Chuyện của dòng sông ma thuật
lượt xem 2
download
I. Mùa thu phương Nam nắng vẫn nắng, mưa vẫn mưa. Những cái nắng có lúc lên đến trên 30 độ, tưởng chừng đổ hào quang trên mặt đường trưa nóng rãy. Hơi nóng từ những ụ rơm chất cao ngồn ngộn tưởng có thể vùi chết những con cào cào, dế như người ta nướng nó trong những cái lá khô đốt vội. Còn mưa cứ từng chặp, từng chặp không đâu, vu vơ như con gái chợt khóc, chợt cười, kỳ lạ. Có lúc, tin báo bão xa, bão gần đâu đấy ở biển khơi miền Trung hay...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chuyện của dòng sông ma thuật
- Chuyện của dòng sông ma thuật TRUYỆN THIẾU NHI CỦA TRẦN HOÀNG VY I. Mùa thu phương Nam nắng vẫn nắng, mưa vẫn mưa. Những cái nắng có lúc lên đến trên 30 độ, tưởng chừng đổ hào quang trên mặt đường trưa nóng rãy. Hơi nóng từ những ụ rơm chất cao ngồn ngộn tưởng có thể vùi chết những con cào cào, dế như người ta nướng nó trong những cái lá khô đốt vội. Còn mưa cứ từng chặp, từng chặp không đâu, vu vơ như con gái chợt khóc, chợt cười, kỳ lạ. Có lúc, tin báo bão xa, bão gần đâu đấy ở biển khơi miền Trung hay phương Bắc xa xôi, cũng làm mưa ở đây ảnh hưởng. Người lớn gọi là “ảnh hưởng bởi áp thấp nhiệt đới”, vậy là mưa dầm dề, tối trời, tối đất. Mưa cả ngày không dứt. Năm học mới cũng còn non tháng nữa. Bởi mới là tháng Tám tây! Nên lũ nhóc của cái xóm Bến Mương này lại đâm ra rỗi việc, ngồi bó chân “nước lụt” ở nhà, ngong ngóng mùi vị từ căn bếp lan tỏa lên để đoán bửa cơm trưa nay hoặc tối nay ăn gì? Đang ngồi hểnh mũi, hít hà cái mùi “mắm kho quẹt” từ phía sau bếp ngào ngạt tỏa lên. Cá Bống bỗng nghe tiếng réo của đám bạn ở trước ngõ: “ Bống Bống, Bang Bang ơi ! Ra thi thả thuyền hông?” Một đám con trai, con gái năm đứa, tay cầm tàu chuối, lá sen che đầu đang đứng lao nhao ngoài cổng. Con Vện từ trong nhà nhảy xồ ra, gặp vũng nước mưa trước sân nên co chân, quay đầu lại và nhảy phốc lên cái phản để trước hiên, mõm chỏ ra phía trước sủa ong ỏng. Chừng nhận ra đám trẻ quen mặt, cái đuôi lại ngoáy tít lên chào mừng. Thằng Bống trong nhà chạy ào ra, thuận tay đẩy luôn con Vện xuống đất. Miệng tía lia: - Thi đua thuyền ha tụi bây? Có tao tới liền đây! - Mày phải lấy đem theo quyển tập mới có… giấy mần thuyền chớ!- Búp bê nói.
- - Ủa chớ tụi mày không có ha? -Bống ngập ngừng. - Tụi tao không đem theo mới… ghé kêu mày chớ!- Thằng Sỹ đen lên tiếng. - Ừa! Chờ tao năm phút!- Ngó trước, ngó sau, cá Bống chạy vội vào nhà… Nơi cá Bống, Búp bê, Sỹ đen, Thành phố, Kim ngân, Tân sọ ( chú ý những cái tên viết hoa, còn chữ đi kèm là…biệt danh theo hình dạng hay một đặc điểm nào đó của đám trẻ), là một con kênh nhỏ dẫn ra dòng sông Mây Thu, nước êm và lững lờ như một dải lụa mềm. Hai bờ là những hàng dừa nước quanh năm xanh mướt, điểm thêm những cây sim mua hoa tím và những cây bình bát, trái chín vàng ươm, thơm lừng, hấp dẫn đám chim chào mào, sáo sậu đến ăn và làm tổ. Một điểm chơi hấp dẫn và lý tưởng. Trò chơi được qui định: Thuyền ghe ( Có mui, không mui, thuyền buồm) phải được gấp bằng giấy vở học trò, phía sau cho phép gắn một miếng xà-bông nhỏ, làm lực đẩy cho thuyền đi nhanh. Tất cả thuyền làm xong, chủ thuyền ( người đua), cầm trên tay, cùng trèo ra cây cầu khỉ bắt ngang con kênh và đồng loạt thả ngược dòng kênh, theo hiệu lệnh của trọng tài. Thuyền ai về đích trước sẽ là vô địch. Phần thưởng là một trái bình bát và một con cá lóc hoặc một con cua nướng…sình! ( Cua, cá…được bọc lớp bùn và nướng !), cùng một bọc muối ớt…(Mới nghe đã ứa nước miếng rồi!). II. - Cố lên! Cố lên! Chiếc Hải âu gần thắng rồi!- cá Bống gào lên. - Ê! Ê, chiếc Buồm đen của tao gần đích rồi…- Sỹ đen cũng gân cổ la lớn. - Nè, coi…Ý dề lục bình ủi vào thuyền tao là không tính hen?.. – Búp bê lên tiếng. Giữa lúc cuộc thi đua thuyền đang hồi cao trào, bỗng có tiếng động cơ hộc lên. Ngay khúc rẽ, một chiếc Ca-nô màu xanh nước biển, xé nước lao ra giữa dòng kênh. Nước bắn ràn rạt hai bên, sóng ào lên, nhấn chìm những chiếc thuyền giấy tội nghiệp tan tác… Đồng loạt đám trẻ nhao lên : “ Ê! Ê!...ông Ca-nô bắt đền cho tụi tôi! Ca-nô đâu được phép chạy vào con kênh này?”.
- Chiếc Ca-nô bỗng tắt máy dừng lại đột ngột và từ từ nép vào phía chiếc cầu khỉ. - Phù…! Xém chút nữa…- một thanh niên tóc tai xoăn tít, đeo kính đen, bước lên. Theo sau là một cô gái mặc áo dài hồng, xinh đẹp. - Hi! Chào các em!- Người thanh niên tóc xoăn lên tiếng khi vừa thấy bọn trẻ. Cô gái với nụ cười rạng rỡ, dễ mến, cầm trên tay cái máy quay phim mi- ni, đang ghi hình bọn trẻ. - A !.. Hai người là cô dâu… chú rễ đi… hưởng tuần trăng mật, đúng hông?- Búp bê reo lên. - Suỵt! Đố các em đó!- Cô gái đưa ngón tay lên môi, ngầm khuyến khích lũ trẻ…đoán xem họ là ai. - Là… diễn viên điện ảnh đi… quay “phinh” chớ gì? Sỹ đen nói. - Không đúng. Họ giống… tình nhân như trong phim “Trái tim mồ côi” vậy! Thành phố khẳng định. - Hay bọn họ là… gián điệp. Như “Những bóng người trên biên giới”? Cá Bống thì thào, vẽ cảnh giác… - Thôi! Thôi! Để anh tự giới thiệu nhé? – Có lẽ nhìn bộ dạng của cá Bống, người thanh niên xua tay nói : - Anh là Tóc xoăn, Giám đốc công ty Du lịch Xanh, còn đây là cô Rose, Giám đốc điều hành kiêm chuyên viên khám phá…sinh thái… Nhìn thật kỹ cô gái, bọn trẻ lại chụm đầu vào nhau bàn tán: “ Tên… Tây, ăn mặc và nói tiếng…Ta! Chị ấy là Việt kiều. Còn anh Tóc xoăn thì tóc…Châu phi. Họ quả là kỳ quặc…”. - Nào các em! Lại cả đây chị cho xem hình nè!- Chị Rose, ngoắc bọn trẻ lại, chìa màn hình máy quay cho bọn trẻ xem. - Đẹp quá! Giống đóng “phinh” hả tụi bây? – Sỹ đen phấn khởi nói. - Ngộ hén! – Búp bê gật gù. - Rồi rồi… Bây giờ các em cho anh hỏi thăm chút nhé?- Anh Tóc xoăn sốt ruột lên tiếng.
- - Anh hỏi gì hỏi đi!...- Bọn trẻ đồng thanh. - Anh với chị Rose đây có ý định đi… khám phá dòng sông Mây Thu, để lên kế hoạch cho chuyến du lịch sinh thái và khám phá. Đến đây, ca-no bỗng rẽ ngang vào con kênh này. Vậy đây là đâu vậy các em? - Đây là con kênh Đuôi Chó của cánh đồng Chó ngáp đó! Tân sọ nảy giờ làm thinh, bỗng lên tiếng. Cô gái che miệng cười khúc khích vì những cái tên ngộ nghĩnh, ê hèm và hỏi: - Nhưng đây thuộc Ấp nào? Xã nào? Lát nữa anh chị phải tới xin phép chính quyền địa phương, ngộ nhỡ… - Ấp Con Trăng, xã Mương…-Kim Ngân rụt rè lên tiếng. - Ba con nhỏ đó là… chủ ấp Con Trăng này đó chị! -Thành phố… mách lẻo. - Trưởng ấp chớ chủ ấp hồi nào? – Búp bê đính chính. - Rồi rồi… mấy cưng. Vậy nhà trưởng ấp ở đâu ta? – Anh Tóc xoăn vừa xoa đầu vừa xen vào. - Nếu đi đường bộ này, thì tắt qua cánh đồng Chó Ngáp là tới. Còn đi thuyền phải qua hai cái bến. Ở đây là Bến Mương, còn một bến nữa là Bến Miễu, chỗ có cái miễu Thủy thần, đi bộ lên, qua chín căn nhà thì tới…- Kim Ngân nói liền một mạch. - Chà! Chà… cũng rắc rối dữ. Hay là cô bé đi với anh chị cho nhanh nhé?- Chị Rose vuốt tóc Kim Ngân nói. Kim Ngân lùi lại. Nó là con bé nhát nhất bọn. Miệng ấp úng: “ ho…hỏng được đâu, em hông dám đi một mình…” - Vì sao?- Anh Tóc xoăn hỏi lại, và quay qua đám trẻ- Hay là tất cả cùng đi? - Sợ chiếc ca-no chở không hết!- Cá Bống nhìn chiếc ca-no nói. - Ừ nhỉ! Ở đây có tất cả tám người. Chiếc ca-no này nhỏ, chở không hết thật.- Anh Tóc xoăn gải đầu.
- - Em không đi!- Thành phố lên tiếng. - Cả em nữa. Em sợ…- Sỹ đen ấp úng. Nó nhìn chị Rose đang đứng gần mép nước. Gió bay chiếc áo dài và cả mái tóc chị về một phía, trông chị Rose không khác nào một nàng Tiên cá của xứ sở Đan Mạch mà nó đã được đọc trong một câu chuyện cổ tích nào đó. - Thôi thì hai đứa… ở lại, chịu khó về bộ. Anh mượn bốn bạn vậy nhé? – Anh Tóc xoăn an ủi Thành phố và Sỹ đen. - Sáu người, vừa đẹp cho một chuyến đi. Đúng ba… cặp đôi Tóc xoăn ạ!- Chị Rose quay lại cười nói. Anh Tóc xoăn đã nhảy xuống ca-no. Chị Rose, cá Bống, Tân sọ, Kim ngân và Búp bê lần lượt xuống. Thành phố, Sỹ đen đứng nhìn theo, bỗng tụi nó nắm tay rùng mình. Chiếc ca-no như một con cá mập xanh, đang há mồm nuốt dần các bạn nó. Hai đứa bỗng thét lên: “Ma! Có ma…” và cắm đầu chạy. Dưới dòng kênh Đuôi Chó không còn thấy bóng dáng chiếc ca-no đâu cả. Hai vệt sóng lớn dạt vào hai bờ giờ đã yên lặng. Dòng sông vẫn êm đềm trôi, xuôi về hướng sông Mây Thu. Một cụm lục bình giữa dòng kênh xoay tròn, xoay tròn như có một bàn tay vô hình đang xoay một chiếc chong chóng… III. Tiếng máy ca-no vẫn nổ đều đều: “ Phành phành…phành phạch, phành phạch…”, nước xé và bắn ra hai bên ràn rạt. Anh Tóc xoăn chăm chú điều khiển chiếc ca-no chạy phăng phăng giữa dòng sông vắng, chẳng cần luồng lạch, và cũng chẳng cần né tránh ai. Bọn trẻ lần đầu tiên ngôi trên chiếc ca-no chạy với vận tốc cao, nên hai tay bám chặt sợi dây an toàn chăng ngang giữa lòng khoang. Chị Rose ngồi ghế phía sau lưng anh Tóc xoăn, mái tóc đen dài bay hết về phía sau như một đám mây màu đen, thoảng vào lũ trẻ một mùi hương thơm quyến rũ và ma mị. Có lẽ đang là giữa trưa, mặt trời đứng ngay trên đỉnh
- đầu. Mặt sông phía trước loang loáng như tấm gương bạc. Chiếc ca-no bỗng giảm dần tốc độ, chạy nép vào rặng bình bát ven bờ. - Có tàu … khủng phía trước.- Anh Tóc xoăn nói. - Dòng sông rộng mà! Né qua một bên cũng được, sao cặp sát bờ?- Chị Rose thắc mắc. - Mọi người nhìn đi, không biết tàu hay… sà lan mà chật hết cả dòng sông? – Anh Tóc xoăn đưa tay chỉ cho mọi người. Phía trước, chắc cũng phải trên vài trăm mét. Một con tàu… hình thù cổ quái, như một tòa lầu lớn, rì rì chạy tới. Dòng sông dường như lõm xuống bởi sức nặng của con tàu. Không một ngọn gió. Cái tòa lầu phía trước nặng nề chậm chạp gần đối mũi với chiếc ca- no. Nguy cơ đè bẹp luôn chiếc ca-no là không tránh khỏi. Cá Bống, Búp bê sợ quá nhắm nghiền hai mắt. Bên tai, tiếng hét của Kim ngân, Tân sọ vang lên… khủng khiếp. * Lúc này, ở trên cánh đồng Chó Ngáp, Thành phố và Sỹ đen đang hì hục chạy. Chúng bàn nhau chạy tới nhà Kim ngân cho ba nó hay là Kim ngân và đám bạn đang bị… bắt cóc! Bình thường, chúng nó chạy chừng hai mươi phút là ra khỏi cánh đồng Chó Ngáp, vậy mà lâu lắm, cả hai đứa thấy mỏi cả chân vẫn chưa ra khỏi cánh đồng. Nắng gay gắt, nắng như đổ lửa, khoảng đồng trước mặt bùn sình nhoe nhoét, mỗi khi bàn chân đặt xuống, nhấc lên như có ai đeo quả tạ dưới chân hay nắm chân lôi lại. Mồ hôi túa đẳm mặt, chảy vào mắt cay sè. Thành phố, tụt lại phía sau khá xa, bởi nó có thời gian sống ở một thành phố. Mà người thành phố thì lội ruộng, lội sình là… dở ẹt! Nó thở hổn hển, cảm thấy bùn phía dưới chân như nhảo ra, lún dần, lún dần. Nó đưa hai tay làm loa, hét lên: “ Sỹ ới! Cứu tao với! Tao sắp chết rồi!...”, đom đóm từ mắt nó bay ra, một con, rồi hai con, trăm, ngàn con như sao sa… Sỹ đang cắm đầu cố chạy, nó nghe như có ai ú ớ phía sau, rồi một bàn tay kéo nó lại. Ngoái đầu nhìn lại, thấy Thành phố đứng như trời trồng, Thành phố cứ thấp dần, thấp dần trong mắt.
- “ Bị bùn lún rồi!”, Sỹ đen nhìn quanh cầu cứu. Nó mong thấy một bóng hình của người lớn ở trên cánh đồng. Đồng trống không, vắng lặng. Một khúc tầm vông ai đó cắm ở bìa ruộng, nó lật đật chạy tới và nhổ lên. Khúc tầm vông khá dài, chừng hơn hai mét. Nó vác lên vai và chạy đến chỗ Thành phố. Bùn đã lún đến gần háng Thành phố, không thể đưa khúc tầm vông cho Thành phố cầm để kéo nó lên. Sỹ đen nhanh trí, luồn khúc tầm vông vào háng của Thành phố, vì theo nó hiểu, đây có thể là một cái lỗ rò, ruộng ở đây là đất có chân, không thể là đầm sình lầy sâu. Quả nhiên là Thành phố không còn thấy lún xuống nữa. Nó nhắc Thành phố cúi người ôm khúc tầm vông nó sẽ tìm cách kéo Thành phố lên. Loay hoay một chặp, Sỹ đen tuột nhanh chiếc quần Jean nó đang mặc, tồng ngồng đứng bên vũng sình lầy, nó kéo thẳng hai ống quần, xoắn lại như sợi dây thừng. “Thằng đen đúa vậy mà cũng thông minh thiệt!”, Thành phố đang lê lết dưới sình, thở không ra hơi, vẫn thầm phục bạn. - Rồi, mày nắm chặt đầu đó, tao kéo lên…- Sỹ đen hổn hển nói. Chiếc quần được kéo thẳng băng, Sỹ đen nằm dài dưới bùn. Nó cố gắng kéo bạn lên khỏi chỗ lún. Hai đứa lúc này trông giống hai con… cá lóc đang vùi dưới lớp sình đen, và giành nhau một con giun lớn! Lúc này mặt trời đã đứng bóng, ánh nắng như đổ lửa, hầm hập. Mùi bùn sình bị khuấy, sục bốc mùi khó chịu. Bỗng có tiếng chó sủa từ xa vọng lại. Con Vện của nhà cá Bống chạy phía trước, ba cá Bống vác cuốc, chạy lúp xúp ở phía sau. Sỹ đen, Thành phố cùng gào lên: - Bác Bảy ơi! Cứu tụi con với!.. - Mèn ơi! Sao hai đứa lại như vầy? Còn những đứa khác đâu? Thằng Bống đâu?- Ông Bảy chạy tới hỏi… * Chiếc ca-no chòng chành như muốn úp. Chị Rose quay lại trấn an lũ trẻ:
- - Không sao! Không sao…Chỉ là đám lục bình trôi xuống theo nước rút thôi mà!- Lục bình nhiều dễ sợ!...- Chị Rose lẩm bẩm thêm. - Lục bình quái quĩ gì? Chính mắt tôi thấy một chiếc tàu bự chảng, có hàng trăm mái chèo hai bên! In hình như một chiếc tàu… chiến của thế kỷ 17, 18 gì đó…- Anh Tóc xoăn gải đầu nói. - Tụi em cũng thấy một con tàu hình thù kỳ lạ lắm! Chạy muốn hết cả dòng sông mà.- Đám trẻ nhao nhao nói. Chị Rose với tay kéo lại một dề lục bình, khẳng định: - Lục bình còn sờ sờ đây nè!... Mọi người im lặng nhìn dề lục bình. Chị Rose chợt nhíu mày: “ Hỏng lẽ…đó là…tàu chiến ma?”. - Tàu ma? – Búp bê sợ hãi ôm chặt lấy Kim ngân. Anh Tóc xoăn cười hề hề: “ Thế kỷ 21 rồi mà còn tàu ma cái nỗi gì?”. - Thật đó! Theo lịch sử, thì năm 1785, quân Xiêm mang hơn hai mươi vạn quân qua xâm chiếm nước ta, vua Quang Trung đã bày trận thủy quân ở Rạch Gầm, chỉ sau một ngày một đêm, quân Xiêm đã bị quân của người anh hùng áo vải Quang Trung đánh cho tan tác. Lúc đó Nguyễn Ánh đã chạy theo đường bộ và đường thủy đến xứ này để đến bến Sỏi Đá…Chắc là thủy quân đã chạy trên dòng Mây Thu này…- Chị Rose trầm ngâm, mắt dõi ra xa… - Còn một truyền thuyết nữa của vùng đất Núi Nhất này. Đó là đạo binh của tướng quân Hoàng, thường xuyên xuất hiện vào những ngày u ám hay những đêm trăng rằm, nhưng lúc nãy là nửa trưa kia mà? - Cũng trên dòng sông này, trong thời chống Mỹ, quân đội Sài Gòn ngày đêm cho giang thuyền tuần tiểu, lùng sục những người Cách mạng qua lại trên sông…Dòng sông có lúc đã nhuộm đỏ máu của cả hai bên, cho nên…- Giọng chị Rose bỗng trầm hẳn xuống, nghe như gió thổi.
- Đám trẻ hai mắt tròn xoe, há hốc mồm kinh ngạc. Anh Tóc xoăn bỗng làu bàu: “ Sao khởi động hoài, máy không nổ?” - Đây là đâu rồi mấy em? – Chị Rose chợt hỏi. - Có lẽ gần bến Rạch Miễu…- Búp bê nhìn quanh trả lời. - Thôi! Hay là ta tạm dừng, lên bờ… ăn trưa? Tôi đói bụng lắm rồi.- Chị Rose nói, và lôi dưới gầm ghế ra một túi ni-lon, trong có bánh mì và nước khoáng. - Oke! Thì lên! – Anh Tóc xoăn vươn vai đứng dậy. Cả bọn lại lục tục kéo nhau lên bờ. IV. Ông Bảy và Sỹ đen hì hụi kéo Thành phố lên bờ ruộng. Cả ba mình mẩy lấm bùn sình lem luốc. Sỹ đen đưa tay vẹt mớ tóc rũ trước trán sang hai bên trông giống như hai vỏ chuối khô gắn trước trán. Nó tiếp tục đưa tay vuốt bùn ở bắp vế, thấy cộm, tưởng con đỉa, nó kéo ra và hốt hoảng chợt nhớ là đang ở truồng… Thành phố vừa thở, vừa kể tóm tắt lại chuyện chiếc ca-no và các bạn cùng đi đến nhà Kim ngân. Nó không dám kể khúc sau, sợ bác Bảy chê tụi nó nhát gan như thỏ đế. - Tụi nó đi đến nhà chú Ba trưởng ấp, vậy là tạm yên tâm rồi.- Ông Bảy vừa cào bùn sình xuống chỗ trủng, nơi Thành phố bị lún, vừa nói. Sỹ đen và Thành phố đưa mắt nhìn nhau. Nói hay không nói chuyện chiếc ca-no…biến mất chỉ sau vài phút? Hoặc là tụi nó bị…quáng giữa trưa nắng? - Chèn ơi! Cái lỗ gì mà sâu hoắm, lại sùi nước thúi hoắt vậy cà? – Ông Bảy bỗng la lớn. - Đâu? Đâu… Bác Bảy.- Sỹ đen vừa xỏ một chân vào ống quần nhăn nhúm, vừa lò cò nhảy tới. Thành phố cũng nhổm đứng lên. - Đất này xưa rày đâu có lún một ai? Cái thời lính Cao, Phi đi càn, trực thăng thả xuống đây cũng thấy có thằng nào bị lún đâu? Chà, chà…- Ông Bảy đưa lưỡi cuốc vét rộng ra thành một cái hố. Con Vện lập tức nhảy tới và sủa lên inh ỏi.
- Ông Bảy đưa lưỡi cuốc sợt bùn chỗ sủi nước và ông la lên: “ Tất cả nằm xuống! Coi chừng… nổ!”. Ba cái bóng vụt lăn nhanh xuống ruộng. Im lặng! Tiếng con Vện rên lên ư ử… - Có trái hay gì vậy chú Bảy?- Sỹ đen thì thào. - Thì tao thấy cái gì ở dưới, dài dài tròn tròn vầy nè ( ông Bảy ra dấu chỉ xuống bắp chân), tao nghi là trái đạn… - Trái đạn ở dưới sình mà cũng nổ ha?- Thành phố lên tiếng. - Để vậy hổng nổ, nhưng đụng địa tới nó nổ chết… cha bây chớ!- Ông Bảy bực bội - Sao giờ nó vẫn… chưa nổ? -Thành phố thắc mắc. - Chắc bị lép rồi!- Sỹ Đen nói nhỏ. - Bây nằm yên đó, để tao bò lại coi cho chắc ăn.- Ông Bảy vừa nói, vừa thận trọng bò lết dưới sình, trông ông không khác gì con cá thòi lòi bị… mắc cạn. Con Vện cũng nhẹ nhàng bò theo chủ. - Xì! Cái… cái ống nước tụi bây ơi!- Ông Bảy đưa tay mò xuống cái hố và la lớn. - Xứ mình xưa rày có ai xài nước máy đâu mà có ống nước ông Bảy?- Sỹ đen hỏi. - Cái này mới lạ à ta?- Ông Bảy lẩm bẩm, và ông chợt vỗ tay lên trán: - Chết… cái thằng nhà máy rồi! Bắt quả tang mày rồi!- Ông Bảy nhổm dậy, kéo tay Thành, Sỹ. - Về! về bây! Ghé ngay nhà chú Ba trưởng ấp liền. Sỹ đen, Thành phố ngơ ngác, chẳng hiểu ất giáp gì. Tụi nó bỗng nghe người ngứa ngáy râm ran rất khó chịu. Lớp bùn sình bám vào mình mẩy của tụi nó, chỗ ướt, chỗ khô, rất dị hợm. - Phải lội ra kênh tắm đã bác Bảy ơi! Để mình mẩy vầy chịu sao thấu?- Thành phố, Sỹ đen đồng thanh nói.
- - Ừa! Phải đa! Đi… đi tụi bây! – Ông Bảy bỗng hào hứng và vui vẻ. * - Còn đủ bánh mì và Pi-za cho các bạn đây! – Chị Rose lấy bánh ra vẫy gọi lũ trẻ. Cả bọn ùa tới. Mỗi người một cái bánh và một chai nước. - Ôi ! Ôi chết tui rồi bà con ơi!..- Anh Tóc xoăn đang ngồi ngồm ngoàm nhai bánh mì bỗng nhảy lên la chói lói. - Cái gì? Rắn hả? – Chị Rose hỏi. - Hình như là… mối!- Anh Tóc xoăn vừa phủi lia lịa đít quần vừa nói. - Mối kiếm rồi!- cá Bống hét lên. Trên chỗ đất vồng lên, lúc nhúc mối là mối! Những con mối to gần bằng ngón tay út, với hai cái càng to, sắc lẹm như lưỡi lam, bò lúc nhúc. Ở vùng này, loài mối kiếm là loài mối nguy hiểm nhất. Chỉ cần quăng vào đó một chiếc lá, trong nháy mắt, chiếc lá đã bị lũ mối gặm sạch không còn dấu vết. Cái quần mà anh Tóc xoăn mặc đã bị mối… cắt thủng lỗ chổ phía sau. Nhìn đám mối cứ trào lên, trào lên từ ụ đất khô cứng, không khác nào dòng nham thạch đang trào lên từ miệng núi lửa. Cây lá xung quanh rào rào và…biến sạch. Hèn gì cái ụ đất trông như một cái… ghế ngồi ngon lành, mà anh Tóc xoăn đã nhanh chân xí phần trước. Chị Rose, cột chéo hai vạt áo dài bên hông cho đỡ vướng víu, giục đám trẻ nhanh tìm chỗ khác. Tóc tai rối bù. Trông chị lúc này giống…mụ phù thủy, khác với lúc trưa, chị giống với một nàng Tiên cá… Cá Bống, Tân sọ, Kim ngân, Búp bê cứ lùi mãi, lùi mãi về phía sau, tụi nó và cả chị Rose, chạm vào một hàng chùm đủng đỉnh. Cơn ngứa dữ dội bùng lên. Cá Bống hai tay gải sồn sột, chịu không siết, nó nhảy tùm xuống nước. Tân sọ, rồi Búp bê, Kim ngân cũng ào theo. Nước sông mát lạnh, làm dịu tức thì cơn ngứa do trái đủng đỉnh gây nên. Tội nghiệp chị Rose, không dám nhảy xuống sông, cố gắng chịu đựng, nước mắt chảy ròng ròng. Một bữa ăn trưa bên dòng sông nhớ đời!
- V. Khi ông Bảy, Sỹ đen và Thành phố đến nhà Trưởng ấp Con Trăng, ba của Kim ngân thì đã thấy rất đông người tụ tập ở đấy. - Ủa, Kim ngân và lũ trẻ chưa về sao anh Tám? – Vừa ló đầu vào nhà, ông Bảy đã hỏi. - Trưa giờ có thấy đứa nào đâu? Tôi đang lu bu công chuyện, anh chờ tí nha?- Ông Tám Trưởng ấp nói. - Chuyện gì cũng phải…- Liếc nhìn thấy Chủ tịch xã, ba bốn người ăn mặc quân phục, in như… Công an, ông Bảy lặng thinh. - Các anh ở xã, Phòng tài nguyên môi trường và cảnh sát môi trường…- Ông Tám khoác tay, giới thiệu chung với ông Bảy, chứng tỏ đang có việc rất quan trọng - Rồi! Hiểu rồi! Quí vị đến là vì … vụ xả thải ở cánh Đồng Chó Ngáp chớ gì?- Ông Bảy vỗ tay lên trán nói. - Sao anh biết? Chúng tôi đang lo không đủ chứng cứ…-Chủ tịch xã lên tiếng. - Tôi cũng định tới báo với anh Tám và các anh… Tôi đã tìm ra bằng chứng rồi!- Ông Bảy phấn khởi nói. Chỉ vào Sỹ và Thành, ông Bảy kể lại câu chuyện… - Quá hay rồi! – Chủ tịch xã xoa đầu Sỹ , Thành, khoác tay vẫy mọi người. - Nào, chú Bảy dẫn đường, mọi người ra lại cánh đồng Chó Ngáp. Chờ cho mọi người đi hết, Sỹ đen nháy mắt với Thành phố, cả hai chạy ra mương, đẩy chiếc xuồng ra sông. Tụi nó tính đi tìm các bạn. Thành phố chèo mũi, Sỹ đen chèo lái, mới khua được mấy chèo, cả hai bỗng nghe bụng sôi ọc ọc. Cơn đói ùa đến. Tụi nó quên là cả buổi trưa hai đứa chưa có gì bỏ vào bụng. - Thôi tạm neo xuồng dưới gốc bần kia, kiếm cái gì ăn đỡ đói đã. Ở đây, nếu bọn họ tới, mình cũng dễ thấy.- Sỹ đen nói
- - Ừa, phải đa!- Thành phố đồng tình. Hai đứa loay hoay cột lại chiếc xuồng. Sỹ đen bàn: - Hay là mày ở lại coi chừng xuồng và xem chiếc Ca-no tới chưa? Tao… vào miễu Thủy thần xem có gì ăn, mang ra hai đứa ăn…Ám hiệu là tiếng chim bìm bịp kêu nha? - Wao! Kế tuyệt hay! Yes…sơ! Thành phố đưa ngón tay lên trước mặt. Sỹ đen đi rồi, một mình Thành phố ngồi trên cái xuồng dập dềnh dưới gốc bần, nó bỗng cảm thấy buồn dễ sợ! Gió mát hiu hiu thổi, Thành phố vừa đói vừa buồn ngủ, hai mắt nó như ríu lại, nó khoác nước lên dấp vào mặt, cố mở to mắt nhìn ra mặt sông loáng nắng. Nó bỗng dụi mắt. Mặt nước sông đang phẳng lặng bỗng như sủi bọt, hai cái bóng đen lăng quăng như hai con… thuồng luồng đang hướng đầu về phía Thành phố. Trống ngực Thành phố bắt đầu đập mạnh, hai tay nó nắm chắc cán chèo. Hai cái bóng đen ma quái cứ chập chờn dưới nước, có lúc như co lại, sẵn sàng bung mình phóng ra về phía chiếc xuồng và Thành phố. Phần chiếc xuồng cũng cứ dập dềnh theo gió, lúc trôi xa, gần phía cái bóng của thủy quái, lúc lại tấp gần vào gốc bần già. Cố giữ bình tĩnh, Thành phố chờ chiếc xuồng dập vào gốc bần, nó co chân nhảy phốc lên bờ, trèo tuốt lên ngọn bần, ngồi thu lu như… khỉ gặp cá sấu. * Sỹ đen đã nhiều lần đến miếu Thủy thần, nhưng rất ít khi nó bước vào trong gian thờ, bởi vì trong ấy lúc nào cũng tối âm u, thảng hoặc leo lét cây đèn cầy hay những chấm đỏ của cây nhang mà ghe thuyền qua sông thường ghé vào khấn vái. Nội câu chuyện gốc gừa cổ bên hông miếu cũng lắm chuyện mà đám nhóc như tụi nó nghe người lớn kể vào ban đêm là nín…tè, không đám bước ra khỏi cửa. Nhưng bây giờ là giữa trưa, ban ngày ban mặt, chắc không có chuyện gì. Sỹ đen tự trấn an mình, nó rón rén đặt chân lên bậc tam cấp của miếu. Một tiếng kêu: “Tắc…tắc…kè” thảng thốt từ trên nóc miếu dội xuống làm Sỹ đen…giật mình. Cái cửa sổ bên hông miếu, thường ngày vẫn đóng im ỉm, hôm nay không hiểu sao được mở toang, ánh sáng chiếu vào thấy rõ bệ thờ. Sỹ đen bỗng nổi da gà. Ngay trên bệ, một đống đen to lù lù đang quấn tròn. “Hổng lẽ…rắn Thần?”, Sỹ đen thầm nghĩ.
- Nép mình sát cánh cửa ra vào, Sỹ đen nín thở cố căng mắt nhìn vào cái đống đen lù lù trên bệ. Nó hiểu đó chỉ là…tượng thờ, hoặc một gốc cây gì đó, không phải là rắn thiệt, nhưng sao hai đầu gối của nó vẫn cứ run run? Hay tại nó đang đói? Tay trái Sỹ đen bắt “Ấn tý” đưa lên ngực, bắt chước…thầy Phù thủy trong cổ tích và Bồ Tát trong Tây Du Ký, tay phải Sỹ đen nhặt trái mù u rụng khô ở cửa miếu, nhẹ nhàng thảy vào trong thăm dò. Không có chuyện gì xảy ra, miếu bỏ hoang lâu đời, ít người nhang khói, chắc Thủy thần cũng đi nơi khác rồi. Yên chí, Sỹ đen bước vào, ở cái bệ thấp bên trái, Sỹ đen trông thấy một nãi chuối và một trái dưa hấu to, nó liếc mắt nhìn lên cái bệ chính. Cái đống đen vẫn nằm bất động. Căng hết nhãn lực, Sỹ đen cố nhìn cho thật rõ, thì ra đó là gốc cây dừa nước, ai đó đã đẽo gọt giống như con rắn lớn đang nằm khoanh tròn. Thở phào, Sỹ đen bước đến bệ để nãi chuối, nó bẻ và dứt liền hai trái chuối một cách ngon lành. Nó bỗng giật mình, tim đập nhanh. Hình như có tiếng động dưới chân bệ thờ. Tiếng ì oạp như nước dập vào bờ… Với hai tay ôm nãi chuối và trái dưa hấu, Sỹ đen định co giò chạy, nhưng khi thấy khúc côn gãy dựng ở cửa miếu, Sỹ đen bỗng nảy ra ý định …thăm dò xem dưới chân bệ thờ có gì? Nó cầm khúc côn dở tấm vải đỏ che chân bệ đã ngã sang màu cổ trầu, tiếng ì oạp nghe rõ hơn. Rắn, cóc… hay con gì ở dưới bệ. Sỹ đen chưa dám vén hết tấm vải đỏ. Nghe giống tiếng nước vỗ vào bờ. Sỹ đen nín thở, hất tấm vải lên. Một cái miệng hang, lấp xấp nước, lúc dâng lên, lúc hạ xuống. Sỹ đen ngồi ngẫm nghĩ : Có lẽ đây là cái mương ngầm dẫn ra sông? Sỹ đen chợt nhớ, hình như chuyện miếu Thủy thần có một cái mương bí mật dẫn ra sông, nó đã được nghe ông nội kể từ lâu lắm rồi. Đó là “cơ mưu” của người xưa khi cho xây dựng miếu Thủy thần. Để tăng thêm sự linh ứng và huyền nhiệm của miếu, người ta đã cho đào một cái hang nối với con mương cách đó chừng trăm mét, là con mương tưới cho cánh đồng gần đấy. Thủy triều ngày hai lần lên xuống, nước lên, tràn vào hang, gây ra những tiếng động lạ trong miếu, khiến người nhát gan mỗi lần nghe thấy rợn da gà, đồn thổi huyễn hoặc, dần dần chẳng ai dám bước chân vào trong bệ thờ. Khi ấy, du kích hoạt động bí mật đã cho khoét cái hang lớn hơn, dùng làm “mật đạo” vào miếu và rút lui khi
- có động. Một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu Sỹ đen, nó sẽ ra sông bằng “mật đạo” này để hù Thành phố. Nghĩ là làm, Sỹ đen cởi áo bọc nãi chuối và trái dưa hấu, kẹp vào bên nách và từ từ chui vào hang… VI. Từ trên ngọn bần, Thành phố lom lom nhìn xuống hai cái bóng đen lúc co, lúc duỗi ẩn chìm dưới làn nước xanh biêng biếc. Nó bỗng phát hiện ra đó là bóng của… hai cây dừa lão phía bờ Rỗng Tượng, khi mặt trời lên cao, nghiêng về phía Tây ở một góc độ nào đó, mà trình độ của Thành phố chưa hiểu hết nổi, thì trên dòng sông sẽ hiện hình… hai con thuồng luồng, dưới làn sóng gợn lăn tăn của mặt sông. Khi dòng sông có gió lớn, sóng duyềnh lên thì “hai con thuồng luồng” cũng lồng lên hung dữ, xoắn xuýt vào nhau, làm tung bót sóng và nước sông (Thực ra là do gió tạo thành sóng, to, nhỏ tùy theo sức gió). Để ý kỹ, Thành phố lại nhận ra một điều kỳ lạ: Hai cái đầu thuồng luồng hướng về hai phía, khoảng cách chừng chục mét. Chỗ đầu thuồng luồng chạm vào là hai gốc Lộc vừng già, gốc u nần, sần sùi kỳ dị. Chỗ ấy, dường như nước thông xuống, tạo một luồng chảy khác. Lục bình là thứ theo dòng nước chảy, tụ tập khá dày ở hai gốc Lộc vừng, nở hoa tím biếc. Chắc chắn nơi ấy có hang hốc gì đó. Thành phố bỗng nổi tính hiếu kỳ, nó muốn một mình khám phá điều kỳ lạ này, mai mốt kể lại, chắc tụi Sỹ đen, cá Bống phải bái phục nó, tôn nó làm…Sư phụ! Thành phố từ từ tụt xuống, lúc này nhìn xuống mặt sông đã không thấy hai con thuồng luồng đâu nữa, mặt trời đã “nhích” sang một điểm khác rồi! Thành phố cho xuồng bơi cập mép bờ sông, gần đến chỗ gốc Lộc vừng thứ nhất, nó cảm giác hình như nước chảy mạnh hơn, mũi xuồng có xu hướng chúc xuống theo dòng cuốn của nước, nếu như không có vô số những dề lục bình làm giảm tốc độ di chuyển của chiếc xuồng thì có lẽ chiếc xuồng đã bị cuốn vào một “vũng xoáy” nào đó mất tiêu rồi! Cột sợi dây neo thuyền vào gốc Lộc vừng xong, Thành phố tay chống nạnh, tay cầm cái mái chèo, mắt quan sát cái chỗ mà vừa nảy nó ước lượng bóng của cây dừa chạm vào.
- Lục bình kín mít, dày dặc, dập dềnh theo con nước, những cái bông tím nhạt rung rinh theo con nước. Bỗng có tiếng “Bíp, bíp…” vang lên. Tiếng của bìm bịp? Hay là thằng Sỹ đen về rồi? Thành phố đưa mắt dáo dác tìm kiếm. Nó chợt nghe đói bụng, hai đầu gối run run như đứng không vững. Mặt nước sông phía xa xa, chói chang hoa cà hoa cải. Vịn vào gốc Lộc vừng, Thành phố ước: Giá mà có một cái gì cho vào miệng vào lúc này thì… tuyệt vời biết mấy! Hái đại một nắm lá non của Lộc vừng, Thành phố đưa vào miệng nhai trệu trạo nhằm trấn áp cơn đói. Cái vị chua chua, chát chát của lá non dường như “quậy” cái đói trong bụng Thành “tưng” lên. Nó ngồi bẹp xuống gốc Lộc vừng, đầu óc choáng váng, rã rời… Đám lục bình sát gốc Lộc vừng dường như có ai đó rẻ ra, đẩy dồn lên. Một con nhái to chảng từ trong những dề lục bình bỗng nhảy vọt lên, rơi xuống chân Thành phố, cảm giác lạnh ẻo và nhớt nhợt. Có gì đó nguy hiểm, con nhái mới nhảy lên. Thành phố co hai chân, tay lăm lăm cái mái chèo sẵn sàng…tự vệ. Một, rồi hai con rắn ráo trườn mình lên những cánh lục bình. Chính xác là có cái gì rồi! Thành phố nghe run trong bụng. Nó nhìn thom lom, những dề lục bình đột nhiên phồng lên, nhô cao và rẻ ra…Một bọc gì đó tròn tròn trồi lên, rất gần chỗ Thành phố ngồi. Hai tay nắm chặt cái chèo đưa cao, Thành phố nhắm mắt và bậm môi đập xuống cái vật tròn từ dưới nước nhố lên. “ Phầm! Phập!”, Tiếng nước bị mái chèo đập xuống vang lên. Thành phố có cảm giác có vật gì đó bể ra dưới mái chèo. Thảng thốt có tiếng la: “ Tui! Tui! Có người! Có người…” Sỹ đen lồm cồm từ dưới nước chui lên, tay cầm cái áo gói nãi chuối và trái dưa hấu đã bị bể chèm nhẹp. - Ông Tà ơi! Xí nữa mày đập bể cái gáo dừa của tao rồi!- Sỹ đen lên tiếng. - Ủa sao kỳ dzậy? Mầy ở đâu mà…dưới nước chui lên? Làm tao…muốn xỉu nè. - May mà tao đưa bọc…trái cây lên trước, không thì… - Úy! Có đồ ăn hả? Đâu, đâu? Tao đói cũng…gần chết nè!
- Sỹ đen quăng cái áo gói nãi chuối và trái dưa hấu cho Thành phố. Bất kể trái bị bầm dập, nát bét, Thành phố bốc ăn một cách ngon lành. Nó có cảm giác chưa bao giờ nó ăn chuối, dưa hấu…nát ngon như lần này. VII. Trong lúc Thành phố ăn, “vớt vát” những gì có thể…nhai được, Sỹ đen hai mắt líu ríu, gió từ mặt sông mang hơi nước mát rượi, càng khiến nó lơ mơ ngủ, giấc ngủ nửa nằm, nửa ngồi dưới gốc Lộc vừng. Quệt và chùi bên mép cẩn thận, Thành phố mới quay sang chỗ Sỹ đen, nó nhìn thằng bạn thân ngủ, với hình ảnh “xấu đau, xấu đớn”, mặt nhăn như khỉ bị bắt ăn ớt, miệng không biết đang ngậm hay mở. Tiếng ngáy như …mọt nghiến chốc chốc lại vang lên. Thành phố nghĩ thầm: “Hổng biết nó khi ngủ ra làm sao, chứ nhìn cái cảnh này…Thà không ngủ sướng hơn!”. Có tiếng lắc rắc từ xa vọng lại, gió từ mặt sông bỗng hắt lên nóng như…lửa táp. Thành phố nắm chân Sỹ đen lay dậy: - Dậy! Dậy…Sỹ ơi! - Cái thằng!- Sỹ đen gạt tay Thành phố, miệng làu bàu- Ngủ có chút mà cũng hỏng được!... Bỗng dòng sông như thẩm màu, từ màu xanh chuyển sang màu xám nhạt, la đà trên mặt sông là màn khói mỏng. Nước sông chừng như sôi lên, hơi nóng cứ lan tỏa, hầm hập, hầm hập. Sỹ đen chừng cũng cảm nhận cái nóng từ dòng sông, nó bừng mở mắt, kéo tay Thành phố chừng như muốn chạy xa cái…bến sông kỳ lạ! Khói vẫn la đà lan tỏa, ánh mặt trời xế trưa chiếu vào đấy những cảnh sắc lung linh kỳ ảo…
- * Anh Tóc xoăn đã nhảy xuống ca-no và khởi động máy, chiếc ca-no chòng chành trước những làn sóng nhẹ ập tới, không một tiếng động. “Chẳng lẻ…hết xăng?” anh Tóc xoăn lẩm bẩm. Mở nắp bình xăng: khô queo không còn một giọt! Lấy tay đập vào trán, anh Tóc xoăn nghĩ ngợi: “ Rõ ràng khi đi mình đã đổ đầy một bình xăng, đủ sức chạy cả trăm cây số. Vậy mà…Hỏng lẽ bình xăng bị thủng”. Anh Tóc xoăn nhìn quanh, không thấy điều gì có thể chứng minh cho bình xăng bị thủng… Ở trên bờ, chị Rose tóc tai thảm hại, mặt sần lên những nốt đỏ, cắn răng cố chứng tỏ với Búp bê, Kim ngân là mình …người lớn! Người lớn phải biết bình tĩnh, gan dạ để làm gương cho bọn trẻ con. Cá Bống nhìn chị Rose thấy tội nghiệp gì đâu! Đang loay hoay tìm chỗ xuống chiếc ca-no, Tân sọ bỗng hét to: “ Ôi! Bò cạp! Bò cạp kìa!”. Chị Rose, cá Bống, Búp bê, Kim ngân, chạy lại, nhìn theo tay chỉ của Tân sọ. Trên một cái gò, kế bên là một cái mương cạn, ủ đầy lá khô, lểnh nghểnh những con bò cạp to gần bàn tay và rất nhiều bò cạp nhỏ. Những con nhỏ, chạy lăng xăng, ngo ngoe hai cái càng thấy sợ! Có con tinh nghịch bò lên lưng những con bò cạp lớn. “Làm sao để đuổi lũ bò cạp này, mới theo cái mương nhỏ tụt xuống gần chỗ ca-no?”. Chị Rose suy nghĩ. Tân sọ bẻ đại một nhánh cây, tính đánh đuổi lũ bò cạp. Cá Bống ngăn nó lại: - Hỏng được đâu! Có lửa đốt dọa cho bò cạp chạy chỗ khác?... - Ừa phải đó! Đốt lửa lên, bò cạp sợ chạy liền…-Kim ngân đồng tình. - Có hộp quẹt nè! –Chị Rose lôi trong cái giỏ xách ra cái quẹt ga. Tân sọ gom lá khô lại và nó đốt lên. Ngọn lửa bén trên lá khô cháy xanh ẻo, lửa bắt nhanh vào đống lá, bùng lên. Lũ bò cạp chạy nhanh xuống cái mương cạn tránh lửa. Tân sọ hứng chí đốt thêm nắm lá và đùa xuống mương.
- Chị Rose nhìn ngọn lửa cháy lèo xèo dưới mương. Lạ quá! Sao khói không bốc lên, mà cứ là là theo hướng mặt sông. Chị Rose ngây người, quên ngọn lửa đã bùng lên dữ dội. Tiếng lá nổ lắc rắc, lép bép dài theo con mương. - Rose! Dắt tụi nhỏ, lùi lại… Coi chừng lửa lan ra.- Anh Tóc xoăn dưới ca-no hét to. - Nước! Nước! Dập lửa đi! Nó lan ra phía sau nè!- Cá Bống xua hai tay. Không kịp rồi. Lửa bén cháy bừng bừng. Sức nóng bỏng rát. Cá Bống nắm tay chị Rose và các bạn nhảy ào xuống sông. May quá, nước gần bờ chỉ ngang thắt lưng. Cả bọn lội ào tới chiếc ca-no, rồi một chục cánh tay đưa ra, thay cho mái chèo, khoát nước ra giữa dòng, tránh xa đám cháy… Khói lan tỏa dày dặc trên mặt sông, gió đẩy về chiếc ca-no làm anh Tóc xoăn ho sặc sụa, rồi chị Rose, cá Bống, Tân sọ, Búp bê, Kim ngân…nước mắt ràn rụa. Cả bọn, tay quẹt nước mắt, tay nắm chặt thành ca-no. Gió chuyển hướng, làn khói la đà chạy chếch về phía bờ. Tiếng nổ lép bép thôi không còn nữa. Hình như lửa đã tắt, thoảng chút hơi nóng, chị Rose khoát nước lên rửa mặt. Chị chợt nhớ quyển tài liệu về chiến tranh du kích chị được đọc ở đâu đó… “ Để che mắt địch, và tránh thuyền tuần tiểu ở khúc sông…Người ta đã nghĩ ra cách tạo những mương thông khói theo cách làm bếp Hoàng Cầm. Rơm rạ được chất đầy, mỗi khi đốt lên, khói tỏa ra sông, tạo thành một màn sương khói dày dặc. Người có thể đội lục bình, ngậm ống sậy để qua sông…”. -Hèn gì!- Chị Rose thốt lên. Lần đầu tiên trong đời chị được “thưởng thức” màn xông khói trên sông! Có lẽ những mương cạn trên bờ kia là dấu tích của cha ông trong những năm tháng bám theo sông để đánh giặc. Dòng sông đã biến thành dòng sông “ma thuật” riêng của những con người Việt Nam dũng cảm, giàu lòng yêu nước và mưu lược đánh giặc… VIII.
- Chiếc ca-no cứ bồng bềnh trôi dạt trên mặt sông ắng lặng. Mười bàn tay trở thành mười mái chèo uể oải khua nước. Anh Tóc xoăn ngồi im thin thít. Hai tay không ngừng miết trên cái cần điều khiển đã nóng ran vì những ngón tay của anh Tóc xoăn xiết chặt. Chị Rose cũng yểu xìu như cái bánh tráng…phơi sương bị nhúng nước. “Không biết lúc nào mới về được đến nhà?” Kim ngân nghĩ thầm. Cái giọng điệu…”ngân nga” của nó khi nói lại trổi lên: - Phải làm sao để về nhà… nhanh nhanh chứ? Tui… đói bụng và khát quá nè! - Chời, chời! Mới dứt cái bánh Pi-za đó mà đói rồi sao?- Tân sọ lên tiếng. - Thiệt mờ… đói muốn chết nè… Quả thật mọi người khi nghe Kim “tấu” lên khúc “Đói muốn chết” thì ai cũng cảm thấy cái bụng đang mè nheo lên từng hồi. Còn chiếc ca-no cứ xịch lụi kiểu này biết khi nào đến chỗ cần đến. Hỏng biết hôm nay là ngày quái quỉ gì mà…xui hết biết. Anh Tóc xoăn chốc chốc lại vò đầu…đau khổ. - Hay là… hay là mình hát lên cho vui và… quên đói đi!- Cá Bống bỗng đề nghị. - Phải rồi! Hát lên nhé?- Chị Rose đồng tình- Để chị bắt giọng nha, Nào anh em ta…Hai, ba Một, rồi hai, ba tiếng hát cất lên rời rạc. Có lẽ mọi người “quá oải” rồi. Anh Tóc xoăn lại vò đầu: Giá quanh đây ở trên bờ có một hàng quán nào thì hay quá, chỉ rặt ô rô, cóc kèn, tràm và dứa dại… Biết làm sao bây giờ? Thật chán như con gián! Anh Tóc xoăn thở khì. Có tiếng tàu xình xịch từ xa vọng lại. Cá Bống đứng lên hét to: - Có tàu chạy tới đó… - Hoan hô! Có tàu! Có tàu!- Cả bọn đứng lên phấn khởi. -Chiếc ca-no chòng chành như muốn lật. Anh Tóc xoăn hốt hoảng cho tấp vào bờ. Lúc này mặt trời dường như nghiêng về hướng tây, nắng vẫn ong ong nhưng bớt gay gắt hơn. Dòng sông trông hiền lành, lăn tăn những gợn sóng như dải lụa mềm, phập phồng theo cơn gió. Tiếng máy tàu vẫn xình xịch vọng lại, nhưng ngoái nhìn chỉ thấy mịt mờ
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Những chuyện kì lạ & huyền bí
51 p | 1081 | 496
-
Tiểu thuyết Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi
211 p | 384 | 71
-
Bài tập yoga cho vòng 1 đẫy đà
8 p | 235 | 54
-
Kì án ánh trăng
173 p | 171 | 36
-
Truyện ngắn Ý cao tình đẹp
217 p | 125 | 27
-
Tuyển tập truyện ngắn Ernest Hemingway: Phần 1
157 p | 137 | 27
-
Truyện ma Tiếng Gào Trong Đêm
7 p | 103 | 15
-
Câu chuyện thứ Ba: Chuyện của Dê con
3 p | 216 | 14
-
Công Chúa Song Sinh - Tập 1
186 p | 161 | 8
-
Tiếng Gào Trong Đêm
9 p | 76 | 7
-
Tranh Tết
5 p | 141 | 5
-
Giả Kim Thuật - Tập 1
0 p | 68 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn