Cascadeur - Nghề mạo hiểm

Để cống hiến cho khán giả những pha mạo hiểm như thật, đội ngũ

Cascadeur (diễn viên đóng thế) đã không quản hiểm nguy.

Đến với nghề, nhiều người đã phải đổi bằng chính cuộc sống của mình.

Cuộc đời họ cũng bấp bênh, mạo hiểm như chính những vai diễn.

Cuộc chơi của những người ưa mạo hiểm

Lần giở lịch sử điện ảnh trên thế tgiới mới thấy, cụm từ Cascadeur đã ra đời

và phát triển từ rất lâu cùng với bộ môn nghệ thuật thứ bảy. Đây là nghề hiện được

xem là “hot”, đem lại sự nổi tiếng và thu nhập cao. Mặc dù không được trực tiếp

hiện diện trong phim, nhưng Cascadeur là nhân tố quan trọng tạo nên sự thành

công của nhiều bộ phim. Đặc biệt với những bộ phim hành động có pha nguy hiểm

như: đua xe, ngã, đánh lộn... thì không thể vắng bóng Cascadeur. Và để phục vụ

cho nền công nghiệp điện ảnh, ở các nước trên thế giới đã xuất hiện nhiều trường

chuyên đào tạo Cascadeur một cách chuyên nghiệp và có quy mô hẳn hoi.

Các Cascadeur không diễn bằng lời mà bằng các hành động mạo hiểm nên

rủi ro từ nghề khá cao. Nếu không khéo léo, nhanh nhạy trong việc xử lý tình

huống thì việc gặp tai nạn là khó tránh khỏi. Bởi vậy, với nghề “rủi nhiều may ít

này”, các Cascadeur phải nhanh, có cảm giác tốt, biết võ thuật, thích mạo hiểm và

có lòng đam mê, đó là những điều kiện gần như bắt buộc.

Ở nước ta, Cascadeur vẫn là nghề mới mẻ, rất ít người biết đến. Hầu hết

những người theo nghề là sinh viên, diễn viên nghiệp dư không được đào tạo qua

trường lớp. Giữa nhà làm phim với Cascadeur cũng không hề có hợp đồng ràng

buộc nhất định. Mọi hợp đồng đều được “ký” qua miệng và dựa trên mối quan hệ

thân quen giữa nhà làm phim với các Cascadeur. Kể về những kỷ niệm làm nghề

của mình, anh Quang Dung, một Cascadeur tự do bộc bạch: “Có lần mình đóng

thế cảnh rượt đuổi trong rừng, không may giẫm vào thủy tinh, đi cà nhắc, phải

nằm nhà hàng nửa tháng trời. Nhưng đó còn là may mắn. Nhiều anh chị em thậm

chí còn gãy xương như chơi”.

Có thâm niên trong nghề, và là đệ tử lâu năm của phái võ Vovina nhưng lần

nào tham gia đóng phim, Phúc cũng không thể tránh khỏi nhưng “di tích” để lại

trên người. Thế mới biết nghề Cascadeur nguy hiểm như thế nào?

Nỗi niềm Cascadeur

Là những người góp phần không nhỏ tạo lên thành công cho bộ phim

nhưng với khán giả họ chỉ là “nền”, lặng lẽ sau ánh hào quang của điện ảnh. Còn

với những người trong nghề, họ được ưu ái gọi bằng cái tên “diễn viên đóng thế”.

“Là người trong cuộc, tôi hiểu nghề Cascadeur bạc như chính tên gọi của

nó vậy: diễn viên đóng thế. Nhớ lại hồi đi Sơn Tây quay bộ phim Vệ sĩ, mình cùng

20 Cascadeur làm việc cật lực suốt 10 ngày nhưng cũng chỉ nhận được hơn triệu

đồng tiền công. Trong khi đó mình phải tự lo về phục trang, đạo cụ khi diễn. Mười

ngày đi diễn, mỗi người nhận 50 ngàn đồng tiền công. Nhưng vì lòng đam mê võ

thuật, điện ảnh nên mới dấn thân vào. Chẳng ai vì vài chục ngàn tiền công mà

nhận lấy rủi ro, còn thành công thì người khác hưởng” - anh Long, chủ nhiệm

CLB Cascadeur Hà Nội tâm sự.

Đây không chỉ là nỗi niềm riêng của Long mà là tâm lý chung của những

người làm nghề Cascadeur. Để có những cảnh quay khiến người xem chấp nhận

được, Cascadeur phải lăn, ngã “như thật”. Những rủi ro trong nghề như bong gân,

sái tay... là “chuyện thường ngày” ở phố huyện. Vậy nhưng tiền công nhận được

cũng đủ sống qua ngày.

Bên cạnh những người làm Cascadeur vì lòng đam mê còn có rất nhiều

người coi Cascadeur là một nghề để kiếm sống mà Quang là một trường hợp điển

hình. Sau 5 năm theo bạn lăn lộn khắp các bãi vàng, Quang trở về gia đình với một

thân hình tiều tụy. Nhờ biết tí “võ vẽ”, Quang được bạn bè giới thiệu đến các

xưởng phim làm Cascadeur. Với anh đây là cơ hội để quay về với cuộc sống lương

thiện. Nhưng khổ nỗi, mỗi lần thấy anh đi sớm, về khuya, quần áo rách bẩn như

vừa đi đánh nhau, hàng xóm ai cũng dè chừng. Nhiều người cứ nhìn thấy qua là

nguýt, miệng bảo “ngựa quen đường cũ”. Buồn và có cảm giác bị xúc phạm nhưng

không biết giải thích thế nào cho mọi người hiểu. Nhiều lúc buột miệng kể cho

mọi người nghe về công việc của mình, mọi người phá lên cười bảo: “Chú mày

đóng vai du côn, ăn cướp giỏi lắm nhỉ?”

Hầu hết những người đeo đuổi nghề này chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng

quả thật, những người biết và thấu hiểu nỗi khổ của họ đến nay chưa nhiều. Âu đó

cũng là cái nghiệp và mọi người vẫn biết có một lực lượng đóng thế, góp phần làm

nên thành công của nhiều bộ phim, dù rằng không biết mặt, biết tên.

Sandy Gimpel kể chuyện công việc

của người diễn viên đóng thế

Công việc của những người đóng thay cho các tài tử chính trong những

pha nguy hiểm trên màn ảnh – nam cũng như nữ – có thể là đắt hàng nhất ở

Hollywood. Bà Sandy Gimpel vẫn còn làm công việc này ở độ tuổi mà nhiều

người đã về hưu. Bà chưa có kế hoạch bỏ cái nghề nhiều rủi ro này...

Sandy Gimpel

Sandy Gimpel là một vũ công trẻ làm việc ở một giải trí trường bên bãi

biển khi bà bắt đầu đóng thay cho tài tử nhi đồng Billy Mumy trong loạt phim

truyền hình “Lost in Space.” Sandy có chiều cao bằng ngôi sao nhỏ tuổi này, và có

thể thế vai cho anh ta trong khi đội quay phim điều chỉnh ánh sáng và chuẩn bị

quay. Sandy cũng đóng các pha nguy hiểm, để cho diễn viên trẻ tuổi này khỏi phải

đóng những cảnh cần đến gân sức. Các đoạn phim được quay và hiệu đính lại để

khán giả không thấy được sự khác biệt.

Bà Gimpel nói: “Thế là tôi đóng loạt phim này trong 3 năm. Tôi rất thích,

thích ghê lắm và quyết định sẽ làm nghề gì sau này.”

Trong khi làm việc cho loạt phim truyền hình này, Sandy quen với nhà sản

xuất phim Irwin Allen, và làm việc với các thành viên khác trong đội quay những

cuốn phim ăn khách của ông ta.

Sandy Gimpel nói: “Tôi tham gia phim “Towering Inferno”, rồi phim

“Poseidon Adventure.” Tôi ở trong buồng thang máy có cửa kính vào lúc nó bị vỡ.

Tôi đóng phim “Man from the 25th Century”, “Land of the Giants.” Mọi cuốn

phim ông ấy quay, ông ấy rất là trung thành và luôn cho chúng tôi việc để mà

làm.”

Trong khi làm công việc này, bà đã cải tiến kỹ năng của mình và học thực

tập những pha nhẩy từ cao xuống, hay giả đánh nhau. Trong những phim bà tham

gia có cuốn phim hài Norbit của Eddie Murphy ra năm nay, và cuốn phim hài

Twins ra năm 1988, với các tài tử Danny DeVito và Arnold Schwarzenegger.

Bà cho biết các pha trông có vẻ dễ dàng trên màn ảnh, nhưng công việc rất

nguy hiểm.

Sandy Gimpel trong một pha của cuốn phim hài Norbit của Eddie Murphy

“Nhiều người thiệt mạng. Nhiều người bị thương. Có những tay đã gẫy

lưng, hay ngất xỉu. Có những pha dễ dàng, và tương đối đơn giản. Nhưng vấn đề

là nếu để cho diễn viên chính đóng, thì nếu bị thương hay bị trặc vai chẳng hạn, thì

việc quay phim sẽ không tiến hành được.”

Nhiều người đóng thay vai thường phải nhờ cậy vào dây thừng hay các

dụng cụ nâng đỡ, và bà Gimpel nhấn mạnh đến chuyện tự mình kiểm tra các thiết

bị. Bà kể lại có lần sự thận trọng của bà đã đem lại kết quả. Bà phải đóng một cảnh

đi qua một mỏm đá bằng xe máy. Trước pha này, bà đã để đội quay phim chờ để

bà buộc thêm một nút vào thiết bị nguyên thủy cho chắc ăn. Đó là một hành động

khôn ngoan. Cái nút ban đầu đã bị sút ra và bà cùng với người đóng chung đã treo

tòng teeng trên dây thừng.

Sandy Gimpel nói: “Nếu không có cái nút phòng bị, thì tôi đã không trả lời

cuộc phỏng vấn này được – thật đấy mà. Chắc là chúng tôi đã tiêu rồi.”

Một sơ sẩy khác đã khiến bà gẫy 2 cái xương sườn. Bà Gimpel đóng thay

cho nữ tài tử Helen Hunt trong một phim truyền hình. Bà phải nhẩy xuống từ một

cái cửa sổ mở, nhưng bị vướng phải tấm mành mành, làm bà đụng phải nhiều

khuôn cửa lúc rơi xuống. Tuy bị thương, bà vẫn đóng lại cảnh này lần thứ nhì,

nhưng đạo diễn lại dùng cảnh đóng lần đầu trong phim.

Bà Sandy Gimpel cho biết phần nguy hiểm trong công việc của bà là phải

làm việc với lửa. Bà thường phải trông cậy vào một đội an toàn, bôi lên người bà

một lớp chất chống cháy lạnh băng, rồi mới mặc bộ quần áo bảo vệ ra ngoài.

Sandy Gimpel nói: “Rồi họ phải châm lửa mình. Kế đó, mình làm phần

việc của mình và khi cảm thấy hơi nóng, thì lăn xuống đất và ra hiệu để họ dập tắt

ngọn lửa. Họ phải làm việc đó kịp thời.”

Người phụ nữ này nói một số người có thể có những công việc dễ dàng hơn,

nhưng bà thích cái hồi hộp trong công việc của mình.

Sandy Gimpel nói: “Tôi yêu thích công việc của tôi. Tôi không bao giờ

muốn thôi. Nếu mọi người trên thế giới đều yêu công việc của mình như tôi, thì ta

sẽ có một thế giới khá là chịu chơi đấy.”

Bà Gimpel là một chuyên gia võ thuật và một người mê thể dục, bà dậy

karate cho trẻ em trong giờ rảnh rỗi. Bà cũng ra một cuốn DVD tập thể thao gọi là

Stuntblasters Workout với các bài tập dễ hơn cho những người kém dạn dĩ.