
nào từ phía người thân và gia đình. Cho tới năm 14 tuổi anh bắt đầu cuộc du hành
khắp đất nước, tầm sư học đạo để thực hiện những sở nguyện của mình. Sau hơn
mười năm phiêu bạt, năm 1990 Hắc Long dừng chân tại Thái Nguyên để xây dựng
sự nghiệp truyền bá võ thuật và đây cũng chính là quê hương thứ hai của anh.
Ngày ấy tại thị xã Thái Nguyên ai ai cũng nghe nói và biết tới Võ đường Yên Thế
do anh lập ra. Và đến nay Hắc Long đang làm trưởng môn phái Thiếu Lâm Kung
Fu Việt Nam có hàng ngàn môn sinh, hằng năm vẫn mang về cho tỉnh những thứ
hạng quan trọng. Trong số đó, có nhiều môn sinh đã trở thành các võ sư, huấn
luyện viên cấp quốc gia... Có được thành công như ngày hôm nay phải kể tới câu
nói của anh về phương châm của môn phái: Mục tiêu cao cả của môn phái là
truyền bá những tinh hoa võ thuật dân tộc. Dạy võ sinh trở thành những người có
tinh thần thượng võ, nhân cách cao đẹp, có ích cho đời, biết yêu quê thương đất
nước mình và biết tự hào về truyền thống dân tộc. Ngoài niềm đam mê võ thuật
trong anh tình yêu dành cho hội họa đã như duyên nợ. Một ngày kia anh chợt nhận
thấy những khát khao, những cảm nhận về con người và cuộc sống mà trong võ
thuật không thể chuyển tải hết. Vậy là anh cầm bút vẽ bắt đầu làm công việc của
người gom nhặt và phát hiện những giá trị thẩm mĩ thông qua hội họa. Những tâm
sự khó dãi bày đã thúc đẩy anh đến với hội họa. Có thể nói hội họa và võ thuật là
cả hai người bạn tri âm, tri kỷ luôn cùng anh đi suốt cuộc đời vượt qua bao gian
nan để hướng tới cái đẹp và tìm đến sự giải thoát về tinh thần.