Lịch sử phát triển công nghệ viễn
thông điện tử
Trong suốt lịch sử của loài người, việc phát minh ra ngôn ngữ là cuộc
cách mạng truyền thông lớn nhất đầu tiên. Sau đó ít lâu con người phát
sinh ra tín hiệu bằng lửa có khả nǎng truyền đạt các thông tin có hiệu
quả và nhanh chóng tới các vùng xa. Câu truyện lịch sử cho thấy vào
khoảng nǎm 1000 trước công nguyên, các đội quân Hy Lạp sử dụng
phương pháp này để thông báo các chiến thắng của họ cho các công dân
đang nóng lòng của Hy Lạp. Trong một thời gian dài, phương pháp này
đã được sử dụng một cách rộng rãi để đáp ứng các nhu cầu về truyền
thông. Một cuộc cách mạng thông tin khác nữa lớn hơn đã xảy ta khi
con người biết được làm thế nào để ghi lại ý nghĩ và tư tưởng của mình
bằng cách dìng cách dùng các chữ viết. Với khả nǎng này, con người có
khả nǎng truyền thông tin mà không bị giới hạn bởi thời gian và không
gian. Đồng thời, việc phát minh này đã đưa ta các dịch vụ đưa thư và
thông báo. Hoàng đế Rô-ma đã có thể truyền đi thông tin cần thiết đến
các vùng xa đến 160 km cách xa thành Rôm trong một ngày bằnghệ
thống (mạng lưới) đường bộ họ đã xây dựng nên trong toàn quốc. Việc
phát minh ta công nghệ in đã thúc đẩy hơn nữa việc phát triển các
phương tiện truyền tin và cho con người có khả nǎng thông tin với nhiều
người hơn và với các khu vực ở cách xa nhau.
Từ cuối thế kỷ 18 đến thế kỷ 19, công nghệ phát thanh và truyền thông bằng
điện đã được phát triển và bắt đầu được dùng rộng khắp. Đài phát thanh và
truyền hình được phát minh và thời gian này đã làm thay đổi thế giới chúng
ta rất nhiều. Trong phần tiếp theo, các phát minh lớn khác và những phát
hiện liên quan đến công nghệ thông tin điện tử đã xảy ra trong suốt 160 nǎm
qua cũng như xu hướng phát triển của chúng ở tương lai đã được thảo luận
một cách ngắn gọn. Nǎm 1820, Georgo Ohm đã đưa ta công thức phương
trình toán học để giải thích các tín hiệu điện chạy qua một dây dẫn rất thành
công. Và nǎm 1830, Michall Faraday đã tìm ta định luật dẫn điện từ trường.
Nǎm 1850, đại số Boolean của George Boolers đã tạo ta nền móng cho lôgíc
học và phát triển các rơ-le điện. Chính vào khoảng thời gian này khi các
đường cáp đầu tiên xuyên qua Đại Tây Dương để đánh điện tín được lắp đặt.
James Clerk Maxwell đã đưa ra học thuyết điện từ trường bằng các công
thức toán học nǎm 1870. Cǎn cứ vào học thuyết này, Henrich Hertz đã
truyền đi và nhận được sóng vô tuyến thành công bằng cách dùng điện
trường lần đầu tiên trong lịch sử. Tổng đài điện thoại đầu tiên được thiết lập
đầu tiên nǎm 1876 ngay sau khi Alexander Graham Bell phát minh ra điện
thoại. 5 nǎm sau, Bell bắt đầu dịch vụ gọi điện thoại đường dài giữa New
York và Chicago và Guglieno Mareconi của Italia đã lắp đặt một trạm phát
sóng vô tuyến để phát các tín hiện điện tín. Trong thế kỷ 21 việc phát triển
và áp dụng có tính thực tế về công nghệ liên quan đang tiếp tục phát triển
nhanh chóng và trong quá trình đó, cách mạng hoá thế giới chúng ta. Nǎm
1900, Einstein, một nhà vật lý nổi tiếng về học thuyết tương đối, đã viết rất
nhiều tài liệu quan trọng về vật lý chất rắn, thồng kê học, điện từ trường, và
cơ học lượng tử. Vào khoảng thời gian này phòng thí nghiệm Bell của Mỹ
đã phát minh và sáng chế ra ống phóng điện cực cho các kính thiên vǎn xoay
được và Le de Forest trở thành người khởi xướng trong lĩnh vực vi mạch
điện tử thông qua phát minh của ông ta về một ống chân không ba cực. Việc
này được tiếp theo bằng phát minh một hệ thống tổng đài tương tự tự động
có khả nǎng hoạt động không cần có bảng chuyển mạch. Nǎm 1910, Erwin
Schrodinger đã thiết lập nền tảng cho cơ học lượng tử thông qua công bố của
ông ta về cân bằng sóng để giải thích cấu tạo nguyên tử và các đặc điểm của
nguyên tử và R.H Goddard đã chế tạo thành công tên lửa bay bằng phản lực
chất lỏng, và máy tê-lê-típ đã được phát minh. Đồng thời, vào khoảng thời
gian này, phát thanh công cộng được bắt đầu bằng cách phát sóng. Nǎm
1920, Ha rold S. Black của phòng thí nghiệm nghiên cứu Bell đã phát minh
ra một máy khuếch đại phản hồi âm bản mà ngày nay vẫn còn dùng trong
lĩnh vực viễn thông và công nghệ máy điện toán. V.K. Zworykin của RCA,
Mỹ đã phát minh ra đèn hình bằng điện cho vô tuyến truyền hình, và các cáp
đồng trục, phương tiện truyền dẫn có hiệu quả hơn các loại dây đồng bình
thường, đã được sản xuất. Nǎm 1939, dịch vụ phát sóng truyền hình thường
xuyên được bắt đầu lần đầu tiên trong lịch sử và nǎm 1930, Claude
Schannon của phòng thí nghiệm Bell, bằng cách sử dụng các công thức toán
học tiên tiến đã thành công trong việc đặt ra học thuyết thông tin dùng để
xác định lượng thông tin tối đa mà một hệ thống viễn thông có thể xử lý vào
một thời điểm đã định. Học thuyết này đã được phát triển thành học thuyết
truyền thông số. Đồng thời, ra-đa đã được phát minh trong thời kỳ này. Nǎm
1940, phòng thí nghiệm Bell đã đặt nền móng cho các chất bán dẫn có độ
tích hợp cao ngày nay qua việc phát minh ra đèn ba cực và Howard Aiken
của đại học Harvrd, cùng cộng tác với IBM, đã thành công trong việc lắp đặt
một máy điện đầu tiên có kích thước là 50feet và 8feet. Sau đó ít lâu, J.
Presper Ecker và John W. Mauchly của đại học Pennsylvania lần đầu tiên đã
phát triển máy điện toán phân tách gọi là ENIAC. Von Neuman dựa vào
máy này, đã phát triển thành công sau đó máy điện toán có lưu giữ chương
trình. PCBs được đưa ra vào những nǎm 50, đã làm cho việc tích hợp các
mạch điện tử có thể thực hiện được. Cùng trong nǎm đó, RCA đã phóng
thành công vệ tinh nhân tạo vào không trung và la-re dùng cho truyền thông
quang học đã được phát minh. Vào những nǎm 60, các loại LSIs, các máy
điện toán mini có bộ nhớ kiểu bong bóng, cáp quang, và máy phân chia thời
gian được phát triển và thương mại hoá một cách thành công vào các nǎm
70, các loại CATVs hai hướng, đĩa Video, máy điện toán đồ hoạ, truyền ảnh
qua vệ tinh, và các hệ thống tổng đài điện tử hoá toàn bộ được đưa ra.