Tầm hạn quản trị của doanh nghiệp

tập đoàn

Trong những ngày gần đây, khi sự việc của Vinashin đổ vỡ, với

mức nợ tương đương 80.000 tỷ đồng, thì những nhà kinh tế đã

nhận định, phải chăng chúng ta phát triển thành tập đoàn nhưng

thiếu người quản trị đủ sức để điều hành công việc.

Tầm hạn quản trị là thước đo năng lực của một nhà quản lý

doanh nghiệp. Quy mô công ty, số lượng nhân viên cấp dưới thể

hiện được tầm hạn của một nhà quản trị doanh nghiệp. Khi mà

việc điều hành vượt ra khỏi tầm thì công việc bắt đầu trở nên

chệch chọach, hoặc là nhà quản trị sẽ đưa thêm các công cụ

quản lý cao cấp vào để hỗ trợ cho công việc điều hành hoặc là

“buông xuôi” cho nhân viên cấp dưới. Thuyền trưởng bắt đầu để

cho con thuyền tự trôi. Điều hành một doanh nghiệp cũng như

người thuyền trưởng, sẽ định ra miền đất hứa mà con thuyền sẽ

đi về đâu, với bao nhiêu tay chèo để vượt qua những cơn sóng

lớn.

Trong họat động quản trị có hai cách để điều hành, một là quản trị

theo mục tiêu, hai là quản trị theo tiến trình. Ở Việt Nam, hầu hết

doanh nghiệp đi lên từ nhỏ, ngay cả các công ty Nhà nước, tập

đoàn kinh tế hiện nay cũng chỉ là tập hợp các công ty con lại để

thành Tổng công ty và sau đó là Tập đoàn, trong một thời gian

dài bị chi phối bởi các mệnh lệnh hành chính, cho nên khi trở

thành tập đoàn, người quản trị cao nhất của tập đoàn thường

không nắm hết các công việc, bắt đầu làm quen với công việc và

tiếp tục dùng mệnh lệnh hành chính để điều hành công việc là

chủ yếu. Cách quản trị của họ cũng là làm theo tiến trình.

Trong những năm 70 của thế kỷ trước, Hàn Quốc đã phát triển

mô hình kinh tế tập đoàn, việc ra đời các TRUST đã tạo động lực

cho nền kinh tế Hàn Quốc phát triển. Tuy nhiên bước vào những

năm cuối của thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI, xu hướng toàn cầu hóa

đã khiến cho các tập đoàn Hàn Quốc bán cổ phần ra nước ngoài,

những vị trí chủ chốt điều hành không còn là người Hàn Quốc

100%, mà xu hướng đa sắc tộc trong bộ máy quản trị của tập

đoàn đã làm cho việc điều hành các tập đoàn này đứng vững.

Như vậy, việc quản trị theo tiến trình nó phải tương xứng với quy

mô tập đoàn và đầu tư mở rộng cũng phải theo tiến trình, theo

tầm kiểm sóat của ban quản trị tập đoàn. Khuynh hướng nóng vội

trong phát triển nhưng quy mô nguốn nhân lực không bảo đảm,

cộng với yếu tố nhãn hiệu “là tập đoàn” đã làm cho các tập đoàn

kinh tế lớn đầu tư mở rộng, dàn trải, dẫn đến việc thiếu kiểm

sóat.

Khi tập đoàn mở rộng, đầu tư nhà máy mới, công ty con mới, thế

là cất nhắc các vị trí trưởng phòng trở thành giám đốc công ty,

giám đốc nhà máy, mà tầm hạn quản trị, chuyên môn về quản lý

chưa được trang bị đầy đủ, cũng như kinh nghiệm điều hành

chưa có, chỉ biết làm theo mệnh lệnh cấp trên, làm cho “các cầu

thủ” trong tập đoàn đá không có “rơ”, không tuân thủ đấu pháp đề

ra, dẫn đến sự sụp đổ từ các công ty con chứ không phải từ chủ

trương lớn.

Cách quản trị thứ hai là theo mục tiêu. Nhưng để quản trị tốt mục

tiêu thì công cụ hỗ trợ phải hoàn hảo thì Nhà quản trị mới kiểm

sóat được công việc. Mục tiêu đề ra phải SMART. Tất cả việc

thực hiện phải lập thành kế họach Ngân sách rõ ràng, triệt để từ

các phòng ban nhỏ nhất trở lên. Thậm chí từ những tờ giấy in A4

sử dụng hàng tháng đến những chi tiêu đầu tư lớn phải được lập

và tuân thủ việc chi tiêu một cách chặt chẽ. Những phương án

đầu tư mới phải được đo lường hiệu quả kinh tế, hiệu quả xã hội

một cách kỹ lưỡng. Đối với mục tiêu đề ra, một Nhà Quản trị giỏi

cũng chỉ phê duyệt được 10 mục tiêu là tối đa cho hoạt động của

một tập đoàn trong một năm họat động.

Một Nhà quản trị giỏi cũng chỉ có thể tương tác từ 7-15 cán bộ

chủ chốt trong một doanh nghiệp, nếu vượt qua ngoài số lượng

này thì xem như mất kiểm sóat. Trong thời gian gần đây, các tổng

công ty, tập đoàn kinh tế tại Trung Quốc bắt đầu thuê các CEO

người nước ngoài điều hành công ty để tạo uy tín và đẩy mạnh

kinh doanh.

Kinh tế Trung quốc đã phát triển khá nhanh, tỷ lệ tỷ phú trẻ xuất

hiện ngày càng nhiều ở Trung Quốc, do vậy tầm hạn quản trị của

những ông chủ trẻ đã không kham nổi công việc kinh doanh phát

triển khá nóng nên đã thuê những người tài giỏi nước ngoài để

tạo dựng họat động cho công ty. Lĩnh vực chất lượng được điều

hành bởi các chuyên gia nước ngoài rất được ưa chuộng tại

Trung Quốc, một phần để các công ty Trung Quốc học được cách

quản trị chất lượng cao cấp, bài bản từ nước ngoài và khẳng định

chất lượng với thế giới sau một thời gian dài đại công nghiệp

không kiểm soát được chất lượng.

Tổng Giám Đốc người Pháp của gạch Đồng Tâm khi đến làm

việc với doanh nghiệp này đã từng khẳng định: Tôi đến đây để

mang lại sự thay đổi (I am here to be change). Ai cũng biết Võ

Quốc Thắng là một CEO tài giỏi tại Việt Nam trong lĩnh vực sản

xuất kinh doanh vật liệu xây dựng, nhưng sau 10 năm phát triển,

khi gạch Đồng Tâm trở thành tập đoàn kinh tế đa ngành, ông

Thắng đã phải mời ông Eiteen Laude về làm CEO thay ông

Thắng để điều hành con thuyền Đồng Tâm đi theo một quỹ đạo

cơ bản, chuyên nghiệp.

Chính vì vậy mà sau 2 năm sóng gió của nền kinh tế, Đồng Tâm

vẫn là một thế lực mạnh của ngành vật liệu xây dựng tại Việt

Nam. Bút bi Thiên Long, Kinh Đô, Trung Nguyên cũng có những

con người giỏi về quản trị trong ban điều hành trong thời gian gần

đây để quản lý doanh nghiệp, vì đến thời điểm này, khi công ty

phát triển mạnh, những CEO tài giỏi một thời của Doanh nghiệp

Việt Nam đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử trong một giai đoạn

nhất định, cần chất xám mạnh hơn từ bên ngòai để điều hành

doanh nghiệp của họ.

Nhìn lại bài học của Vinashin, phải chăng tầm quản trị của doanh

nghiệp đã vượt quá xa tầm tay của người đứng đầu, mất kiểm

sóat về thu chi và đầu tư không hiệu quả với quyền hạn phê

duyệt tự đầu tư quá lớn. Bài học của Vinashin cần nhìn từ góc độ

tầm hạn của một Nhà quản trị điều hành tập đòan, cho tương lai

khi các tập đoàn kinh tế Nhà nước phát triển vững mạnh, độc lập

hơn trong nền kinh tế thị trường. Quản lý tập đoàn kinh tế không

chỉ bằng mệnh lệnh hành chính mà bằng chính khối óc quản trị

giỏi.