị mình : - Lạc Mai à , đừng làm vậy ! Không phải anh ấy muốn tán tỉnh em đâu. Đây là người bạn... láng giềng cũ lâu ngày mới gặp , ảnh mời em đi ăn tối thôi mà. Bỏ qua đi , đừng tức giận nữa nghe !
- Cô gái tên Lạc Mai gằn giọng : - Bạn lâu ngày mới gặp đã vội vã nhận lời đi ăn tối với nhau ? Em tưởng tôi là kẻ ngốc ngếch chắc ! Đây đâu phải lần đầu tôi bắt gặp em nhăng nhít thế này. Đừng có nói dối nữa. Tôi chán nghe em giải thích lắm rồi ! Vũ Phong nhìn thấy vẻ căng thẳng của Lạc Mai , tự nhiên anh có ý trêu chọc nên lên tiếng : - Không thích nghe thì thôi , đâu có cần tức giận đến như vậy hả chị ? Em gái chị dễ thương như thế , có chàng trai nào gặp cổ mà chẳng động lòng ? Sự tức giận của chị có vẻ như... ganh tỵ nhiều hơn là lo lắng. - Đê tiện ! Lạc Mai dang tay tát vào má Vũ Phong. Do quá bất ngờ không kịp đề phòng nên Vũ Phong lãnh trọn cái tát tai nảy lửa của cô. Năm ngón tay cô còn hằn rõ một bên má anh. Vũ Phong nổi nóng chụp tay của Lạc Mai xiết mạnh. - Xem ra cô thích dùng bạo lực quá ha ! Được ! Để tôi lãnh giáo cô xem thế nào nhé. Vũ Phong bóp mạnh cổ tay của Lạc Mai nhưng cô khỏe mạnh và nhanh nhẹn hơn anh tưởng , Lạc Mai rút tay về đồng thời tung một cú đá như trời giáng vào mặt Vũ Phong , anh né kịp qua một bên , tức thì những cú đá song phi liên tiếp được tung ra nhắm thẳng vào anh. Vũ Phong kinh ngạc vừa né tránh vừa nghĩ cách đối phó. Cách ra đòn vừa rồi của Lạc Mai cho thấy cô là người biết võ và có vẻ rất lão luyện tinh thông trong việc sử dụng chiêu thức để đánh người , nhưng xét thấy cô là phái nữ nên Vũ Phong chỉ né tránh chứ không đánh trả. Lạc Mai không hề tỏ ra khách sáo chút nào , cô lao tới đấm đá liên tục , Vũ Phong tránh được chiêu này cô lại ra chiêu khác nhanh hơn , như muốn lấy mạng anh... Thảo Sương thấy vậy sợ đến nỗi bật khóc. - Lạc Mai ! Đừng đánh nữa ! Nếu không em thà để xe đụng chết cho rồi. Chị đối với bạn em như vầy sao em chịu nổi đây ? - Chịu không nổi. Tức là em đã có cảm tình với hắn ? Em điên rồi sao ? Em còn nhớ đã hứa gì với tôi không hả ? Lại Mai vừa nói vừa tiếp tục đánh nhau với Vũ Phong. Sợ anh bị tổn thương thân thể , Thảo Sương nhào vào giữa khiến Lạc Mai phải dừng tay lại. - Chuyện gì vậy ? Em muốn chết thế hắn nữa à ? - Không ! Lạc Mai ! Em không đi đâu nữa. Em sẽ theo Lạc Mai về nhà. Sau này em sẽ không làm như thế nữa. Bỏ qua chuyện này đi , em xin Lạc Mai mà ! Được không ! Lạc Mai nhìn vẻ mặt của Thảo Sương , có vẻ đã xiêu lòng , song cô vẫn đưa tay điểm mặt Vũ Phong , nói bằng giọng hằn học. - Vì Thảo Sương cầu xin , nên tôi tạm bỏ qua việc này nhưng tôi cảnh cáo anh , từ nay trở đi không được qua lại với cô ấy nữa , nếu không thì đừng trách tôi ! Vũ Phong trợn mắt : - Cô dọa tôi hả ? Lần đầu tiên một cô gái dám dùng lời này với tôi. Lạc Mai thân yêu ! Lẽ ra tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì với em cô đâu , nhưng vì cô cấm tôi cho nên tôi thích làm ngược lại. - Anh... Lạc Mai sừng sộ lao tới , tay cô vung thành một nắm đấm giơ cao nhưng Thảo Sương đã ôm cô lại. - Lạc Mai , đừng mà ! Mai tức giận như vậy , người ta sẽ càng chọc ghẹo Mai đó. Nghe lời của em đi , để em
- bảo ảnh về. Rồi Thảo Sương quay sang Vũ Phong hạ giọng năn nỉ. - Anh Phong à ! Em xin anh về đi , đừng làm cho mọi chuyện xấu đi như vậy. Có gì mọi hậu quả em phải gánh hết đó , anh không vì bản thân thì cũng xin anh vì Thảo Sương , đừng gây nữa , về nhà đi anh ! Nhìn đôi mắt rưng rưng như sắp khóc của Thảo Sương , Vũ Phong chợt thấy tội nghiệp. Nghĩ lại anh đúng là vô duyên , người làm chị đương nhiên là phải bảo vệ em mình chính đáng , còn anh...thật ra anh cũng đâu có tình ý đặc biệt với Thảo Sương , chẳng qua ghét cái cách vung tiền mua tình cảm của cô , anh định cho cô một bài học đáng nhớ , bây giờ chị cô ta xuất hiện đòi đánh anh , còn Thảo Sương trở nên ngoan hiền bênh vực cho anh , vậy thì trò chơi này không nên tiếp tục nữa. Vũ Phong thấy chán ngán muốn về nhà , vì vậy anh gật đầu. - Thôi được , nể tình em , anh không thèm tính toán với cô ta. Em nên theo bà chị khó tánh về đi , lúc khác mình gặp lại. Vũ Phong vẫy tay chào Thảo Sương , cô còn kịp nói nhỏ vào tai anh "nhớ liên lạc cho em nhé" rồi mới lên xe môtô cho Lạc Mai chở về nhà. Trước khi đi , Lạc Mai còn lườm Vũ Phong với đôi mắt nảy lửa. Đôi mắt làm chấn động cả tâm hồn Vũ Phong. Anh cười cười ngồi vào xe. Lần đầu tiên Vũ Phong gặp một cô gái dữ dằn như thế. Xem ra tay nghề cô ta cũng khá cao. Tốt ! Một cô gái có cá tính mạnh mẽ , lại rất xinh đẹp , tiếc cái là... hơi giống đàn ông , không có chút dịu dàng nữ tính. Phụ nữ mà đóng đồ vest , thắt cà vạt như cô trông không thuỳ mị tí nào. Hai chị em đúng là hai thái cực. Cô chị rắn rỏi kiên nghị lạnh lùng bao nhiêu thì cô em lẳng lơ , dễ dãi và đa tình bấy nhiêu. Vũ Phong cho xe chạy , trên đường về anh cứ nhớ hình ảnh của Lạc Mai với những cái đánh đấm thật bất ngờ. "Gía mà cưa đổ đươ ,c cô gái như vậy chắc là rất thú vị" Vũ Phong mỉm cười với ý nghĩ của mình. Đối với anh , đêm say này thật ấn tượng và có nhiều kỷ niệm khó quên. Thảo Sương ngồi trước gương tự ngắm mình với tâm trạng bực bội vô cùng. Rõ ràng là cô không xấu , mà lại còn có rất là nhiều đường nét quyến rũ làm xao xuyến trái tim của đàn ông , bằng chứng là trong buổi tiệc nào , cô cũng có bao kẻ đưa người đón , biết bao chàng trai trẻ thay phiên nhau săn đón và ga lăng hết mực với cô. Vậy mà cái anh chàng Vũ Phong chết tiệt kia lại coi cô chẳng ra cái gì cả. Đưa tấm card cho anh ta cả tuần rồi mà không thấy anh ta gọi điện lại cho cô. Chiều hôm qua ra phố mua sắm , tình cờ gặp anh đi ngang qua , Thảo Sương đã lên tiếng gọi , thậm chí đưa cả tay vẫy chào anh , nhưng đáp lại cử chỉ nồng nhiệt của cô , anh chỉ cười một cái rồi đi tỉnh , như là hai người chưa bao giờ gặp nhau. Lúc anh lên xe , Thảo Sương định bám theo anh để xem anh làm việc ở đâu , xui xẻo là cô quẹt xe trúng một thằng bé học sinh đi xe đạp , thế là cô phải đưa thằng bé đến bệnh viện…. thế là bóng Vũ Phong mất hút. Mà anh ta cũng tệ thật. Cô đối xử thân tình với anh ta như thế , đưa cả địa chỉ và số phôn mà anh ta cũng không thèm nhắn lấy một lời nào cả. Không biết là anh ta có phải quên lời dặn của cô không , hoặc là nhớ mà không muốn gặp lại cô. Thảo Sương bực mình quá ! Cô thấy giận Lạc Mai vô cùng. Nếu chị ta đừng xuất hiện đúng lúc như vậy thì cô đã có một đêm vui vẻ cạnh Vũ Phong rồi. Trong quảng đời thanh xuân của Thảo Sương , cô đã từng có nhiều đêm như vậy với những người đàn ông thích cô , nhưng phần đông là những kẻ háo sắc hảo ngọt và đã có vợ con rồi. Thảo Sương không thích
- họ cho lắm nhưng mà thích tiền của họ hơn cả. Từ lúc gặp Lạc Mai , cô đã thôi không còn qua lại nhiều với đàn ông nữa , trừ những trường hợp đặc biệt vì đã có Lạc Mai bao trọn gói cho cô hết rồi , thậm chí coi cô như là …. Vợ... Điều này có lợi cho Thảo Sương vì cô không cần phải đánh đổi bằng thân xác , chung sống với Lạc Mai cũng chẳng phải thiệt thòi gì cả , nhưng sự xuất hiện bất chợt của Vũ Phong như đã hớp cả hồn của cô. Một chàng trai tuyệt vời , hào hoa phong nhã có nụ cười làm xao xuyến tim cô. Giờ muốn đến với Vũ Phong , Thảo Sương lại bị Lạc Mai ngăn cản. Bây giờ cô rất bực dọc trong lòng. Càng lúc Lạc Mai càng tỏ ra ghen tuông lồng lộn với bất cứ người đàn ông nào gần gủi Thảo Sương. Cái ghen của một người đồng tình luyến ái còn dữ dội hơn cả đàn ông thứ thiệt nữa. Tuy đã biết Lạc Mai là “ômôi” nhưng Thảo Sương vẫn quan hệ trên mức bình thường với cô , vì ở bên cạnh Lạc Mai , Thảo Sương chẳng bị mất gì cả mà còn được chăm sóc thật là chu đáo. Lạc Mai đóng vai trò một người đàn ông , yêu thương và lo lắng cho cô đủ mọi bề… Với một điều kiện tốt như vậy cô đâu có dại gì mà từ chối ? - Thảo Sương ! Em ở đây mà nãy giờ tôi gọi muốn rát cả cổ họng mà cũng không nghe tiếng của em trả lời. Lạc Mai từ ngoài bước vào cửa phòng , thân mật choàng tay qua ngang vai của Thảo Sương : - Làm gì mà ngồi thừ ra vậy ? Có chuyện gì làm em đăm chiêu đến thế ? Thảo Sương làm mặt giận : - Lạc Mai đó ! Lúc nào cũng quản lý em chặt chẽ quá chừng à. Bây giờ em cảm thấy buồn quá vì bị mất tự do quá chừng đi à , thậm chí muốn về thăm nhà mà cũng không được…. Lạc Mai bẹo má của Thảo Sương , giọng âu yếm : - Em đã nói quá lời rồi ! Tôi đâu có cấm em về thăm ba mẹ của em đâu , chỉ tại em cứ thích vui chơi bên ngoài nên đâu có tốt lành gì đâu chứ. Cứ ở nhà bên cạnh tôi như thế này có thoải mái hơn hay không ? - Ở nhà tù túng lắm. Em muốn được đi ra ngoài , làm những gì mà em thích , rồi em cũng lại về bên Mai mà. - Vậy thì để tôi đi cùng với em. Nếu không thì em lại bị đàn ông tán tỉnh… Thảo Sương cười : - Như vậy thì đã chứng tỏ em vẫn còn xinh đẹp và đầy quyến rũ. Lạc Mai không thích có cô bồ như vậy hay sao ? Lạc Mai hôn lên tóc cô : - Em đẹp trong mắt tôi là đủ rồi , đừng tạo thêm sự chú ý của kẻ khác nữa. Tôi đối với em không tốt sao ? - Tốt ! Lạc Mai rất tốt ! Nhưng mà em vẫn cảm thấy không vui. Nếu mà Mai cứ làm như thế này hoài , em sẽ mau chán lắm ! - Vậy…. bây giờ em muốn gì đây ? - Thỉnh thoảng cho em ra ngoài chơi một mình , em thích ngồi ở các bar rượu…. Lạc Mai đanh mặt lại : - Không được ! Tôi không muốn chuyện lần trước tái diễn. Thảo Sương ! Nói thật đi , có phải là em đã thích gã con trai hôm nọ rồi hay không ? Cái gã Vũ Phong gì gì đó…. Thảo Sương thoáng giật mình , nhưng rồi lại chối biến ngay. - Làm gì mà có. Ở bên cạnh của Lạc Mai , em không còn có cảm xúc nhiều với đàn ông đâu. - Thật vậy chứ ?
- - Thật mà. Anh chàng đó… chẳng qua chỉ là…. Một người quen lâu ngày gặp lại mà thôi. Lạc Mai gật gù : - Tốt hơn hết thì em đừng nên gặp lại ai cả. Đàn ông có gì mà tốt chứ ! Chỉ toàn là một hạng lừa dối và mang trong người dòng máu Sở Khanh. Họ không thật lòng với em đâu. Em tin vào họ , nhất định rồi lại có ngày thất vọng và đau khổ. Cứ sống như từ trước đến giờ không tốt hơn sao ? Rồi Lạc Mai âu yếm đưa ngón tay trở sỉ nhẹ vào trán của Thảo Sương. - Em đó ! Lần nào rồi cũng như vậy hết , cứ thích nghe những lời đường mật của người ta. Sau này cấm không được như thế nửa. - Nói đoạn Lạc Mai ôm Thảo Sương vào lòng , hôn lên khắp mặt của cô. Đúng lúc đó , chuông điện thoại reo vang thì Lạc Mai đã nhanh tay giành lấy. - Alô ! - Lạc Mai hả ? Cô gọi em gái của tôi nghe điện thoại đi ! - Vâng ! Lạc Mai chuyển điện thoại cho Thảo Sương : - Là của chị Như Bích đó ! Thảo Sương cầm máy : - Alô ! Chị Hai , có chuyện gì không ? - Con nhỏ này ! Mày hứa cho tiền tao mua giày mới , cả tuần nay tao chờ mà mày lại lặn mất tăm. Mai tao đi dự tiệc sinh nhật người ta , mày để tao tiếp tục mang giày cũ sao hả ? - Dạ…. Em nhớ ra rồi ! Chị đợi nhé , em sẽ về ngay thôi. Dứt lời , Thảo Sương cúp máy. Lạc Mai hỏi : - Chuyện gì vậy ? - Có gì đâu. Chị Hai đang kẹt tiền , muốn mượn đỡ em vài trăm ngàn. Dứt lời , Thảo Sương cúp máy. Lạc Mai hỏi : - Chuyện gì vậy ? - Có gì đâu. Chị Hai đang kẹt tiền , muốn mượn đỡ em vài trăm ngàn. - Vậy à ? - Nhưng mà em không còn đủ. Lạc Mai ngạc nhiên : - Sao vậy ? Đầu tuần này… không phải là tôi mới đưa cho em một phần tư số lương của tôi sao ? Em xài gì nhanh quá vậy hả ? Thảo Sương cười giả lã : - Có xài gì đâu Mai.. Em gởi hết cho mẹ rồi. Nếu không , bà đâu có để cho em tự do như thế này chứ ? Lạc Mai nhăn mặt : - Cho tới nay…. Em vẫn nói dối với mẹ của mình về mối quan hệ với tôi sao ? - Làm sao mà em dám nói thật ! Bà Như Bích còn thông cảm được , nhưng mà nếu mà mẹ em biết được em không phải là đang học thêm bổ túc nghiệp vụ hàng đêm mà lại đến đây với Mai thì mẹ em sẽ cấm tiệt luôn
- đó ! - Vụ này giấu sao được lâu ! Trước sau rồi gì bác ấy cũng biết thôi. Vả lại , tôi không thích nói dối. - Thì…. Để từ từ rồi em đả thông tư tưởng của mẹ đã , có gấp gáp gì đâu. Nhưng…. Bây giờ thì em phải về nhà đưa tiền cho chị Hai. Mai ứng trước cho em nhé ? - Hiện em còn bao nhiêu ? - Khoảng bảy chục ngàn à… - Thôi , cứ giữ đó để xài vặt , để tôi lo. Lạc Mai đi lấy tiền. Thảo Sương nở một nụ cười mãn nguyện. Cô không bao giờ thấy hối hận khi chấp nhận quan hệ đồng tính với Lạc Mai. Xét ra cô được lợi nhiều hơn hại. Lạc Mai giới thiệu cho cô đi làm thêm ban ngày tiếp thị cho một công ty mỹ phẩm , lương cô giữ để tiêu xài vặt , ăn mặc riêng và đi chơi xả láng…. Còn các chuyện khác thì Lạc Mai lo cho cô hết rồi. Vốn là người phiên dịch cho một công ty liên doanh , Lạc Mai có thu nhập cao và rất ổn định về tài chánh. Lại không còn một người thân nào , nội gia sản của bà ngoại và mẹ để lại cho cô ta cũng quá đủ để cô ta trở thành người giàu có. Cô ta lại dị ứng với đàn ông , không có nhu cầu sắm sửa hay chưng diện gì cả , chỉ sống rất tình cảm với một mình cô mà thôi , cô muốn gì lại không được chứ…. - Đây ! Tiền đây , em cầm lấy. Cho tôi gởi lời thăm mẹ và chị Hai. - Mai không chở em về sao ? Lạc Mai đưa tay ra nhìn đồng hồ. - Tôi đang đợi điện thoại đường dài. Cũng sắp tới giờ rồi. Cú điện này quan trọng lắm…. 3Thảo Sương mừng thầm trong bụng nhưng cũng còn giả vờ nũng nịu : - Ghét ghê vậy ! Mai lúc nào cũng coi công việc quan trong hơn em. Nhưng thôi , chúng ta cũng cần phải sống mà ! Cho nên em không trách đâu. Em đi nha ! - Lát nữa có quay lại đây không ? - Chín giờ rồi còn quay lại cái nỗi gì. Đêm nay em ngủ ở nhà một bữa. OK ? - Được. Nhưng tôi sẽ gọi điện thoại lại kiểm tra đấy nhá. Tốt nhất là em đừng đi đâu lung tung. Như chỉ chờ có thế là Thảo Sương bá lấy cổ Mai hôn liên tục vào má cô rồi hớn hở xách túi bước ra đường. Cô gọi xe taxi đi về nhà. Về đến nơi , cô thấy chị Như Bích ăn mặc chải chuốt đang ngồi nói chuyện với Hoài , một người láng giềng đang đeo đuổi Thảo Sương. Chỉ gật đầu chào hai người rồi Thảo Sương đi thẳng vào trong. Bà Chi đang ngồi nhặt củ kiệu , thấy Thảo Sương về , bà vội hỏi ngay : - Sao hôm nay về được giờ này vậy ? Con có thấy thằng Hoài ngồi ngoài phòng khác không ? Thảo Sương gật đầu : - Dạ. Con thấy rồi. Anh Hoài đang nói chuyện với chị Hai. Lúc nãy nhờ bả gọi điện thoại nhắn xin tiền , nhằm lúc Lạc Mai bận chờ điện thoại nên cô ta cho con về nhà ở một đêm. Bà Chi tặc lưỡi : - Cứ sống như vậy hoài , liệu có sao không hả con ? Mẹ nghe nói tụi pê- đê , ômôi gì đó ghen dữ lắm. Không khéo con không lấy chồng được đâu. Hay là….. Thảo Sương nhăn mặt :
- - Mẹ à…. Không phải mẹ bảo con bỏ cuộc chơi đấy chứ hả ? Lúc đầu con đã hỏi ý của mẹ rồi mà. Mẹ đồng ý nên con mới nhập cuộc , bây giờ đang lúc sung sướng như vậy mà mẹ bảo con làm sao mà rút chân ra đây. - Mẹ chỉ sợ một ngày nào đó…. rồi con nhỏ ômôi đó phát hiện ra con cố tình cặp bồ với nó để gạt tình cảm và tiền bạc của nó thì nó không để yên cho con đâu.. - Không có sao đâu , mẹ đừng có lo quá. Con gái của mẹ rất là thận trọng , không để lại sơ xuất gì cho cô ta nắm được đâu.. Nhưng mà…. Mẹ phải cần nhớ cho kỹ là…. Con nói với cô ta là mẹ không hề hay biết gì về chuyện này , để con có được thời gian bên cổ , con phải nói dối với gia đình…. Có như vậy thì cổ mới tin con là thật lòng với cổ. - Vậy còn chuyện của thằng Hoài con tính sao đây ? - Ảnh với con đâu có gì đâu mà tính. - Con đừng làm bộ ngây thơ nữa. Thảo Sương à. Con thừa biết là Hoài theo đuổi con từ mấy năm nay rồi mà. Không lẽ con không có một chút rung động nào hay sao hả ? - Hoàn toàn không ? Mẹ cũng biết là con gái của mẹ không thích một cuộc sống lam lũ vì vậy con không có lý do gì mà để quen với một anh thợ hồ suốt ngày làm công như anh ta. - Vậy sao con không chịu nói rõ với Hoài ? Để cho người ta nuôi hy vọng hoài , tội nghiệp lắm con à. - Con không nói , nhưng có biểu hiện bằng thái độ , anh ta nhìn cách xử sự của con thì phải biết mà rút lui chứ. Tại anh ta cứ lỳ lợm bám theo con mà thôi , con đâu thể chịu trách nhiệm về chuyện ấy chứ ? Đúng lúc đó Như Bích xuống tới , cô khẽ hỏi Thảo Sương : - Em có mang tiền về cho chị không hả ? Thảo Sương rút bóp lấy ra bốn tờ năm chục ngàn mới tinh thảy xuống bàn : - Đây nè ! Lần cuối cùng đấy nhé ! Sau này mà chị có nhu cầu thì đòi hỏi ở ông bồ già của chị đi nhá , đừng hạch sách tôi nữa. Như Bích cười lã giả : - Em cũng biết là anh Huỳnh làm không có bao nhiêu lương , lại còn phải nuôi con nữa mà. - Ai biểu chị ưng ổng làm chi ? Dì gì chị cũng là phụ nữ chưa chồng mà , lại xinh đẹp…. dại gì mà lại đi cặp với người đàn ông chết vợ như ông ta , lại còn có con riêng , ông ta lại lớn hơn chị đến mười tuổi như vậy ? - Mấy chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì đâu , miễn là ảnh thương yêu chị là được rồi. Bộ em tưởng là chị còn nhỏ lắm sao ? Đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn gì nữa để mà treo giá ngọc ! Thảo Sương trề môi : - Chị sợ “ế” à ! Xem , em đây nè ! Em cũng không lấy chồng sớm đâu , em cứ ở vậy mà tha hồ từ từ lựa chọn. Nhưng mà chồng của em sau này nhất định phải đẹp trai , phong độ , có địa vị xã hội đàng hoàng…. Còn nếu mà không được như thế thà thì em cứ ở vậy…. sống với Lạc Mai cho xong. - Xem ra dạo này em “lậm” vào mối tình bệnh hoạn của con nhỏ ái nam ái nữ đó quá rồi ! Coi chừng bị lây bệnh hồi nào mà không hay đó nha. - Chuyện đó còn lâu ! Em vẫn còn trái tim đa cảm và biết rung động trước đàn ông thật sự đó chị à. - Vậy tại sao em không rung động với Hoài ?
- - Đơn giản thôi , vì trái tim của em không có chỗ cho anh ấy. - Hoài vẫn còn đợi em ở nhà trên đó. Chị nghĩ nếu mà em không có cảm tình gì với anh ta , thì hôm nay là cơ hội tốt cho em nói rõ để cho cậu ta không còn chờ đợi em nhiều nữa. - Được thôi. Nói thật em cũng không muốn anh ta tự hành xác của mình như vậy mãi , để em rủ anh ta đi uống nước rồi nói chuyện luôn. Dứt lời , Thảo Sương cất túi xách vào tủ áo rồi đi lên nhà trên. Hoài vẫn còn ngồi đó bên ly trà đã nguội. Gặp Thảo Sương , anh nở một nụ cười thật hiền : - Lâu rồi mới có dịp gặp lại em , Thảo Sương trông càng lúc em càng đẹp ra đấy ? Thảo Sương cũng cười : - Cảm ơn anh đã khen em , có lẽ nhờ Lạc Mai săn sóc em quá chu đáo nên mới được như vậy. Hoài có vẻ buồn : - Thảo Sương à , em định sống như vậy đến suốt đời sao ? Hãy nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của mình đi chứ. Lạc Mai bệnh , nhưng em đâu phải là loại ái nam ái nữ như vậy đâu ? - Không phải thì sao hả ? Em cũng cần có người bảo bọc và lo lắng cho em vậy. - Anh có thể làm được chuyện đó mà. Hãy cho anh cơ hội đi nha Sương. Mai này , dù cuộc sống có khó khăn thế này anh cũng sẽ một mình gánh vác , anh không để cho em chịu khổ đâu. - Thôi đi anh ! Đàn ông nào mới khi yêu thì cũng đều nói như vậy cả , nhưng rồi có mấy ai làm được đâu. Lạc Mai nói cũng đúng , đàn ông không có gì tốt cả ! Cuộc sống của em và cô ấy như vậy cũng còn tốt chán ! - Em điên rồi ! Làm sao em có thể đóng vai người tình của một cô gái đầy bệnh hoạn như thế được ? Cô ta có thểt cho em đầy đủ tiền bạc , vật chất…. nhưng làm sao cho em được tình yêu ? Niềm hoan lạc ái ân chỉ có vợ chồng thực sự mới tạo được cho nhau , em đừng quên Lạc Mai cũng là giới nữ như em mà. - Em cóc cần biết cô ta là gì , nhưng em vẫn thích chơi với cô ta như thế. - Vậy thì anh cần phải đi gặp Lạc Mai. Thảo Sương so vai , giọng thách thức : - Cứ thử đi ! Sợ anh làm được hay không hay là tự chuốc hoạ vào thân , cho anh hay , những người đàn ông có ý ve vãn em đều bị Lạc Mai đánh , cô ta giỏi võ lắm đó , anh đánh không lại đâu. Tại anh không thấy thôi , lúc trước ở vũ trường có mấy gã Tây huýt gió tán tỉnh em , bọn hắn cao to như vậy mà còn bị Lạc Mai quật ngã đó. Anh đi tìm cô ấy chẳng khác nào tự chuốc hoạ cho mình. Vả lại…. Em không có cảm tình gì đặc biệt với anh , cho dù Lạc Mai có để cho em tự do , em cũng không thể nào yêu anh được đâu. - Vì sao ? - Anh muốn biết thực lắm à ? Lý do em nêu ra trần trụi lắm , thà anh đừng nên biết còn tốt hơn. Biết rồi anh sẽ đau lòng lắm đó ! - Em cứ nói ra đi ? - Nói thì nói , nhưng mà em xin lỗi trước nha. Có nói ra như thế thì hoạ may anh mới bỏ cuộc , em cũng đỡ phải mang tiếng xấu và mang đầy cảm giác ràng buộc nặng nề. Hoài à , công bằng mà nhận xét thì anh là một thanh niên tốt và thật lòng yêu em. Nhưng em đây có nhiều tham vọng lắm , cái em đây cần không chỉ là tình yêu đơn thuần. Em muốn có một cuộc sống nhàn rỗi , sung sướng. Anh chỉ là một người làm công , anh
- không thể đáp ứng nổi nhu cầu của em đâu. Hãy quên em đi , em không đáng để cho anh dành trái tim yêu thương. - Thảo Sương ! Anh sẽ làm tất cả vì em mà. Chỉ cần em chấp nhận tình cảm của anh. Về chuyện kinh tế gia đình , anh tin anh sẽ đảm trách nổi. - Em không nói là anh lo không nổi , chỉ bảo là anh không lo đầy đủ cho em mà thôi. Người tốt như anh rồi sẽ không thiếu gì các cô gái thích , chờ đợi nơi em làm gì cho uổng công chứ. - Anh mong là đến một lúc nào nữa thì em sẽ suy nghĩ lại. - Sẽ không có ngày đó đâu anh à. Lẽ ra , em định mời anh đi uống cà phê rồi nói rõ mọi chuyện với anh lần cuối , nhưng… bây giờ chắc là anh đã hiểu rõ rồi , thì em cứ nói hết ở đây cho xong. Hoài đứng lên : - Anh hiểu rồi. Từ nay anh sẽ không tới đây làm phiền em nữa. Nhưng trong trái tim của anh rồi lúc nào cũng có chổ đứng của em. Nếu như em đã thay đổi suy nghĩ của mình thì cứ đến gặp anh , hay nhắn máy cho anh cũng được. Anh sẽ chờ em thêm một năm nữa ! Hết thời gian đó anh mới tính đến chuyện tìm bạn…..; Hoài đưa tay vẫy chào Thảo Sương rồi ra về. Cô ngồi thừ người ra trên ghế với vẻ mặt đầy căng thẳng. Một năm cái gì chứ ? Cho dù là mười năm cũng vậy mà thôi. Cô đâu phải là mất cảm xúc với đàn ông mà chỉ là không muốn làm bạn với một gã thợ hồ. Thảo Sương chợt nhớ tới anh chàng đẹp trai lái chiếc xe sang trọng. Người như thế mới đúng là đối tượng của cô , mới xứng đáng để cô bỏ Lạc Mai mà sống với họ. Nhưng tại sao anh ta lại không liên lạc với mình ? Hay là anh ta thích để mình chủ động ? Nếu thế thì càng tốt. Ở cái thành phố này , việc tìm kiếm người đối với Thảo Sương đâu có khó khăn gì. Cô nhất định sẽ tình ra cái anh chàng Vũ Phong đó. Thảo Sương đúng là gặp may. Sau mấy đêm tới bar rượu để tìm Vũ Phong không gặp , hôm nay trên đường đến cửa hiệu mỹ phẩm , tình cờ cô lại nhìn thấy Vũ Phong đang đi từ trong khách sạn Quê hương bước ra cùng với hai vị khác nước ngoài. Thảo Sương vội vã tấp xe vào lề và gọi anh. Vũ Phong nói gì đó với hai ông khách rồi bước nhanh về phía của cô. Thảo Sương hớn hở : - Anh Vũ Phong ? Sao lâu quá không liên lạc gì cho em vậy ? Em còn tưởng anh quên mất cô gái tên Thảo Sương này rồi chứ ! - Không quên ! Nhưng mà hơn ớn bà chị của em quá , gọi phone cho em lỡ mà gặp bà Tám chằng đó thì sao ? - Không đâu , số phone em cho anh chỉ có mình em giữ mà thôi , Lạc Mai không biết đâu. Muốn gặp em , anh cứ nhắn tin và chờ điện thoại của em là được ! - Ờ ! Vậy khi nào rãnh , anh sẽ nhắn cho em. Bây giờ anh đang bận tiếp khác hàng em thông cảm nhé ! - Được , em sẽ chờ điện của anh. Vũ Phong vẫy tay chào cô rồi quay lại hướng dẫn hai vị khách đi vào một cao ốc gần đó. Thảo Sương đến cửa hàng. Cô ngạc nhiên khi thấy Lạc Mai đứng trước quầy chờ cô. - Chuyện gì vậy , sao Mai lại đến đây ? Lạc Mai cười : - Lâu lâu muốn kiểm tra đột xuất vậy mà. Nghe nói hôm qua em xin nghỉ buổi chiều , đi đâu vậy ?
- Thảo Sương đáp : - Mẹ em bệnh , chị Hai bận đi làm nên gọi máy nhắn tin cho em , không lẽ phòng nhân sự không nói rõ cho Mai biết ? - Có nói , nhưng mà tôi không tin. Hồi sáng này tôi thấy bác đi chợ với Bích. Biết là không thể qua mặt được Lạc Mai chuyện gì , Thảo Sương đành gượng cười thú nhận. - Em đi mua sắm với một người bạn. Lạc Mai chụp tay cô bóp mạnh. - Người bạn nào , nói ! Có phải là gã đàn ông hôm nọ đúng không ? Thảo Sương bị đau nên nhăn mặt giật tay ra. - Không. Là bạn gái mà. - Cô ta ở đâu. - Không biết ! Em không có hỏi nhà. Bạn bè lâu ngày mới gặp lại , nó lãnh lương rủ em đi Cora thì em đi , ai hỏi nhà làm gì ? - Em phải biết nguyên tắc làm việc ở công ty mình chứ ? Sáng nay người ta vừa mắng vốn với tôi về thói lười biếng , vô trách nhiệm của em. Lô hàng vừa rồi đưa ra cho em không bán được một sản phẩm nào cả , họ cho rằng em đi tiếp thị chỉ là mượn cớ đi chơi thôi. - Tại sao Mai tin người ta mà không tin em ? - Vì tánh của em tôi biết , em vẫn còn ham vui lắm. - Nhưng chuyện em không bán được sản phẩm của công ty đâu phải là lỗi của em đâu. Khách hàng chê mỹ phẩm của mình kém chất lượng mà giá thành lại cao hơn ở các nơi khác , cho nên họ không mua…. - Thế em không biết cách thuyết phục à ? Khách hàng nào bỏ tiền ra mua sắm cũng đều có cân nhắc , khen chê….phải nói cách nào để cho họ thấy chúng ta có lý thì họ mới tin và mua hàng của mình được chứ. Cho em đi học khoá nghiệp vụ mấy tháng cũng như không thôi à. Phí tiền vô ích. Biết lỗi của mình. Thảo Sương xuống nước nhỏ : - Đừng giận mà , sau này em sẽ luôn cố gắng buôn bán cho thật tốt , được chưa ? - Và cũng không được tuỳ tiện bỏ đi như buổi hôm qua nữa nhé. - Vâng , em biết rồi. - Vậy tôi về. Ra đến cửa , Lạc Mai chợt quay lại : - À , suýt chút nữa tôi quên. Hôm nay là sinh nhật của em mà. Mình ăn tối ở đâu đây ? - Tuỳ Mai thôi. - Đâu được ! Em phải nói cho tôi biết nơi em thích nhất chứ. Tôi sẽ đặt bàn ở đó chúc mừng cho em. - Có mời thêm bạn bè không ? - Không. Hai đứa đủ rồi. Thảo Sương sụ mặt. - Như vậy thì buồn chết đi ! - Có gì đâu mà buồn. Nếu mà sợ buồn , tôi đưa em ra ngoại ô chơi. Chịu không ?
- Nghe nói đi chơi , Thảo Sương thích lắm. Lần nào đi chơi như vậy , Lạc Mai mua sắm rất nhiều đồ cho cô. Hôm nay lại là sinh nhật , tha hồ mà vòi vĩnh. - Được , em sẽ đi ! - Vậy hết giờ làm về đây đợi nhé. Tôi sẽ đem xe đến đón em. Lúc đó , ở quầy kế bên có một đôi tình nhân đang chọn keo xịt tóc. Thấy cử chỉ thân mật của hai cô , chàng trai quay lại nói với bạn gái của mình : - Tuệ Quyên à ! Em hãy nhìn hai nàng kia kìa. Anh Hai em thích một trong hai cô ấy đấy. Tuệ Quyên quay lại nhìn , rồi khẽ lắc đầu : - Đẹp thì có đẹp thật , nhưng trang phục khó coi quá chừng ! Người thì mặc váy cực kỳ ngắn , áo hở ngực , hở lưng. Còn người kia thì lại đóng bộ đồ vét như là đàn ông vậy ! Nếu mà nhìn từ phía sau , người ta cũng tưởng họ như là chúng mình. Nghe Tuệ Quyên nói vậy , cô bán hàng mỉm cười lên tiếng : - Chị đoán gần trúng rồi. Tuy hai nhưng đó đều là gái , nhưng quan hệ của họ rất là khác thường. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên : - Khác thường ư ? Tôi không hiểu…. Cô bán hàng che miệng nói nhỏ : - Hai cô đó “đồng tính luyến ái” - Hả ! ? ! Vĩnh Kỳ kêu lên làm cả hai cô kia nghe thấy. Thảo Sương nhận ra Vĩnh Kỳ ngay. Anh đọc thấy trên mặt cô vẻ lúng túng khó giấu diếm…. Có lẽ nào….. Thảo Sương là ômôi ? ! Rõ ràng là lần đó cô ta đã có những cử chỉ mời gọi quyến rũ Vũ Phong kia mà ? Những người bệnh đồng tính luyến ái thì đâu có thích người khác giới ? Anh vội hỏi nhỏ cô bán hàng : - Vậy… trong hai người đó , người nào đóng vai trò…. Đàn ông ? - Là con nhỏ tóc tém đó. Nó giàu lắm. Rất là sộp với Thảo Sương. Nó giới thiệu cho Thảo Sương vào làm ở đây đó và thường xuyên đưa đón. Hai người họ còn tình hơn cả vợ chồng. Không tin cậu cứ để ý một chút rồi thấy ngay à. Vĩnh Kỳ nhìn đăm đăm vào cô gái trước mặt mình khi cô quay mặt đi. Tuệ Quyên vội kéo tay anh nhắc nhở : - Đừng có mà nhìn người ta chằm chằm đến như thế ! Nghe nói là mấy người đồng tính dữ dằn lắm anh à…. Vĩnh Kỳ không nói gì hết , đợi cho Tuệ Quyên mua xong hết đồ , anh bảo cô ra ngoài trước ,còn anh lại đi đến chỗ của Thảo Sương. - Cô còn nhớ tôi chứ ? - Nhớ. Anh là bạn của Vũ Phong mà. - Tên tôi là Vĩnh Kỳ. Vừa rồi tôi có nói chuyện với Vũ Phong. Anh ta nhắc đến cô đấy , có thể hai người sẽ gặp lại. Nhưng mà… vừa rồi tôi thấy cô có cử chỉ thân mật với cô gái tóc tém đó , quan hệ của hai người ra sao vậy ?
- - Cô ấy là chị tôi , tên Lạc Mai. Người này…. Anh Vũ Phong cũng biết. - Vậy à ! Hai người là chị em sao ? Vừa rồi tôi cứ tưởng….. Thảo Sương sa sầm mặt : - Anh đừng có nghe người ta thêu dệt chuyện hoang đường rồi tưởng tượng tầm bậy đó. - Sao mà cô biết người ta nói gì với tôi mà cô cho rằng đó là chuyện hoang đường ? - Sao mà tôi không biết chứ ? Tôi chắc là con nhỏ ở quầy đó nói với anh là chúng tôi quan hệ đồng tính. Nó vẫn thường hay rêu rao như vậy với mọi người ở đây mà. Nhưng mà tôi mặc kệ. Thật ra tôi với Lạc Mai là chị em bạn , thân thiết nhau từ nhỏ , tại Lạc Mai thương và lo lắng cho tôi nên người khác ganh tỵ thôi. Anh đừng có mà nói bậy bạ gì với anh Vũ Phong đó ! Vĩnh Kỳ nở nụ cười đầy ẩn ý : - Cô không có thì sợ cái gì ? ? ?….. Hơi chột dạ song Thảo Sương vẫn nói cứng : - Tôi không sợ gì cả ! Nhưng mà tôi không muốn chuyện đơm đặt đó đến tai của Vũ Phong. - Cô thích Vũ Phong à ? - Phải. Một người có cảm xúc với đàn ông mãnh liệt như tôi , chắc là không bị anh nghi ngờ là đồng tính…. Nữa chứ ! - Chuyện đó thì cô nên hỏi Vũ Phong chứ hỏi tôi có ích gì. - Này ! Anh hẹn Vũ Phong dùm em có được không ? Nghe Thảo Sương thay đổi cách xưng hô ngọt ngào với mình , Vĩnh Kỳ cảnh giác : - Gặp Vũ Phong có chuyện gì ? - Em có nhiều chuyện muốn nói với ảnh. Anh làm ơn giúp em nha ! - Cô muốn hẹn ở đâu ? - Nhờ anh nói với ảnh 22h00 tối nay em đợi ảnh ở trước vũ trường QueenBee. - Được , Tôi hứa là sẽ chuyển lời. Thôi tôi đi nhé , bạn gái tôi đang đợi ở ngoài kia. Bước ra khỏi shop mỹ phẩm , Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi lung tung. Có lẽ là cô bán hàng kia chỉ đoán mò , vì qua tiếp xúc , anh dám chắc là Thảo Sương không có bệnh. Cô ta đúng là loại phụ nữ gợi cảm , rất biết cách lấy lòng đàn ông. Người như vậy thì làm sao có thể cặp với đàn bà được ? Chậc…. thiệt đúng là……. - Làm gì trong đó mà đến giờ này anh mới ra ? Báo hại em đứng chờ đây nãy giờ phơi nắng…. Vĩnh Kỳ cười xởi lởi : - Xin lỗi nhé , anh …. Đến nói vài câu với cô Thảo Sương. Tuệ Quyên giở giọng ghen tuông : - Sao hả ? Thấy người đẹp mới nên động lòng phải không ? - Ý ! Người đó là của Vũ Phong à nghe , anh đâu dám ! Vả lại…. Anh đã có Tuệ Quyên rồi , không dám mơ tưởng đến ai khác đâu.. - Tha cho anh đó ! Nhưng mà anh và cô ấy nói chuyện gì vậy ? - Ờ…. Thì mấy chuyện sơ sơ tầm phào để thẩm định cô ta có phải là “đồng tính luyến ái” không ? - Vậy…. kết quả thế nào ?
- - Dĩ nhiên là không phải rồi. Cổ thừa nhận rất có cảm tình với anh Hai của em. Tuệ Quyên giãy nảy lên : - Thôi đi , em không thích cô ta đâu. Em không thích có chị dâu mắt xanh mỏ đỏ lại ăn mặc quá khêu gợi như thế ! - Ăn thua gì , miễn anh Vũ Phong thích là được rồi. Chứ còn em thì không ăn thua gì hết đâu. - Sao mà không có ! Em nhất định sẽ cản trở anh Hai mà , không cho anh ấy quen với người như vậy đâu. - Em nghĩ là em cản được sao ? - Để rồi anh coi. Vĩnh Kỳ chỉ cười trừ. Anh lấy xe ra khỏi bãi và đưa Tuệ Quyên về nhà. Hai cánh cổng khoá chặt chứng tỏ Vũ Phong đã ra khỏi nhà. Tuệ Quyên nhăn mặt cằn nhằn : - Anh Hai này kỳ ghê ! Đã biết là người ta đi mua chút đồ rồi về liền mà cũng không đợi được nữa ! Em ỷ y không đem chìa khoá theo rồi , bây giờ làm sao mà vô nhà đây ? Vĩnh Kỳ đưa tay nhìn đồng hồ : - Tính ra mình đi cũng hơn hai tiếng rồi , Vũ Phong có muốn đợi cũng không đợi được lâu hơn. Hay là…. Em đến nhà anh chơi đi , một lát anh gọi điện thoại bảo Vũ Phong đến đón em. - Vậy còn anh ? Sao anh không ở lại đợi cùng với em ? - Anh có hẹn phỏng vấn ca sĩ Mỹ Quyên. Gần tới giờ hẹn rồi , anh phải đi em à. - Thôi , anh đi lo việc của anh đi , em đứng đây chờ anh Hai cũng được. - Có giận anh không ? Tuệ Quyên phì cười : - Tại sao lại giận ! Anh lại lo xa quá rồi , tưởng em là con nít hay sao chứ ? - Vậy anh đi nhé ! Xong việc rồi anh sẽ gọi điện cho em hay ! Tuệ Quyên mỉm cười vẫy vẫy tay chào người yêu. Vĩnh Kỳ của cô đúng là tuyệt vời. Công việc của anh là một phóng viên , dù bận rộn cách mấy anh cũng vẫn dành thì giờ riêng cho cô , chăm sóc cho cô thật tận tình. Anh lại là bạn thân của Vũ Phong , anh Hai cô , nên cô hoàn toàn an tâm về tình cảm của anh. Vũ Phong đã chọn ngày cho cô và anh làm đám cưới , chỉ còn hơn vài tháng nữa là cô sẽ lên xe hoa về với Vĩnh Kỳ. Không biết là sau khi cô đi lấy chồng rồi , Vũ Phong sẽ sống như thế nào đây. Anh Hai cô đã tới tuổi ba mươi rồi mà vẫn chưa lập gia đình. Nếu như là Mỹ Trinh đừng bỏ đi thì hai người đã nên chồng nên vợ… Ba mẹ lại mất sớm , Vũ Phong lại bận rộn suốt ngày trong kinh doanh , một tay Tuệ Quyên lo hết trong ngoài , cơm nước giặt giũ , chăm sóc cho anh mình. Cô cũng muốn anh mình có người nào đó bên cạnh giống như cô , nhưng lâu rồi không thấy anh mình quen với ai cả ? Còn cái cô gái tên Thảo Sương…. Gì gì đó mà Vĩnh Kỳ nói là anh Phong thích , quả thật là qua cái nhìn lúc đầu , Tuệ Quyên không thấy thích gì hết. Cô ta lẳng lơ quá ! Và không đứng đắn chút nào. Trong ánh mắt của Tuệ Quyên , Vũ Phong anh trai của cô là một người đàn ông hoàn hảo , đẹp trai , và giàu có….Anh Phong học rất giỏi và rất thông minh từ nhỏ cho nên chị dâu của cô phải thật là một người xứng đáng , phải là một cô gái đàng hoàng đứng đắn. Không hiểu tại sao Mỹ Trinh nghĩ như thế nào mà lại chọn cách ra đi ? Chớ ở đây làm vợ anh của cô , chắc chắn là chị ta sẽ có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
- - Tin… tin. Tiếng kèn xe vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuệ Quyên. Vũ Phong đã về đến , nhưng hình như trong xe của anh còn có thêm người nào đó. À không , tới hai người lận đó. Tuệ Quyên nhận ra một trong hai người khách là bác sĩ Trần Sinh , bác sĩ riêng của gia đình cô. Lần này người lái xe là Trần Sinh , còn anh Phong thì ngồi ở băng ghế sau , tay còn ôm một người không rõ mặt… Vũ Phong thấy Tuệ Quyên ở cổng thì vội vàng thảy cho cô xâu chìa khoá. - Mở cửa dùm anh đi Quyên. Tuệ Quyên nhanh nhảu mở rộng cổng. Trần Sinh cho xe chạy thẳng vào sân nhà , dừng lại sát bậc thềm vào nhà , anh với tay mở cửa sau cho Vũ Phong bế bổng một người thanh niên xuống. Tuệ Quyên xuýt kêu lên khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi loang máu một bên vai của anh ta , và hình như là người đó đã ngất xỉu. Không kịp hỏi thêm lời nào , Tuệ Quyên vội vã chạy vào nhà sửa soạn giường nệm để cho người kia nằm….Khi Vũ Phong đặt người kia xuống giường , Tuệ Quyên bàng hoàng kêu lên khi nhận ra đó là một cô gái ! Cô gái tóc tém mặc đồ vest….. đáng kinh ngạc hơn hết nữa….. cô ta chính lại là người mà Tuệ Quyên và Vĩnh Kỳ gặp lúc ban sáng ở shop thẩm mỹ T.Y. Tuệ Quyên buộc miệng hỏi ngay Vũ Phong : - Anh quen cô này sao hả anh Hai ? - Em đừng hỏi. Việc của em bây giờ là ra hiệu thuốc mua theo toa thuốc này dùm anh đi. Dứt lời , Vũ Phong móc trong túi áo ra một tờ giấy mà bác sĩ Sinh đã viết sẵn các loại kháng sinh đặc biệt dùng để trị thương trao nhanh cho Tuệ Quyên cùng một xấp tiền. Nhìn theo vẻ mặt khẩn trương của anh , cô cũng không dám hỏi thêm mà riu ríu đi làm ngay. Bác sĩ Sinh cẩn thận đo lại huyết áp cho Lạc Mai , theo dõi nhiệt độ của cơ thể cô trước khi truyền nước biển. Lạc Mai nằm bất động như chết , hơi thở rất yếu ớt nhưng mạch bây giờ đều hơn trước. Trần Sinh ghim kim truyền dịch xong , anh quay sang nói với Vũ Phong : - Cũng may là lưỡi dao không sâu lắm , lại nằm ở phần mềm , không chạm trúng động mạch chủ nếu không thì máu ra nhiều lắm và mất mạng rồi. Vũ Phong vẫn chưa hết lo lắng : - Cô ta không có nguy hiểm chứ ? Sao trông cô ta xanh xao quá vậy ? - Đó là vì cô ta mất máu quá nhiều , không có sao đâu. Vết thương đã cầm máu rồi và băng bó kịp thời , chỉ cần uống thuốc và tiêm vài liều thuốc bổ máu , truyền thêm chất đạm thì cô ta sẽ hồi phục nhanh hơn thôi. Trần Sinh chợt hạ giọng : - Xem vẻ mặt lo lắng của anh , tôi có thể đoán được là anh rất quan tâm đến người này , bạn gái mới hả ? Vũ Phong khẽ lắc đầu : - Không… - Chỉ là bạn bình thường ? - Cũng không. Người này tôi chỉ biết… chứ không có quen nhiều. Trần Sinh không giấu được vẻ kinh ngạc : - Anh nói thật chứ ? Nếu mà không quen , tại sao anh lại tận tình cứu giúp cô ta ? Tôi chắc là anh có nhiều thiện cảm với cô ta lắm hả ?
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn