Giới thiệu tài liệu
Việc tuân thủ điều trị kháng vi-rút (ARV) đóng vai trò then chốt trong kiểm soát HIV/AIDS, nhưng tỷ lệ tuân thủ điều trị tối ưu vẫn còn là một thách thức lớn trên toàn cầu và tại Việt Nam. Gia đình, với vai trò là nguồn lực hỗ trợ quan trọng, có thể ảnh hưởng đáng kể đến hành vi tuân thủ này. Nhằm góp phần vào mục tiêu chấm dứt dịch AIDS vào năm 2030, nghiên cứu này tập trung vào việc đánh giá mức độ gắn kết gia đình và mối liên hệ của nó với sự tuân thủ điều trị ở bệnh nhân điều trị ARV tại Trung tâm Y tế huyện Hóc Môn, Thành phố Hồ Chí Minh. Kết quả sẽ cung cấp cơ sở quan trọng để phát triển các chiến lược can thiệp nhằm nâng cao hiệu quả điều trị và chất lượng cuộc sống cho người bệnh.
Đối tượng sử dụng
Cán bộ y tế, nhà quản lý chương trình HIV/AIDS, các nhà hoạch định chính sách y tế, các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực sức khỏe cộng đồng và các tổ chức hỗ trợ gia đình.
Nội dung tóm tắt
Nghiên cứu này khám phá mối liên hệ giữa gắn kết gia đình và tuân thủ điều trị kháng vi-rút (ARV) ở bệnh nhân điều trị ARV tại Trung tâm Y tế huyện Hóc Môn, Thành phố Hồ Chí Minh, nhằm nhấn mạnh vai trò quan trọng của gia đình trong việc đạt được hiệu quả điều trị tối ưu. Mặc dù liệu pháp ARV đã phổ biến, việc duy trì sự tuân thủ điều trị tối ưu vẫn là một thách thức, chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố, trong đó gia đình là một nguồn lực then chốt. Sử dụng phương pháp nghiên cứu cắt ngang, nhóm nghiên cứu đã tiến hành phỏng vấn 258 bệnh nhân điều trị ARV bằng bộ câu hỏi bao gồm thang đo Family APGAR để đánh giá sự gắn kết gia đình. Kết quả cho thấy điểm Family APGAR trung vị là 8,5, với 65,1% số người tham gia có mức độ gắn kết gia đình tốt. Đặc biệt, nghiên cứu đã xác định một mối liên quan có ý nghĩa thống kê theo khuynh hướng: khi mức độ gắn kết gia đình tăng lên, khả năng tuân thủ điều trị ARV cũng được cải thiện đáng kể. Điều này củng cố các lý thuyết về hỗ trợ xã hội, niềm tin sức khỏe và hành vi có kế hoạch, cho thấy gia đình không chỉ cung cấp hỗ trợ vật chất mà còn là nguồn động viên tinh thần, giúp giảm lo âu và tăng động lực cho người bệnh. Mặc dù có những hạn chế về thiết kế cắt ngang và chọn mẫu thuận tiện, kết quả này khẳng định tầm quan trọng của việc tăng cường sự tham gia của gia đình trong các chương trình hỗ trợ bệnh nhân. Từ đó, nghiên cứu đề xuất bổ sung tư vấn cá nhân bằng các can thiệp dựa trên gia đình để tối ưu hóa kết quả điều trị, biến gia đình thành nguồn lực kiên cường cho bệnh nhân.