BÀI VĂN MẪU LỚP 11
Đề bài: Phân tích bài thơ Tự tình của Hồ Xuân
Hương
Hồ Xuân Hương là nhà thơ lớn của dân tộc. Tuy sáng tác của bà để
li không nhiều, chủ yếu là những bài thơ m truyền tụng và tập
thơ chữ Hán Lưu ơng kí, song bà đã khẳng định được vị trí của
mình trên thi đàn của văn học Việt Nam với một phong cách t
cùng độc đáo. Chính vì vậy mà nhiu nhà nghiên cu trong và
ngoài nước đã tập trung đi sâu vào nghiên cứu về sự đóng góp của
bà cho thơ ca trung đại Việt Nam. Hoàng Hun cho rằng: Thơ
Hồ Xuân Hương là rực rỡ nhất; Xuân Diệu lại đánh giá Hồ Xuân
Hương như là một vị chúa thơ Nôm (…) Xuân Hương dùng thể thơ
Đường luật thế mà ta không chút nào nghĩ rằng đó là một điệu t
nhập nội, thơ Xn Hương cứ m na bình dân tự nhiên (…) Xuân
Hương thật xứng đáng là bà chúa thơ Nôm.
Trước hết ta tìm hiểu nhan đề của bài thơ Tự tình. Tự tình ở đây là
tình cm tự bộc lộ ra, đó chính là tâm trng bộc bạch của chính
người trong cuộc, đó là lời của tâm hồn, lời của con tim khao khát
hạnh phúc cy bỏng, đó là tiếng nói phẫn uất đau đớn xót xa…
Đọc Xuân Hương thi tập ta thấy trong đó có một con người luôn
luôn căm phẫn, luôn luôn phẫn nộ đối với chế độ phong kiến thối
nát đương thời, đồng thời trong thơ của bà còn luôn luôn ca ngi
bênh vực cho người phụ nữ trong xã hi xưa. Nhưng bên cạnh đó
trong thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương luôn hiện lên một tâm trạng
khao khát hạnh phúc, muốn bộc lộ cáii của mình. Cái tôi đó có
lúc khao khát mãnh liệt nhưng cũng có lúc cô đơn uất hn xót xa,
bế tắc bấp bênh, chới với giữa dòng đời.
Như trên đã nói, Tự tình là bài thơ Nôm được làm theo lối luật
Đường. Bài tgồm 56 chữ, 8 câu chia thành 4 phn đề, thực, luận,
kết, với niêm lut chặt chẽ, m súc mà cô đọng, lời ít mà ý nhiu.
Hai câu đề của bài thơ hằn lên một nỗi niềm vừa cô quạnh, vừa bất
bình ngao ngán cho mt thân phận thiệt thòi quá ln.
Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom
Oán hận trông ra khắp mọi chòm.
Thông thường câu thơ đầu tiên của bài thơ thất ngôn bát cú có
nhim vụ mở cửa thấy núi (Khai môn kiến sơn). Câu thơ mở đầu
cho ta thấy phần nào chủ đề của bài thơ. Câu thơ đầu của bài thư
này thoạt đầu dường như ta ca thấy gì v sự báo hiệu cho chủ đề
của nó. Nó chỉ là du hiu của thời gian (tiếng gà văng vẳng gáy
trên bom) mà ta tng thấy trong thơ ca xưa:
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn canh gà ThXương.
Hay tiếng gà chuyn canh trong thơ Bác:
Gà gáy một lần đêm cha tan
Chòm sao đưa nguyệt vượt lên ngàn.
Nhưng đằng sau cái tiếng gáy sáng văng vẳng áy ẩn sau một tâm
trạng xót xa, buồn bã, đơn. Lúc này con người đã tình giấc đối
diện với chính mình. Tiếng gà như một âm thanh chát chúa dội vào
m trng cô đơn của nữ sĩ khiến cho bà ct lên những lời đầy oán
hận: Oán hận trông ra khắp mọi chòm. Hai câu thơ trên đã cho a
thấy được phần nào tâm trạng đắng cay chua xót của nhà thơ. Nỗi
bất hạnh đó còn được thể hiện sâu sắc hơn ở những câu thơ sau.
Hai câu thực nhà thơ đã din tả nỗi uất ức xót xa như chìmu vào
trong tâm hồn nhà thơ đầy bất hạnh:
Mõ thảm không khua mà cũng cốc
Chuông sầu không đánh cớ sao om.
Khi phân tích hai câu thơ này có nhà nghiên cứu đã cho rng ở đây
Hồ Xuân Hương dùng biện pháp tu từ mượn hình ảnh khách quan
để vận vào mình để diễn tả nỗi giận hờn khó kìm lại được. Ở đây
nhà thơ không chỉ mượn hình nh khách quan để vận vào mình
chủ yếu nhằm lột tả đau đớn xót xa bế tắc của mình. Chuông su,
mõ thm là những thứ gợi lên cm giác buồn đau cô đơn lạc lõng.
Nhưng ở đây làm gì có khua có đánh thế mà nó vẫn vọng ra những
tiếng nghe khô khốc thảm đạm làm sao. Vậy đó là nhng tiếng gì?
Đó là tiếng của nỗi lòng, tiếng của sự bất hạnh giữa dòng đời. Cốc
diễn tả âm thanh hay diễn tả nỗi lòng? Nghe nó chát chúa khô khốc
m đạm làm sao! Tiếng chuông chùa không ngân lên vang vng
thành hơi mà vọng lại một tiếng nghe ảm đm làm sao? Với từ om
tác giả đã thhiện rõ sự bế tắc xót xa trước cuộc đời đen bạc, bất
công.
Như vậy qua bốn câu thơ đầu ta đã hiu rõ được sự phẫn uất bất
hạnh xót xa bế tắc trong cuộc đời của nữ sĩ tài hoa. Sự bất hạnh đó
phần nào được lí giải ở hai câu luận của bài:
Trước nghe những tiếng thêm rầu r
Sau giận vì chuyên để mõm mòm.
Hoá ra sự bất hạnh của bà chúa thơ Nôm là những tiếng nghe rầu rĩ.
Đó là tiếng gì vậy? Li đồn đại, chuyện đơn sai chẳng? – Miệng
thế gian biết đâu mà lường! Nhưng m sao tránh khỏi? Những
chuyện chẳng đâu vào đâu mà buồn phiền cứ dồn ập đến. Nói lên
điều này chúng ta lại càng cm thông hơn cho con người chịu nhiều
bất hạnh thua thiệt hay xã hội xưa. Coi xã hội tàn nhn vô ơng
m đã vùi lấp con người. Hai tiếng thêm rầu rĩ nói lên sự chua cay
chát chúa đó. Từ chuyện nhân thế chuyển về chuyển riêng tư sau
giận vì cái duyên mm cũng không phải tại mình mà duyên
phận cứ nổi nênh, bạc bẽo: Cảnh quá lứa lỡ thì chua chát biết bao!
Qua sáu câu thơ trên phần nào ta đã thy được sự bất hạnh trong
cuộc đời, nỗi chua cay thất vọng chán thường, ta hiểu được phần
nào nguyên nhân gây nên nhng bất hạnh xót xa đó. Tất cả những
cái đó ta có cm tưởng như Xn Hương không đứng vững nổi