Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?Nguyễn Việt Phong
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?
*
Những điều thuộc về duyên sđã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu
trời
không ai đánh cắp của ai một lời hứa
đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ
khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ
không chút đắn đo những ước
*
Một ngôi nhà vi nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về
ngồi nhìn nhau vi cái nhìn hạnh phúc
một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực
một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức
một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng
chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...
*
Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...
đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến
khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt
chúng ta ginhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ
*
Chúng ta ginhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya
nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức
nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm
nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn
mà không dám lau đi gương mặt mình...
*
Chúng ta vẫn đứng yên đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên
sao li hứa chẳng còn ai đến chứng kiến
sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc
sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết
hạnh phúc có còn ở nơi đây?
*
Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây
chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát
họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc
và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh
để suốt đời chỉ thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh
mà ai biết được đâu?
*
Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau
mỗi người tự trách mình đang lừa dối
mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói
để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi
những điều giản dị ngày xưa...
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...
Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
ngày hạnh phúc bỏ i...
Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
thì cứ tin qua từng đêm trắng...
(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)
Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!
Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
đến mức nhìn một chiếc lá i mà cũng ứa nước mắt
đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
có lngười sẽ vui...?
Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buột
phó mặc những ngày nóng sốt
nằm và nhmột đôi tay...
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...
chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...
không ai giống như ai?
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...
Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…
Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc
không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát
không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước
mắt
biết làm m lòng vào giây phút đớn đau…
Ta cngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…
Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác
để oán ghét chính bản thân mình!