Nếu Có Kiếp Sau, Em Vẫn Sẽ Yêu Anh
Chậm bước lên từng nhịp cầu thang , tấm bảng hiệu màu xanh phía trên cửa lớp
với dòng chữ : Lớp 11 Toán . Bỡ ngỡ theo thầy giáo vào lớp
- Chào cả lớp ! Xin giới thiệu đây là bạn Phạm Tiến Dũng , từ ngày hôm nay ,
Dũng sẽ là thành viên của lớp 11 chuyên toán , mong các bạn giúp đỡ Dũng học
tập tốt !
Dưới lớp có tiếng xì xào bàn tán nhỏ , thầy Quang - giáo viên chủ nhiệm lớp đưa
tôi xuống chỗ ngồi rùi trở lại bàn giáo viên . Cuộc sống mới của tôi bắt đầu . . .
Cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi kể từ khi ba tôi qua đời , nỗi đau đến với tôi
quá đột ngột khiến tôi không kịp hình dung ra mình đang mơ hay thật - mọi chuyện
xảy ra quá nhanh . Ba tôi là một chiến sĩ công an gương mẫu nhất trong những
người gương mẫu , đó là lý do tôi không ưa gì ba tôi . Mẹ tôi là một giáo viên dạy
sử , bà hiền lành và biết nhẫn nhịn , cam chịu . Mẹ theo ba tôi lên vùng khỉ ho cò
gáy , cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi để giúp cha tôi thực hiện ước mơ lớn , ước mơ mà
đã có lúc tôi cho là điên khùng !!! Ba tôi tình nguyện lên miền ngược để giúp đồng
bào phát triển kinh tế , mẹ tôi - một tiểu thư thành phố, dù không muốn nhưng vì
tình yêu của bà dành cho ông quá lớn nên vẫn phải theo để giúp ba tôi . Cuộc sống
cứ thế trôi đi với việc mỗi ngày tôi phải đạp xe 15km để đến lớp và việc bữa cơm
của mẹ tôi vắng bóng ba . Tôi luôn thắc mắc tại sao mẹ lại phải như thế nhưng mẹ
chỉ cười xoa đầu tôi và nói , sau này con sẽ hiểu ba con vĩ đại như thế nào ... Tôi
chỉ biết thở dài ngao ngán , điều đó khiến khoảng cách của tôi và ba xa dần , năm
tôi học lớp 8 mẹ tôi bị ngã khi đang mang bầu , tôi gọi điện nhưng ba ko nghe máy
, hậu quả là mẹ tôi sảy thai . Vì chuyện đó tôi suýt chút nữa đã ko nhìn mặt ba nếu
ko có sự can thiệp của mẹ . . . Ba tôi đã hi sinh trong khi cố đuổi theo một nhóm
buôn ma túy !!
Ba mất , mẹ tôi chuyển công tác về thành phố , nhờ những mối quen biết của gia
đình bên ngoại , tôi đc vào học tại trường chuyên của thành phố , nơi đã thay đổi
cuộc đời tôi . . .
Sau 2 tuần học cùng lớp , tôi đã quen dần với cường độ học vì đã có nền tảng
kiến thức khá tốt . Cuộc sống của tôi có vẻ đầy đủ hơn và tôi không phải đi quá xa
để đến trường . Nhưng có một điều là tôi luôn sống khép mình , không chịu mở lời
với bất kì ai , ai hỏi thì trả lời , cho đến ngày hôm đó , ngày thứ 7 cuối tuần : tiết
toán của thầy chủ nhiệm ! Thầy giáo đưa ra bài tập và giao cho các nhóm làm , sau
một tháng sẽ phải nộp , bài tập sẽ phải có sự đóng góp của các thành viên của cả
nhóm ai không làm 0 đ giữa kì , mỗi nhóm 2 đến 3 người . Đang ngồi suy nghĩ
mông lung, tôi giật mình khi nghe tên mình đọc với 1 cái tên :
- Vũ An và Phạm Tiến Dũng một nhóm !!
Tôi làm mơ cũng không tưởng tượng đc rằng tôi lại học cùng nhóm với con bé đó
!! Một đứa con giái nhà giàu , chảnh chọe , lười học , vô ý thức , tóm lại là tôi ghét
tất cả những gì của cô ta .
- Thưa thầy !! Em . . . Em...
Tôi đứng dậy định xin đổi nhóm thì con bé quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi khiến
tôi không thể nào mở lời đc !
- Bạn Dũng có kiến gì thế ?
- Dạ không ạ !
Tôi ngồi xuống mặt bần thần , nó qua lại nháy mắt với tôi có vẻ đắc trí . An là nữ
sinh cả trường ai cũng biết , nhà giàu có tiếng, bố mẹ sống bên nước ngoài , còn
An sống cùng anh trai là giám đốc một công ti về IT liên quốc gia . Cô ta luôn đi
học muộn , không làm bài tập , ngủ trong giờ . . . Các thầy cô cũng không làm gì
đc . Hơn nữa , ả còn lập hội nhóm với cái hội con nhà giàu phá phách trong trường
!!
Ngày chủ nhật , tôi hẹn cô ta đúng hai giờ chiều có mặt ở nhà tôi để học nhóm !
1h30 khi đang nghỉ trưa thì có tiếng chuông cửa , tôi mặc cả bộ đồ ngủ bước xuống
cầu thang và mở cửa :
- Ai đấy ạ , mẹ cháu không ...
Cô ta đứng trước mặt tôi khiến tôi đứng hình , tôi hoài nghi
-Chúng ta thỏa thuận là 2h chiều mà !!
Khuôn mặt xinh xắn đứng trước mặt tôi , nếu cô ta không nghịch ngợm phá phách
thì có lẽ đã là hot girl trường chuyên rùi !
- Xin lỗi , chiều nay tớ phải đi sinh nhật bạn !!
Vừa nói An lấy trong túi xách ra một chiếc điện thoại đưa về phía tôi , thấy tôi có
vẻ mặt nghi ngờ cô bé nói tiếp :
-Từ nay tớ sẽ không phải đến nhà cậu và ngược lại , chúng ta sẽ học nhóm qua cái
này !!
- Học qua cái này ư !! Cậu đùa ah ?
-Nghiêm túc ! trong đây có chức năng gọi video !! Chúng ta có thể dễ dàng trao đổi
mọi thứ !!
Tôi nghĩ cô ta điên rùi !!
-Xin lỗi nhưng .... Thứ nhất : t sẽ không nhận bất cứ thứ gì của cậu . Thứ hai đây là
bài tập lấy điểm giữa kì ,rất quan trọng . Tớ không biết cái máy này có chức năng
gì nhưng nó không thể giải quyết những bài toán kia !!
Nói xong tôi đóng sập cửa , cô bé gõ cửa
- Tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ lại , vì kể cả khi tớ không làm bài thì vẫn có điểm , còn
cầu thì không , hiểu không !!
Nói xong cô ta quay ngoắt người lên xe và phóng vụt đi . Liền mấy ngày sau tôi
tránh mặt An trên lớp . Khoảng 5 ngày sau , sau một tối party khá vui tại nhà ông
anh họ , tôi phóng xe về nhà với hơi men trong người , đi đến ngã tư dẽ vào nhà tôi
bỗng nghe tiếng nhốn nháo của một nhóm 5-6 thanh niên . Vốn là người chẳng bao
giờ xen vào chuyện người khác , tôi cứ thế lao đi
-Dũng , cứu tớ !! Tiến Dũng ?# Cứu . . .
Nghe giọng nói rất quen , tôi quay đầu xe và nhận ra An đang bị một nhóm thanh
niên mặt hầm hố , có cả hình xăm đang vây lấy cô ta . Tôi xuống xe và lao luôn
vào bọn chúng , với những miếng võ đc học từ ba , tôi đã giải cứu đc An , nhưng
mình cũng bị thương chảy máu ở tay . Tôi đưa An về .
- Này , ông anh cừ thật đấy , nhìn người mảnh khảnh thế mà . .
-Mà sao ...
-Ko sao
-Sao cậu lại chơi với chúng nó thế ?
-Ah , chuyện dài lắm , tớ kể cho cậu sau ! Mẹ kiếp bọn khốn , anh tớ sẽ sẽ cho
chúng nó một bài học !! - Câu chuyện dừng lại và cả hai đều không nói gì đến khi
về nhà !! Căn nhà to , có vườn cây , hồ bơi , nằm lọt thỏm giữa khu dân cư đông
đúc . Cô ta quên nói lời cảm ơn và tôi cũng không cần , tôi quay xe về ngay vì sợ
mẹ lo lắng .
Mẹ nhìn thấy tôi chảy máu tay hoảng hốt :
-Tay con chảy máu kìa !! Có chuyện gì kể mẹ nghe ?
- không có gì đâu mẹ !! con hơi say nên ngã xe , chỉ xây xước nhẹ thôi ạ ,Mẹ tôi
nhìn tôi vẻ hoài nghi.
Tôi hiểu vì sao mẹ lại lo lắng cho tôi như thế ! vì mẹ chỉ còn mình tôi , mẹ không
muốn tôi có mệnh hệ gì . Khi con người ta phải trải qua nỗi đau quá lớn thì họ luôn
sợ hãi nỗi đau đó sẽ quay lại
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Nếu Có Kiếp Sau, Em Vẫn Sẽ Yêu Anh Phần 2 |
Truyện Ngắn | Kênh
Truyện http://kenhtruyen.com/news/neu_co_kiep_sau_em_van_se_yeu_anh_phan_
2/2014-03-08-10341#ixzz2xEGGC2ZX
Những ngày tiếp sau đó mối quan hệ của chúng tôi chẳng có gì thay đổi , ngoài
việc An gọi tôi là ông anh ( tôi chuyển trường nên học lại lớp 11 , hơn các bạn
trong lớp 1 tuổi ) , điều đó khiến tôi khó chịu .
-Này ông anh , làm bài tập xong chưa - An đứng ngoài hành lang lớp với một
đống con gái ,chỉ chỏ ,cười đùa .
Tôi lẳng lặng vào lớp và gục mặt xuống bàn . Trưa hôm đó khi tôi vừa dắt xe ra
khỏi cổng trường thì có tiếng gọi !
- Ông anh cho về nhờ đi - An đứng bên cạnh chiếc xe đạp điện , vẻ mặt hơi căng
thẳng !!
-Gọi mấy thằng bạn tốt của cậu đến đón nhé ! - Tôi định lên xe và bỏ về
-Tớ không chơi vs bọn nó nữa r
-Liên quan không ? Điều đó đồng nghĩa với tớ sẽ đưa cậu về và cậu không biết nói
lời cảm ơn ?
-Ơ ! Tớ xin lỗi chuyện hôm trước - An đỏ mặt
-Haizzzz . . . - Tôi đoạn ngồi lên xe .
-Ông anh có muốn hoàn thành bài tập không ?
Tôi giật mình nghĩ đến bài tập phải nộp sau 2 tuần nữa , đây là điểm giữa kì nên tôi
không thể bi điểm không .
-Thì sao ?
-Hi ! Anh chở mình về mình sẽ cùng nhau làm bt ! -Cô ta ra vẻ đắc thắng.
-Chúng ta đang thỏa thuận Ư ?
-Tùy ông anh ?
Sau 30s , tôi dựng xe dắt cái xe đạp đắt tiền của An vào phòng bảo vệ gửi !
- Cậu khó tính thế ? - An lại đổi cách xưng hô , điều đó làm tôi thoải mái hơn !
-Mà sao tối hôm trước tớ không nhờ mà cậu tự đưa tớ về nhà !! Hôm nay khó tính
thế !
-Tớ không làm điều đó vì cậu ?
-Hả , ?
-Tôi không muốn là người thấy chết mà không cứu ? Ba tớ dạy tớ thế ?
-Ba cậu ?
-Thôi đi !! - Tôi dừng xe lại và gắt lên ! Thấy thế An cũng không hỏi thêm
Sau hôm đó , cô ta lại đâu ra đấy , chuyện bài tập thì ngó lơ , có lần tôi gắng hỏi thì
cô ta trả lời :
-Còn cả 10 ngày mà ! Lo gì ?
Chiều thứ 7 , Còn 5 ngày nữa là đến hạn nộp bài , An đến nhà tôi học bài , buổi
học diễn ra vui vẻ , chúng tôi nc rất nhiều và An tỏ ra là người thông minh . Sau
buổi học hôm đó tôi đã thay đổi suy nghĩ về An , cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ , nhưng
có tâm hồn trẻ con , vì thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm của bố mẹ nên mới như
thế . Cuối chiều , tôi chở An đi uống nước , 2 đứa nói quá nhiều chuyện , kể từ khi
chuyển về thành phố , chưa bao giờ tôi lại nói nhiều như hôm đó . Trời đã tối . . .
-Để tớ đưa cậu về !!
-Tất nhiên rùi !!
Trên đường về chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện ! "RẦM M M" Một chiếc xe
máy đâm ngang chiếc xe của chúng tôi , một đám thanh niên mười mấy tên có
hung khí lao đến đánh tôi , . . .
Tôi tỉnh dậy , mẹ ngồi cạnh , tôi đoán chắc mẹ đã thức suốt cả đêm qua . Mắt mẹ
đã thâm cuồng vì khóc nhiều
-Con xin lỗi !- Tôi đau không thể nhích đc người
-Mẹ đã hỏi bác sĩ r ! Một tuần nữa con sẽ đc xuất viện !!
Tôi bị chấn thương phần mềm và gãy xương tay trái ! Mẹ tôi cũng không hỏi
chuyện gì xay ra . . .
-Cậu không sao chứ ! Sau giờ học tớ đến đây luôn , tớ mua cháo gà cho cậu này !
Ăn đi cho nóng ?
-Còn cậu có sao không !!
-Cậu nhìn thì biết , hoàn toàn bình thường ? Vì cậu đã đỡ đòn cho tớ mà
-Thật hả - tôi không nhớ mình đã làm những gì trong tình huống đó .
-Tớ xin lỗi , là bọn tối hôm trước đó, anh trai tớ đã cho chúng đi trại hết r !
-Ah...
- Cậu mệt thì nghỉ đi :(
-Còn bài tập - Tôi sực nhớ là sắp phải nộp bài tập
-Hôm trước chúng ta đã làm đc tương đối r , còn lại để tớ lo
-Cậu không tin tớ ah -An đáp luôn khi Thấy tôi có vẻ mặt hoài nghi .
-Ah !! Tớ không có ý đó !! :3
Liền mấy ngày sau đó , ngày nào An cũng vào thăm tôi với hoa, sữa , đồ ăn . Mẹ
tôi tỏ ra khó chịu với cô tiểu thư xinh đẹp này . Tôi biết điều đó nhưng cũng chẳng
biết làm sao !!
Sau khi tôi xuất viện , An có nhiệm vụ đưa đón tôi đi học mỗi ngày , tình bạn
giữa chúng tôi ngày càng gắn bó .
-Ước mơ của cậu là gì ? - An ngoái đầu lại hỏi tôi .
-Công An !!
-Why ?
-Ba tớ !! Tôi cúi gằm mặt xuống .
-Ba cậu là công an ah ?
-Ba tớ là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc , nhưng tớ lại có lỗi với
ba quá nhiều ! Nên tớ muốn thi trường cảnh sát để xin lỗi ba - nói đoạn , nước mắt
tôi trào ra .
-Tớ xin lỗi ! - Tớ không cố ý !!
-Không sao ! Còn cậu ?
-Tớ ah ? ko biết ? Chắc sau khi tốt nghiệp cấp 3 tớ sẽ sang Mỹ sống cùng bố mẹ . -
Tôi chợt cảm thấy buồn khi An nhắc đến câu đấy .
Thầy giáo thông báo điểm bài tập , chúng tôi đạt điểm giỏi , chúng tôi đc thầy khen
ngợi rất nhiều , đặc biệt là An . Chuyện chúng tôi thân thiết với nhau đc mọi người
bàn tán xôn xao , nhiều học sinh trong trường đố kỵ và ghét tôi . Tôi nhận ra điều
đó và rất buồn .Hàng ngày An đưa tôi đi học và về nhà , mẹ tôi không tỏ thái độ gì
nhưng tôi biết mẹ tôi tỏ ra khó chịu với sự xuất hiện của An , người làm đảo lộn
cuộc sống 2 mẹ con . Thân thiết với An đồng nghĩa với việc cô ấy dần xa dời đám
bạn ăn chơi cùng trường . Bọn chúng tìm mọi cách để nói xấu cũng như chọc tức
tôi .
Như mọi ngày tôi đến lớp vào sáng sớm , điều ngạc nhiên là mọi người hôm nay
nhìn tôi với ánh mắt như tôi là sinh vật lạ . Quân - thằng bạn duy nhất mà tôi chơi
trong lớp kéo tôi đi thật nhanh ra phía hành lang , Ở đó có dán những tấm ảnh đã
đc photoshop để chế diễu tôi và gia đình , đặc biệt trong đó có Ba . Tôi bước vào
lớp gục mặt xuống bàn . Lát sau An cũng đến , sau khi chạy ra ngoài giật những
tấm ảnh xuống , An kéo tôi ra căng tin , nơi có đám gái trai ngồi uống nước .
-Là mày phải không - An cầm đống giấy lộn ném thẳng vào mặt một đứa kon gái
trong nhóm đó .
-Thì sao ? M vì thằng nhà quê , mọt sách này không chơi với bọn này ah ?
-Tao cảnh báo lũ chúng m , chuyện của tao không cần chúng m lo , nếu còn hành
động tương tự sẽ biết tay tao - Tôi chưa bao giờ thấy An hung dữ thế !
Bọn kia tỏ ra nép vế và không nói thêm gì nữa .
-Cậu không sao chứ ? - An hỏi
Tôi gật đầu không nói gì .
-Bọn chúng nó chỉ là rác rưởi thôi !
-Để tớ đưa cậu về !!
Hôm đó , chúng tôi nghỉ học . Và đi chơi công viên , tôi như quên đi những điều
kinh khủng vừa xảy ra với mình . Những thứ mà mọi ngày tôi luôn cho là trẻ kon ,
là lố bịch thì hôm nay lại mang lại cho tôi và An rất nhiều tiếng cười .
-Suỵt? An đặt tay lên đôi môi đỏ mọng .
-Sao thế ?
-Có bảo vệ đi kiểm tra đấy ?
-Thì sao ?
-Cậu không biết ah ? Công viên đến giờ đóng cửa rùi ? Nếu chúng ta bị phát hiện
sẽ bị tống cổ ra khỏi đây ?
Đêm đó chúng tôi không về nhà , An dựa đầu vào vai tôi trên chiếc ghế đá hướng
ra hồ nước . Tôi không thể ngủ đc
Mẹ tôi biết chuyện tôi nghỉ học và đi chơi cùng An đã vô cùng tức giận , trong 18
cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy bà như thế !
-Nó là đứa con gái nhà giàu hư hỏng ! Từ ngày quen nó , con đã làm đc những gì
rùi Dũng .
-Mẹ ah ! Mẹ nhìn con đi ,con là đứa kon trai 18t , con đã lớn !
-Đã lớn thì con đừng cư xử một cách trẻ kon nữa .
Cuộc đời tôi sợ nhất là những giọt nước mắt của mẹ . Nhưng hôm nay tôi không
biết mình đã sai hay như thế nào nữa .
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Nếu Có Kiếp Sau, Em Vẫn Sẽ Yêu Anh Phần 3 End
| Truyện Ngắn | Kênh
Truyện http://kenhtruyen.com/news/neu_co_kiep_sau_em_van_se_yeu_anh_phan_
3_end/2014-03-08-10342#ixzz2xEGJwnt7
Ngày chủ nhật tôi đưa An lên cây cầu phía cuối thành phố để ngắm hoàng hôn ,
mùa nước cạn những bãi cát trắng trải dài bên bờ sông khiến người ta cứ ngỡ đó là
những dải lụa vô tận . . . Mặt trời vàng rực với bầu trời xanh làm tôi suy tư
-Làm sao cậu có thể biết được một nới như thế này ? - An nhìn vào mặt tôi .
Tôi kéo tay An chạy xuống những bờ cát trắng , 2 đứa chơi đùa cho tới tận khi mặt
trời lặn .
-Cậu đứng vào chỗ này ? - Tôi kéo An lên giữa cầu .
-Gì thế ? - An tỏ vẻ nghi ngờ .
-Cứ đứng đi , giữa cái vạch trắng ý , đưa hai chân ra !!
-Hi !! Cậu đang đứng giữa ranh giới của hai thành phố đấy !!
-Haha ! trời ơi ! - An bước tới và ôm lấy tôi , điều đó khiến tôi hơi đỏ mặt .
-An này , tớ có thể hôn cậu không ?
-Ý tớ là dùng môi !! - An cúi mặt không nói gì ? Tôi nhắm mắt lại . . .
Tôi thấy đc một thứ gì đó gọi là hạnh phúc ,như một cơn gió, tuy không nhìn thấy
nhưng tôi cảm nhận được nó .
-An ? Nhìn vào mắt tớ ?
-Anh yêu em ! - Đôi mắt bồ câu của An mở to hết cỡ .
-Tớ đã bảo cậu đừng có yêu tớ mà !!
Tôi ôm An vào lòng và đặt lên trán của em một nụ hôn , tôi như muốn những giây
phút ấy ngừng trôi . Cả ngày hôm ấy chúng tôi có lẽ không thể dời nhau được đến
khi mẹ tôi cất tiếng .
-Dũng vào nhà đi !! Ngày hôm nay kết thúc rùi !
Mẹ đã nhìn chúng tôi đứng trước cửa nhà từ khá lâu .
-Chào cô tiểu thư , cô về nhà được rùi đấy
-Cháu chào bác
-Mẹ thấy con quan hệ với cô ta như là hai người đang ...
-Yêu - Tôi đáp ngắn gọn
-Con nên suy nghĩ kĩ hơn
-Mẹ ! Con xin lỗi nhưng con yêu cô ấy ! -Nói đoạn tôi đi vào trong nhà.
Vì không muốn mẹ tôi buồn nên tôi và An không có những buổi hẹn hò công khai .
Tình yêu của chúng tôi cứ thế diễn ra thật đẹp cho đến ngày hôm đó . Lớp tôi tổ
chức đi dã ngoại , một ngày thật vui và ý nghĩa, đến cuối buổi An nắm chặt lấy tay
tôi và nói :
-Đi theo em !
-Có chuyện gì ah ?
-Em bị ốm !
-Để anh đưa em về !
-Không ! Em bị ốm ! Em bị bệnh máu trắng !
-Không ! Em chỉ mới 18t e rất tuyệt ! - Tôi lắc đầu .
-Không không , em mới biết mình bị như vậy 2 năm trước !
-Sao bây giờ em mới nói với anh ?
-Bác sĩ đã nói em sẽ có 1 cuộc sống bình thường ! Em không muốn ai phải đau đớn
vì em !
-Cả anh cũng vậy ư ?
-Đặc biệt là với anh ! - Miệng em mếu máo , nước mắt giàn giụa .
-Em đã trải qua sự đau đớn , và em đã vượt qua nó đến khi anh xuất hiện . - Cô gái
ấy chạy đi thật nhanh , tôi quá bàng hoàng , cả thế giới như sụp đổ !
Liền mấy ngày sau đó tôi không về nhà mà thường lui tới những nơi chúng tôi hẹn
hò . Chiều hôm đó ,khi đang đứng trên cầu và nhìn xuống dòng sông , bỗng tôi bị
giật mình vì giọng nói của quân :
-Mẹ cậu đã gọi cho tớ ! Thằng chết tiệt .
-Sao cậu biết tớ ở đây ?
-Hai ngày qua tớ đã vất vả dò hỏi lắm đấy !! Thôi nào kể tớ nghe đi !
-Về chuyện gì ?
-Về cậu , về An về chuyện của hai người .
Tôi ôm lấy Quang và khóc nức nở như một đứa con nít . Sáng sớm hôm sau tôi đến
nhà cậu tôi , một bác sĩ giỏi
-Cháu xin lỗi , nhưng chú ơi ,bạn gái cháu bị máu trắng , cháu muốn chú đến nói
chuyện với cô ấy !
-Chú rất tiếc nhưng cháu chắc không thể quên được rằng chú là bác sĩ tim mạch !
-Chú rất xin lỗi .
Liền những ngày sau đó An nghỉ học , dường như bệnh đang diễn biến xấu . Chúng
tôi cũng không gặp nhau , nhưng mỗi ngày tôi đều đưa một bó hoa hồng đến trước
cửa nhà .
-Cố lên chàng trai ! - Anh trai An đứng xa nhìn tôi .
-Em sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu .
Tôi vẫn đều đặn đưa hoa đến mỗi ngày , và một hôm , em đã đứng đợi tôi ở cửa .
-Xin lỗi , Tớ nên nói cho cậu sớm hơn ! Nhưng cậu có thể khiến tớ sống lâu hơn.
-Cậu có sợ không ? - tôi hỏi .
-Chết ư ? An cười
-Vui lên đi ! - Em bước tới vòng 2 tay qua cổ tôi !
-Không vui đâu
-Tớ sợ sẽ không còn được ở bên cậu nữa ! - Em cúi xuống ,2 dòng lệ lại tuôn trào .
-Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra . - Tôi ôm em vào lòng và 2 đứa ngồi đó ,
không ai nói gì nữa
Một ngày tôi nhận đực tin báo An đang trong bệnh viện cấp cứu . Đêm hôm đó tôi
không ngủ và ở bệnh cạnh em . Liền mấy ngày sau đó cũng như thế . Mẹ tôi dần
hiểu ra tình cảm của tôi và cũng không cấm đoán nữa , mẹ còn dặn khi nào An
khỏi bệnh thì dẫn đến nhà chơi .
Tôi mua những cuốn truyện , những cuốn sách về tình yêu hay nhất và đọc cho em
nghe .
- "Tình yêu luôn dựa trên sự nhẫn nhục và hiền hậu "
-Không ghen tuông
-Tình yêu không dựa trên sự khoe khoang hay kiêu ngạo.
-Tình yêu không dựa trên sự bất chính hay ích kỉ .
-Tình yêu không nóng giận , không nuôi hận thù .
Em nằm trên giường và cười rát mãn nguyện .
-Anh biết hôm nay em biết được điều gì không?
-Gì cơ ?
-Có thể chúa . . . đã sắp đặt cho em có được một số phận , cuộc hành trình sẽ không
bao giờ kết thúc . Và anh đã được gửi đến cho em vì em mắc căn bệnh này , để
giúp em vượt qua tất cả !
-Anh chính là thiên thần của em .
-Nếu có kiếp sau ! Em vẫn sẽ yêu anh !
....................................
********
Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày An qua đời , tôi vẫn không quên được hình bóng ấy ,
nó sẽ nằm trong tôi mãi mãi . Hôm nay tôi vẫn đứng trên cây cầu ấy , mọi thứ
dường như không thay đổi . Ngồi suy tư lại chuyện quá khứ . An đã dạy cho tôi
nhiều thứ , về niềm hi vọng , về sự tha thứ , . . . Và cả quãng đường dài phía trước .
Tôi sẽ luôn nhớ về cô ấy ,nhưng tình yêu của chúng tôi giống như một cơn gió . ..
tôi không thể nhìn thấy nó ,nhưng tôi có thể cảm nhận nó . Và tôi đã hiểu ra vì sao
mẹ tôi lại làm tất cả vì ba tôi như thế , vì bà có một tình yêu lớn . . .