
Phương thức cấu tứ kỳ ảo
Thế giới nghệ thuật của Bồ Tùng Linh là nơi cái thực và cái ảo cùng tồn tại không
phân biệt chia tách. Trong Liêu Trai xuất hiện nhiều tình huống, sự kiện, tình tiết kỳ lạ trong
những khung cảnh mê ảo. Bằng cách nào mà Bồ Tùng Linh đã hoà nhập làm một, trộn lẫn
cái thực và cái ảo tạo nên thế giới nghệ thuật kỳ thú? Giải mã vấn đề này cũng chính là đi tìm
lời đáp cho đặc trưng phong cách nghệ thuật Liêu Trai.
Có thể khẳng định Bồ Tùng Linh đã lựa chọn yếu tố kỳ ảo làm phương thức cấu tứ
nghệ thuật. Nhờ yếu tố kỳ ảo mà hiện thực cuộc sống đã được phản ánh một cách quanh co,
khúc triết. Nhiều thiên truyện đã sáng tạo được những hình tượng ảo dị, những tình tiết ly kỳ
trong khung cảnh mê ảo biến hoá. Gần 500 thiên truyện phần lớn hình tượng nhân vật đều là
những hình tượng ảo dị như ma, hồ, tiên, quỷ, tinh hoa, tinh mộc được nhân hoá nhằm "chiết
xạ" cuộc sống nhân gian. Thế giới nhân vật ảo dị phong phú trong Liêu Trai vì thế đã phản
ánh được các góc khuất của hiện thực, mà nếu bằng tư duy duy lý thông thường khó có thể
cảm nhận một cách chân xác. Cho nên, hiện thực xã hội với những quan hệ và xung đột xã
hội trong tác phẩm chính là hình ảnh "âm bản" của cuộc sống. Thông qua "âm bản" này mà
cái nhìn đa chiều, đa diện về các quan hệ xã hội trở nên có ý nghĩa sâu sắc. Việc nhà văn tạo
dựng những hình tượng ảo dị đã đem lại cho độc giả những hứng thú thẩm mĩ rộng lớn như
đứng trước cuộc sống muôn màu vẻ. Cho nên dù là hình tượng do ảo giác sinh ra (Thư si,
Bạch Vu Ngọc, Hoạ Bích, Vương Tử An...) thì cũng mang hơi thở của cuộc sống. Nhan Như
Ngọc (Thư si), mĩ nhân bằng lụa biết đi đứng nói cười chẳng qua là ảo hoá nỗi khát vọng
không thành của không biết bao nho sĩ bị đầu độc, mê muội trong mộng công danh khoa cử,
khiến không nhận ra đâu là thực đâu là ảo. Những truyện viết về tinh hoa mộc (Cát Cân,
Hương Ngọc, Hà Hoa tam nương tử...), tinh chuột (A Tiêm), tinh ong mật (Liên Hoa công
chúa), tinh chim (A Anh, A Bảo, Cáp dị...), tinh ngựa, tinh rồng... và đặc biệt là hồ ly và ma
nữ đội lốt người đẹp trở thành đối tượng miêu tả chính của tác phẩm. Dưới ngòi bút kỳ ảo của
Bồ Tùng Linh, các hình tượng ảo dị này được miêu tả không giống như những tập tính vốn
có của loài vật mà là những nhân vật "đội lốt", được tác giả vận dụng trí tưởng tượng nhân
hoá gắn cho những tư tưởng tình cảm của con người. Do đó mà dù là ma, là hồ song nữ thì
xinh đẹp, dịu dàng; nam thì tài mạo tuấn nhã. Nhân vật ảo dị của Bồ Tùng Linh do được "đội
lốt" nên đã thoát ra khỏi kết cấu cố hữu của hiện thực cũng như những quy ước chật hẹp của