
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 156 : Ép hỏi, cưỡng gian- Đều
không thành (b)
Khuôn mặt Niệm Băng trở nên cực kì khó coi, có phần như bị
bóp méo:
“ Băng Vân tiểu thư, có chuyện ngươi tựa hồ quên mất rồi đó,
ngươi là nữ còn ta là nam, đối phó với ngươi cũng không nhất
định phải dùng hai chữ tử vong để uy hiếp. Ta nghe nói đàn bà
Băng Thần tháp các ngươi đều tự cho là rất thanh cao.
Tốt lắm!! Ta đang rất muốn nhìn ngươi liệu sẽ được mấy phần
thanh cao đây”
Trong tiếng hô hoán của Băng Vân, hắn mạnh mẽ nhào tới,
dùng thân mình đè lên người Băng Vân, khuôn mặt phúng
phính nở một nụ cười chứa đầy hận ý, đồng thời mang đến
một nụ hôn thật sâu.
Băng Vân toàn thân kịch liệt run rẩy, cho dù trước giờ đối mặt
với tử vong cũng không hề xuất hiện sự sợ hãi cùng cực thế
này.Đôi mắt trong veo nhưng đã chứa sự băng lạnh, nàng
không ngừng dãy dụa, nhưng vừa mới được khôi phục lại tinh
thần lực thân thể vẫn còn suy yếu, liệu có thể chống đỡ với
tấm thân long hóa của Niệm Băng sao?
Băng Vân gắt gao vùng vẫy, trái tim Niệm Băng lúc này đã bị
cừu hận thiêu đốt trở nên điên cuồng. Hắn dùng đầu lưỡi mạnh
mẽ xâm nhập cánh môi thơm nồng của Thiên Huyễn Băng Vân.
Toàn thân tản ra hơi thở như lửa nóng, chiếc miệng nhỏ xinh
xắn của nàng đã bị bao phủ hoàn toàn
Băng Vân lúc này tâm tình trở nên dị thường bối rối, từ trước
đến nay chưa bao giờ nàng gần một nam nhân nào đến thế.

Băng Hỏa Ma Trù
Thân nhiệt nóng dần lên, trong lúc rối bời, nàng cố hết sức cắn
vào đầu lưỡi Niệm Băng. Nhưng sau khi trải qua quá trình cải
tạo thân thể, lưỡi của Niệm Băng dị thường cứng cỏi, dù nàng
đã cố cưỡng lại thì tất cả cũng đều là phí công. Niệm Băng lần
tìm được chiếc lưỡi mát lạnh đang có phần run rẫy của Băng
Vân, điên cuồng cuốn lấy, đồng thời ma trảo đã xâm nhập,
xuyên vào trong vạt áo của nàng. Cảm giác mát lạnh, mềm
mại, lại vừa tràn ngập độ co giãn đến vô cùng.
Đây đã là lần thứ hai, nhưng cảm thụ so với lần đầu lại hoàn
toàn khác biệt, cảm giác nóng rực nương theo sự cuồng dã đã
làm Niệm Băng mất đi tia lí trí, thanh tịnh cuối cùng. Thân thể
mềm mại của Băng Vân không ngừng giãy dụa bên dưới cơ thể
của Niệm Băng lại càng kích thích mãnh liệt khiến cho tâm hắn
thêm phần hưng phấn. Quần áo trên người Băng Vân nhất loạt
từng cái từng cái giảm bớt dần, bàn tay tràn ngập ma lực của
Niệm Băng đang nhẹ nhàng vần vũ trên thân thể nàng, da thịt
trắng nõn dưới nhiệt lực của bàn tay ma quái mà thản nhiên
đổi sang sắc triều hồng.
Băng Vân thực sự là một vưu vật của trời đất, thân thể tuyệt
mỹ như nữ thần của nàng khiến Niệm Băng bị hấp dẫn hoàn
toàn, cừu hận cùng phẫn nộ, tất cả các loại cảm xúc phức tạp
đan xen lại càng khiến hắn mất đi toàn bộ lý trí.
Lúc này Băng Vân toàn thân trở nên càng thêm vô lực, sự
cuồng nhiệt của Niệm Băng tựa hồ làm tan chảy cả tòa băng
sơn vốn dĩ tồn tại trong tâm nàng, cảm giác kì dị đang thiêu
cháy cơ thể, sức phản kháng lại càng trở nên yếu ớt, chỉ có thể
bám lấy phía sau lưng Niệm Băng để níu giữ.
Niệm Băng không ngừng lấn tới khiến Băng Vân có chút bần
thần, nụ hôn bất ngờ không khỏi khiến cho khoé môi bất giác
như vô thức nở ra nụ cười . Làn da ấm nhuần làm cho Băng
Vân toàn thân nổi lên trận trận run rẩy, đôi môi Niệm Băng
đang dần chuyển xuống chiếc cổ xinh xắn. Sau nụ hôn sâu
không khỏi khiến cho nơi này lưu lại dấu vết hồng hồng.
Cúi đầu xuống, Niệm Băng ngậm lấy một viên ngọc châu hồng
hồng (trên bộ ngực sữa của nàng) , tay phải hắn dưới ý thức

Băng Hỏa Ma Trù
đã “chiếu cố” thám hiểm vào giữa đôi chân ngọc túc của thánh
xử nữ Băng Vân. Cảm giác ướt át tựa hồ đã nói cho hắn biết,
hết thảy đã như cung căng trên nỏ, chuẩn bị tốt lắm rồi!!! Tâm
thần như lửa nóng tạt qua không khỏi làm Niệm Băng nuốt
một ngụm nước bọt, đối với Băng Vân “tiến công” lại càng
thêm mãnh liệt.
Hắn không hề có kinh nghiệm gì, động tác dị thường thô lỗ,
khiến cho da thịt trắng noãn của Băng Vân lưu lại từng đạo
dấu vết. Băng Vân lúc này đã hoàn toàn mất đi năng lực chống
cự, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể nóng rực của Niệm
Băng đang “điều chỉnh” vị trí , nhưng căn bản đã vô lực phản
kháng.
Ngay lúc tưởng rằng mọi chuyện đã an bày thì một thanh âm
cao vút vang lên trong lòng Niệm Băng
“ Lão Đại, ngươi sẽ không làm chuyện cầm thú này chứ?”
Niệm Băng thân thể đột ngột đình trệ, thanh âm Áo Tư Tạp lại
tiếp tục ngân vang:
“ Lão Đại, ta chỉ hy vọng việc ngươi làm ra sẽ không để mai
sau phải tự mình hối hận, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục, ta sẽ
không ngăn cản nữa, tự ngươi hãy xem xét lại đi.”
Hai mắt vốn đầy tơ máu che kín lúc này đã khôi phục lại tia
thanh minh, tay phải Niệm Băng lóng lánh xuất ra một đoàn
lam sắc quang mang, hắn mạnh mẽ ngưng kết một mảnh băng
tuyết tự mình úp lên mặt. Dưới sự kích hoạt của băng lạnh,
ruốt cục cũng đã tĩnh táo trở lại, chật vật tách ra khỏi thân thể
của Băng Vân, té ngã sang một bên từng ngụm từng ngụm thở
hỗn hễn. Cả nội động chỉ có mỗi thanh âm thô trọng thở dốc
của Niệm Băng, Băng Vân lúc này cũng mang theo hơi thở gấp
cùng tiếng khóc nấc lên.
Sau một hồi giằng co trầm mặc, Niệm Băng không ngừng thúc
dục băng ma pháp luân chuyển khắp cơ thể, biến kinh mạch
toàn thân đều tràn ngập băng lãnh, từ từ khu trừ cỗ nhiệt tức
mãnh liệt lấy lại sự tĩnh táo, tâm thần hắn cũng dẫn dần ổn
định lại. Hắn không hề trách cứ Áo Tư Tạp đã phá hư chuyện
tốt của mình, ngược lại trong thâm tâm thầm cảm kích, đã biết

Băng Hỏa Ma Trù
tự mình phải làm sao rồi? Nếu thật sự làm chuyện thương
thiên bại lí này với Băng Vân, cũng không phải tự mình đã biến
thành cầm thú rồi ư, sau này làm sao có thể đối mặt mới tấm
thâm tình của Phượng Nữ cùng Long Linh đây.
Ngẩng đầu, hắn hướng ánh mắt về phía Băng Vân, Băng Vân
vẫn duy trì tư thế như trước, da thịt trắng noãn như lại tản ra
triệu triệu sắc ửng hồng, thanh âm thở dốc của nàng cũng đã
nhỏ hơn trước một chút, Niệm Băng có thể thấy rõ ràng trên
thân thể mềm mại tràn ngập sự hấp dẫn kia có từng đạo vết
hồng nhàn nhạt ứ đọng lại, nhất là tại chiếc cổ thon dài như
thiên nga, nổi lên từng đám đám sắc hồng thắm. Đấy chẵng
khác gì mỹ cảnh ở chốn bồng lai, giữa muôn mây ngũ sắc vần
vũ, tất cả là tự mình làm ra hay sao?
Thân thể Băng Vân thực quá ưu tú, vừa nhìn thấy, Niệm Băng
lại phải cố gắng đè nén dục hỏa đang khơi dậy thiêu đốt. Hắn
hoảng sợ, liền xuất từ không gian chi giới lấy ra một bộ quần
áo đặt bên cạnh Băng Vân:
“ Trước hết nên mặc lại quần áo đi đã”
Vừa mở miệng nói, hắn mới phát hiện thanh âm của mình dĩ
nhiên đã có chút tắc nghẹn.
Băng Vân kéo quần áo lại, tự mình khoác lên người, nàng cũng
đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt dị thường động lòng người đã
không còn nét băng lãnh nào. Lệ nhãn mênh mông đang nhìn
về Niệm Băng, một trận oán độc thật sâu không khỏi khiến cho
lòng Niệm Băng run lên, với tinh thần lực cường đại của hắn
cũng không dám đối mặt với nàng. Cúi đầu nói:
“ Xin lỗi”
Băng Vân không có lên tiếng, nếu bây giờ nàng lên tiếng chửi
bới Niệm Băng, ngược lại còn khiến lòng hắn thoải mái hơn
một chút, nhưng nàng cũng không có hành động gì, trong đôi
mắt, oán độc cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một đôi mắt
mở to tràn ngập tử địch. Hai tay gắt gao cầm lấy tấm hoàng
sắc ma pháp bào từ Niệm Băng, các ngón tay vì dùng sức quá
độ mà lúc này đã hiện ra sắc thái trắng bệch.

Băng Hỏa Ma Trù
Tự đứng lên, Niệm Băng sửa sang lại quần áo của mình, dường
như thể muốn chạy trốn khỏi cái huỵệt động này, hắn không
dám ở lại nơi này quá lâu, bởi vì hắn sợ nhìn thấy đôi mắt tử
tịch kia của Băng Vân, trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận.
Vốn dĩ, hắn hận người của Băng Thần tháp, nhưng từ khi tiếp
xúc với Băng Vân tới nay, hắn phát hiện được, Băng Vân bên
ngoài thì băng lãnh nhưng thật sự là một khối thiện lương.
Điểm này, có thể dễ dàng nhìn thấy được từ thái độ của nàng
đối với Miêu Miêu. Mặc dù nàng đối với bản thân hắn phi
thường đề phòng, nhưng cũng không có dùng bất kì thủ đoạn
gì để đối phó. Tại Băng Nguyệt thành thậm chí còn không kêu
người từ Băng Thần tháp đế vây bắt mình, chỉ một mực chờ
đợi, còn tự mình thì đã làm ra cái gì đây? Bản thân dĩ nhiên
thấy mình đã thương tổn đến một nữ hảo hài từ, nàng thật sự
là thuần khiết. Mình phải làm gì đây?
Mang theo cảm giác phiền muôn, Niệm Băng nhẹ nhàng đứng
dậy, dưới tác dụng của phong nguyên tố hướng vào núi non
mà đầu nhập.
Khi Niệm Băng quay trở lại huyệt động thì Băng Vân vẫn duy
trì bộ dạng như lúc trước, ngay cả động tác cũng không có
thay đổi, đôi mắt chứa đầy tử tịch biến thành ngốc trệ, tựa hồ
cũng không phát giác ra Niệm Băng đã quay trở lại.
Niệm Băng quăng một tấm da gấu (hùng bì) thật lớn ở trên
lưng xuống mặt đất, thấp giọng nói:
“ Băng Vân, nàng hãy ở nơi này yên tâm nghĩ ngơi đi, ta đã xử
lý rất sach sẽ, dùng ma pháp trừ bỏ hết ô khí trên bề mặt của
nó rồi, bây giờ khí trời có chút lanh, trước hết nên giữ ấm thân
thể”
Băng Vân không hề động đây, vẫn ngồi vậy như lúc trước ngay
cả nhìn cũng không thèm nhìn Niệm Băng liếc mắt. Hai người
cứ như vậy giằng co, ai cũng không có động.
Thở dài một tiếng, Niệm Băng đành phải ra tay, một tay giữ
lấy Băng Vân, tay kia luồn xuống chân nàng, bế nàng lên khỏi
mặt đât. Khi tay hắn chạm vào thân thể Băng Vân thì cảm giác

